EM CHỜ ANH GIỮA MÙA XUÂN

Biên tập: Rosa

Bàn tay cầm tờ giấy của Chung Tẫn run lên. Căn nhà này… Đúng vậy, Lăng Hãn biết cô ao ước có được căn nhà của riêng mình như thế nào.

Năm tuổi, khi Chung Thư Giai dắt cô rời khỏi An Trấn, cô quay đầu lại, nhà của cô bị đám hoa cải vàng vàng rực che khuất. Về sau, cho dù có trở về bao nhiêu lần, nhưng cô biết, đó là nhà của Hà Kính, không còn là nhà của cô nữa.

Tuy cô được lớn lên, học tập và sinh hoạt ở nhà của Phương Nghi và Chung Thư Giai, nhưng nơi này vẫn giống một cái khách sạn mà thôi, đó là lý do mà Phương Nghi hay nói với cô, nếu cô có chuyện gì xảy ra, rõ ràng không xứng với công ơn của bà.

Nhưng, nhà, không phải nên có ông chủ và bà chủ sao? Khói bếp lượn lờ, mùi cơm thơm nức mũi. Mà trong căn nhà này chỉ có mình cô…

Anh cho cô một mái nhà, nhưng lại rời xa cô mãi mãi.

Chung Tẫn ném chiếc chìa khóa xuống đất, căn nhà này, cô không cần.

Cô vĩnh viễn không tha thứ chuyện anh đã nuốt lời, cũng không chấp nhận chuyện anh ra đi mà không lời từ biệt.

Bé con bị tiếng chìa khóa làm cho giật mình, khóc đến đất rung núi chuyển.

Chú Lưu Tam đội mưa chạy tới, thấy hai người thì hoảng sợ: “Anh ta từng gọi cho chú rồi nói, ai có chìa khóa mở cửa, người đó chính là chủ nhà, hóa ra là cháu, Tiểu Tẫn!”

Chung Tẫn ôm bé con bước ra khỏi nhà.

Chuyện gì cũng có bắt đầu, phát triển và kết thúc, chung quy sẽ có một ngày phải kết thúc.

Ngày như con sông, chảy xuôi về phía trước.

***

Chung Tẫn xin nghỉ một tháng rồi đi làm lại, phòng tư liệu lại trở thành cảnh tượng chính trong cuộc sống.

Trong lúc tiến hành sửa sang lại hồ sơ, thoáng cái đã hết một tuần.

Những đồng nghiệp đến nói chuyện với cô đều hết sức cẩn thận, thái độ lấy lòng rất rõ. Mọi người đồng tình cho kẻ yếu, vì kẻ yếu có thể làm nổi bật hạnh phúc của người khác.

Quá trình điều tra vụ án của Thang Thần Phi đã kết thúc, người ở khoa điều tra và giám sát nói cho Chung Tẫn biết, vì liên quan đến nhiều người và nhiều chuyện khác, hồ sơ có sáu bản lớn, không biết phải viết đơn khởi tố dài đến đâu, lần này Mục Đào tự mình đảm nhận vai trò công tố viên.

Chung Tẫn mỉm cười lắng nghe.

Sau đó, yếu ớt thở dài một hơi, thật ra công thần thật sự của vụ án này là người khác.

Nhưng, không cần điều tra nữa, nói gì cũng không hợp, chi bằng im lặng.

Mùa thu đến trong sự im lặng đó, dường như nhiệt độ thấp xuống mấy độ C. Lúc Chung Tẫn đi làm, dù có mặc thêm một chiếc áo khoác cũng không cảm thấy ấm áp bao nhiêu.

Hoa Bội đến kéo cô đi xem phim, là một bộ phim hài. Xem xong, Hoa Bội hưng phần thảo luận nội dung của bộ phim với Chung Tẫn, chỗ nào buồn cười nhất. Chung Tẫn nhăn mặt, bọn họ xem chung một bộ phim sao? Sự thật là, vừa ra khỏi rạp chiếu phim, cô đã không nhớ rõ tên của bộ phim là gì.

Gần đây, trí nhớ xảy ra vấn đề, cô rất dễ quên, nhưng có vài chuyện lại như dao khắc vào trong đầu, mở mắt hay nhắm mắt đều là nó.

Cô vẫn đi làm rất đúng giờ, lễ tết được nghỉ như thường. Buổi tối, cô mặc áo khoác của Lăng Hãn đánh đàn hạc, đánh đến khi đầu ngón tay chết lặng mới lên giường ngủ.

Đôi khi sẽ bừng tỉnh giữa đêm, nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen như mực thật lâu.

Cuối thu, Hoa Bội kết hôn với Úc Minh. Không biết ai khuyên Hoa Bội, cô ấy vậy mà bỏ qua áo cưới, mặc một bộ sườn xám đỏ thẫm xuất giá. Ba mẹ của Úc Minh rất truyền thống, cho rằng màu trắng là điềm xấu, chỉ có màu đỏ mới đại biểu cho hạnh phúc.

“Không sao, chỉ cần gả cho anh ấy, mặc cái gì cũng giống nhau.” Hoa Bội cười, nụ cười xinh đẹp như hoa.

Chung Tẫn chân thành chúc phúc cho cô ấy. Cô gái tài hoa như Trương Ái Linh cũng vì Hồ Lan Thành mà gieo mình vào bụi, huống chi một người bình thường giữa hồng trần? Thế giới này không có nguyên tắc nào tuyệt đối, đối mặt với tình yêu, mọi thứ đều có thể sửa đổi.

Hoa Bội còn nhớ tới Thang Thần Phi sao? Không, không, cô ấy sớm đã quên cái tên Thang Thần Phi này, quý trọng người trước mặt mới là quan trọng nhất.

Mùa đông này rất ấm áp, giống như mùa thu ngưng lại vậy.

Chủ nhà gọi điện đến hỏi Chung Tẫn, có muốn thuê ‘pòng nhỏ’ tiếp không? Nếu không, bà ấy muốn dẫn những người khác đến xem. Chung Tẫn nói không được, hai ngày này, tôi sẽ ở đây sửa sang lại mọi thứ thật tốt.

Thuê nhà, dù tốt đến đâu, cũng không thể lưu luyến.

Một lần nữa đẩy cổng ra, cảnh sắc trong sân nhỏ khiến lòng người run rẩy. Chẳng có thứ gì để dọn dẹp, áo quần và sách của Lăng Hãn đã sớm sửa sang xong, bên trong chỉ còn hai chiếc vali lớn. Từng bộ quần áo của cô đều treo trong tủ quần áo, cô chẳng còn sức để thu dọn, ngồi một hồi lâu mới trở về nhà.

Giáo sư Lôi đến Hokkaido mở triển lãm tranh, mời Phương Nghi đồng hành, cùng nhau tắm nước suối nóng. Phương Nghi hưng phấn đến nỗi cả đêm không ngủ, bà nói với Chung Tẫn: “Đồ trang điểm bên kia rất tốt, khi nào về mẹ sẽ mua cho con một bộ, xem gương mặt nhỏ của con đi, khô hết cả rồi.”

Chung Tẫn nói: “Đi chơi vui vẻ nhé!”

Dọn dẹp xong quần áo của mình, cô hẹn gặp Phó Yến.

Phó Yến do dự, nói: “Tôi không đi được, lão Thang nằm viện rồi. Nếu cô có thời gian, phiền cô đến đây một chuyến, chúng ta gặp nhau trong bệnh viện.”

Chung Tẫn lịch sự mua một bó hoa.

Phó Yến đứng ở vườn hoa dưới tòa nhà lớn chờ cô, Chung Tẫn phát hiện Phó Yến có rất nhiều tóc trắng.

Phó Yến cười tự giễu, đưa tay xoa nhẹ mái tóc dài: “Hồi trước là nhuộm, đây là bệnh di truyền của gia đình tôi, gần ba mươi tuổi sẽ có tóc bạc.”

Hai người tìm một cái ghế dài ngồi xuống, Chung Tẫn hỏi: “Giám đốc Thang bị bệnh gì vậy?”

“Huyết áp vẫn không giảm, lo âu dẫn tới trúng gió, phải nằm viện quan sát, ông ấy… Vẫn không thể chấp nhận chuyện của Thần Phi.”

Ai có thể thản nhiên chấp nhận? Ai lại là đầu sỏ? Thật sự không thể nói đâu là đúng đâu là sai, vậy thì dứt khoát để gió cuốn hết đi!

“Tôi đang thu dọn quần áo của Lăng Hãn, dì muốn giữ lại cái gì không?”

Đau đớn hiện lên khuôn mặt của Phó Yến, bà cúi đầu, bình tĩnh nhìn chằm chằm ngón tay mình: “Thật ra... Lúc trước không sinh nó ra thì tốt rồi.”

“Nếu dì không gặp Thích Bác Viễn có phải sẽ tốt hơn không?”

“Là số kiếp đã định rồi.” Phó Yến thì thào.

Phó Yến không muốn cái gì, có lẽ là sợ nhìn vật nhớ người, bà nói: “Tất cả nhà trọ ở Bắc Kinh, đều giao cho cô hết!”

Lúc chia tay, hai người chỉ khẽ gật đầu rồi tự xoay người.

Hai người không phải người thân, cũng không phải bạn bè, chỉ là người qua đường gặp thoáng qua mà thôi.

Tết âm lịch, Chung Tẫn đến Bắc Kinh. Muốn liên lạc với Thường Hạo, nhưng lúc cầm di động lại không biết nên nói gì, cô đến bệnh viện gặp Vệ Lam.

Vệ Lam sinh con trai, nặng 9 cân. Vệ Lam cười nói, thằng bé tên Cự Anh. Cô ấy cởi mở hơn trước nhiều, cũng dịu dàng hơn, lúc đối mặt với Chung Tẫn còn hơi áy náy.

“Lúc đó, thái độ rất tệ, cô nói cái gì cũng nghe không lọt tai.”

“Tôi có thể hiểu.”

Vệ Lam chủ động nhắc tới Lăng Hãn: “Thế giới thật sự rất nhỏ, Lăng Hãn vậy mà lại là con của Thích Bác Viễn.”

“Không nhỏ sẽ không có chuyện xưa, thế giới cũng không hoàn mỹ như vậy.”

“Cô… đi thăm Lăng Hãn chưa?”

Chung Tẫn liếc Vệ Lam, một hồi lâu cũng không thốt ra lời. Sau đó, cô hít sâu một hơi, nói: “Tôi không biết anh ấy ở đâu.”

Ngày nào đó, sau khi một sĩ quan mang anh đi, cô không truy hỏi bọn họ đi đâu. Cô nghĩ, chắc anh được chôn trong cái nghĩa trang liệt sĩ nào đó.

Cô không muốn tưởng nhớ anh ở một nơi trang nghiêm và tĩnh mịch như vậy.

Chỗ Lăng Hãn ngủ say, có chút xa lạ.

“Anh ấy được an táng ở một nơi gọi là An Trấn, cô từng qua nghe chưa? Đó là nguyện vọng của anh ấy, không biết là vì nơi đó phong cảnh đẹp hay vì gì khác. À, hình như Lăng Hãn là người Nghi Tân, Tứ Xuyên.”

Chung Tẫn giống một kẻ ngu ngốc, nâng đôi mắt mê mang lên, nhìn chằm chằm Vệ Lam.

Chung Tẫn không biết mình đã về nhà trọ của Lăng Hãn như thế nào, bật đèn lên, dường như có rất nhiều hạt bụi nhỏ không có trọng lượng vờn bay trong không khí. Thế giới yên tĩnh khiến tim người ta đập nhanh. Cô điên cuồng tìm kiếm một chút tiếng động. Cuối cùng, chỉ tìm được một cái máy ghi âm.

Bên trong có băng từ.

Chậm rãi ấn xuống!

Một âm thanh rất nhẹ, rất dịu dàng vang lên, giống như đèn đường sáng tỏ trong đêm, chiếu xuống vầng sáng nhu hòa.

Chào buổi tối các bạn thính giả, đây là chương trình radio《 Bầu trời của Diệp Tử 》  ở thời tiết đầu xuân ấm áp và lạnh lẽo này, Diệp Tử lại được gặp lại các bạn. Mùa xuân ở Bắc Kinh ngắn ngủi, hơi lơ đãng, cây trên đường xanh lại rồi, hoa cũng nở. Lúc lái xe, mở cửa kính ra, gió thổi rõ ràng ấm áp, không khỏi hít sâu. Hôm nay, đáp ứng yêu cầu của một người bạn, trước khi nghe máy, tôi muốn kể một câu chuyện nhỏ. Bạn tôi nói anh ta không phải người theo chủ nghĩa duy tâm, nhưng anh ta thích câu chuyện này. Một ngày nọ, có một người cùng bạn hắn uống rượu, tới khuya mới say khướt về nhà, đi qua một mảnh đất trống, hắn nhìn thấy một vị nam tử tuấn mỹ đi cùng một bà lão tóc bạc trắng. Bà lão và nam tử kia nói chuyện rất thân thiết, hành động ái muội, nét mặt sung sướng. Hắn định mắng bà lão kia không biết liêm sỉ, tiếc rằng lúc ấy cồn lại dâng lên, làm hắn ngã vào một cái cây. Hôm sau tỉnh lại, hắn phát hiện chỗ này là một cái mộ, không khỏi toát mồ hôi lạnh. Hắn chạy vào thôn, nói chuyện tối hôm qua tận mắt thấy cho thôn dân nghe. Có thôn dân nói, tối hôm qua trong thôn có một bà lão tám mươi tuổi vừa mới hạ táng, vị nam tử kia hẳn là lão công đã chết sáu mươi năm của bà, ly biệt sáu mươi năm, đêm qua, bọn họ rốt cuộc cũng gặp lại, sao có thể không vui chứ?

Diệp Tử vẫn đang tiến hành phân tích câu chuyện này, nhưng Chung Tẫn đã không nghe nổi nữa.

Cô đè ngực, cảm giác trái tim ở trong lồng ngực không ngừng quặn thắt. Giống như một trái cây mọc trên đỉnh, rơi xuống mặt đất, sao có thể không nát thành từng mảnh?

Mùa xuân năm trước, cô đang ở đâu? Chuẩn bị từ Giang Châu về Ninh thành.

Quyết định của Lăng Hãn có phải ở giây phút đó hình thành không? Nhưng, anh lại do dự, anh không bỏ cô được, vì thế anh đến Ninh Thành. Những chuyện kế tiếp, là nhạc đệm là lưu luyến, cũng sẽ không thay đổi được kết quả… cô thật sự là kết cục cuối cùng của anh.

Anh biết bệnh của mình không thể khỏi hẳn, anh chỉ có thể cho cô thời gian có hạn của mình.

Anh nói, rời đi không có nghĩa là chia lìa, mà là để tình yêu trở nên vĩnh hằng.

Anh xây cho cô một căn nhà, thay cô ở đó đợi đến khi mùa xuân tới, đợi đến khi hoa nở. Khi ấy, cô sẽ trở về.

Cho nên, anh nói anh chờ cô, mãi mãi! Anh sẽ không bao giờ nữa rời đi nữa! Đây là lời thề!

Cho tới bây giờ, anh chưa từng rời bỏ cô.

Sáu mươi năm sau, không biết bọn họ có thể gặp lại nhau như đôi vợ chồng trong câu chuyện kia không? Không biết có thể gặp nhau trong một kiếp luân hồi khác không? Cuối cùng, cô cũng hiểu rõ: tình yêu của anh xa như thế, sâu như thế, dày như thế.

Hốc mắt đã khô cạn từ lâu của Chung Tẫn nổi lên một tầng nước, đột nhiên, nước mắt cứ thế rơi như mưa

Bình luận

Truyện đang đọc