EM CHỜ ANH GIỮA MÙA XUÂN

Biên tập: Rosa

Dù vậy, Chung Tẫn vẫn mặt dày ở lại. Tuy chỗ này khá nguy hiểm nhưng vẫn an toàn hơn bên ngoài.

Thường Hạo nháy mắt mấy cái, thật sự nghĩ rằng mắt mình có vấn đề, vẻ mặt như thấy quỷ của cô kiểm sát trưởng kia vẫn chưa biến mất, anh mở miệng hỏi:

“Chung kiểm, có thể nói cho tôi biết bây giờ là tình huống gì không?”

Chung Tẫn hơi cau mày, im lặng một lát, buộc mình phải bình tĩnh: “Tôi… muốn bắt một chuyến xe về thành phố.”

Thường Hạo không khỏi nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề, hình như chỗ này không phải vùng ngoại ô!

“À, đúng rồi, tôi định nói với anh mấy chuyện. Anh có biết Thích Bác Viễn có một cô con gái không?”

Trong đêm tối, hai bóng đèn của chiếc Volks màu trắng kia sáng như hai quả cầu lửa, rọi thẳng về trước như muốn xuyên thủng bóng đêm. Người phụ nữ ngồi trên ghế lái nghiêng người qua ghế phụ hôn môi Chung Thư Giai, thân xe từ từ di chuyển.

“Không ngờ cô lại rất chuyên nghiệp.” Thường Hạo nặn ra một câu từ trong kẽ răng, khởi động xe.

Chung Tẫn cười khô khan: “Nhân viên công vụ cần phải chuyên nghiệp.”

Răng của Thường Hạo suýt chút nữa là rớt hết xuống: “Nhân viên công vụ có nhận hối lộ không?”

“Nghề nào mà không có vài con sâu làm rầu nồi canh?”  

Chiếc Volks ra khỏi cổng lớn của Bích Thủy ngư trang, chạy về hướng cầu Giang Đại, Chung Tẫn lặng lẽ nhắm mắt lại. Ở trên cầu, ngắm sao, ngắm đèn trên thuyền, cả thời gian và địa điểm đều rất lãng mạn.

Thường Hạo cười lạnh một cái, không muốn tán dóc mà quay lại đề tài vừa nãy: “Tôi biết Thích Bác Viễn có một cô con gái, tôi còn biết rất nhiều tình huống khác của Thích Bác Viễn, cần tôi báo cáo từng chuyện với cô không?”

“Không cần.” Chung Tẫn lấy lại được ý thức, cô đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, bây giờ mới phát hiện Thường Hạo đã mở cửa sổ ra: “Đóng cửa lại đi.”

Thường Hạo nhún vai: “Tôi thích cảm giác bị gió thổi.”

Chung Tẫn hít hít cái mũi, phát hiện mùi rượu nhàn nhạt trong không khí: “Anh uống rượu sao?”

Thường Hạo đen mặt, chân mày liên tục chau lại.

“Đã uống rượu mà anh còn dám lái xe sao? Tôi vẫn còn ở trên xe đó.”  Chung Tẫn nóng nảy, nhìn ra ngoài cửa xe, khung cảnh thành phố, cây cối vụt nhanh qua tầm mắt, cô hét lên: “Anh đưa tôi đến đây làm gì?”

Một tiếng phanh chói tai vang lên, chiếc Lexus màu bạc cứ như vậy mà dừng giữa đường.

Chung Tẫn nhanh chóng ngậm miệng, cô chắc chắn thứ lóe lên trong mắt Thường Hạo lúc này không phải ánh sáng mà là tức giận. Không khí hạ thấp xuống đến mức đóng băng, âm thanh duy nhất là tiếng thở trầm đục của anh.

“Chung kiểm, thứ nhất… cô… không phải mẹ tôi, thứ hai không phải vợ tôi, tôi không có nghĩa vụ chịu đựng sự ngang ngược, tùy hứng và vô lý của cô. Vì vậy, cô phải xin lỗi tôi vì những lời nói và hành động đêm nay của mình.”

Chung Tẫn suýt nữa đã quên… là cô tự ý ngồi lên xe anh, vì uống rượu nên khi lái xe anh phải mở cửa sổ, đi đến chân trời hay hải đảo đều là quyền của anh.

“Xin lỗi!” Chung Tẫn không thể phản bác.

Lời xin lỗi cũng không làm cho cơn tức của Thường Hạo ngừng lại: “Cô được đàn ông cưng chiều quen rồi sao? Cho rằng người nào cũng nâng niu cô trong lòng bàn tay hả? Tôi nói cho cô biết, đừng mơ mộng hão huyền nữa!”

Chung Tẫn ngạc nhiên ngẩng đầu lên… được đàn ông cưng chiều ư?

Thường Hạo đã chuẩn bị nghênh chiến với màn vung đao múa kiếm của Chung Tẫn nhưng sự im lặng của cô khiến anh hơi bất ngờ: “Cô còn gì muốn nói không?”

“Tạm biệt!” Cô mở cửa ra và bước xuống xe.

Người phụ nữ này! Thường Hạo cắn chặt răng nhảy xuống xe. Chung Tẫn cẩn thận tránh dòng xe cộ chảy xiết và đi về phía con đường đối diện, sau đó, cô nhìn quanh khắp nơi như muốn xác định vị trí.

“Này…” Thường Hạo túm tóc, kêu lên một tiếng.

Nhưng Chung Tẫn vẫn tiếp tục đi về phía trước, không quay đầu lại.

“Shit!” Thường Hạo nhìn cô quẹo vào một cái ngõ nhỏ, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy áy náy. Anh thấy ghét cái cảm giác này, bởi vì anh cho rằng mình không làm sai, cũng không nói sai.

Chung Tẫn dừng bước, không nghĩ mình sẽ trở lại đây. Đêm nay là đêm duy nhất khiến tâm trạng vui vẻ ngoài ý muốn.

Con đường này, Chung Tẫn rất quen thuộc, trong suốt sáu năm trung học, mỗi khi đến trường, cô đều phải đi bộ hai lần một ngày. Dù sau này có đi làm, nhưng chỉ cần mỗi lần về nhà cô đều sẽ dành thời gian đến đây đi dạo. Ngõ nhỏ này gọi là ngõ Ngô Đồng vì bên trong có một cây ngô đồng già được trồng từ cuối thời Minh. Nếu Chung Tẫn đạp xe đến trường thì không nhất thiết phải đi đường này, nếu muốn đi cô phải đi đường vòng, rất xa.

Từ đầu ngõ đi vào, đi xe là hai phút, đi bộ là 272 bước. Đến rồi!

“Phòng nhỏ” của cô.

Trong một tòa tháp cao chót vót có một ngôi nhà ba tầng được gọi là “phòng nhỏ”. “Phòng nhỏ” có chút lịch sử. Chủ nhà đầu tiên là một sĩ quan của Quốc Dân Đảng từ nước ngoài du học về. Sau khi đánh bại chiến dịch Độ Giang [1], ông đã phụng mệnh rút quân về Đài Loan. Thế là “phòng nhỏ” để lại cho quản gia, nhưng con trai của người quản gia rất có triển vọng, sau khi ra nước ngoài học tập, người con trai đã định cư và đón người quản gia sang đó sinh sống. Từ đó, “phòng nhỏ” được cho thuê nhưng chủ yếu là khách nước ngoài đến ở. Nơi đây là khu vực vừa yên tĩnh lại vừa tao nhã, giá cả đắt đỏ âu cũng là chuyện hợp lý.

[1] xem chi tiết ở đây: link

Ngoài sân, cây ngô đồng vẫn còn treo những chùm quả của năm trước, trong vườn, những cánh hoa tử đằng khô héo, xơ xác và ảm đạm. Nhưng chỉ qua ít ngày nữa thôi, một khi cơn mưa xuân trút xuống lần nữa, khung cảnh trong sân sẽ là xuân ý dạt dào, ngay cả những nhành hoa dại trong những kẽ hở ở góc tường cũng chuẩn bị vươn thân, lay động, phô bày vẻ đẹp của mình. Chung Tẫn đã từng trông thấy cảnh tượng như vậy nên mới lưu luyến mãi, cô gọi nơi này là “Thành phố của An Trấn.”

Hoa Bội từng nói cô có “tư tưởng nông dân”, Chung Tẫn không hề phủ nhận điều đó.

Chung Tẫn từng đưa Lăng Hãn đến “phòng nhỏ” và nói với anh: nếu sau này có tiền, em sẽ thuê một căn phòng ở đây. Khi ấy, Lăng Hãn đã cười và nói rằng, vậy anh nên làm việc thật chăm chỉ, cố gắng kiếm tiền.

Chung Tẫn nhìn ánh sáng rơi xuống từ trên ban công “phòng nhỏ” mà không khỏi suy nghĩ: Lúc đó, rốt cuộc quan hệ giữa cô và Lăng Hãn là gì?

Mối quan hệ của bọn họ thay đổi từ khi Lăng Hãn được điều đến tỉnh lân cận để điều tra một vụ cướp ngân hàng có vũ khí nóng. Lúc làm nhiệm vụ, anh rất ít khi mở máy, vì không thể liên lạc nên mỗi ngày Chung Tẫn phải lên mạng để đọc tin tức. Chính quyền trung ương rất quan tâm đến vụ án này, trước khi kẻ tình nghi bị bại lộ ở tỉnh bên cạnh thì hắn ta đã liên tiếp gây án ở năm tỉnh, giết hơn 10 người. Tin tức được cảnh sát cung cấp rất ít, mỗi ngày đều không có tiến triển gì lớn.

Khi Chung Tẫn ăn cơm trưa, cô cố ý ngồi chung với những đồng nghiệp của Lăng Hãn. Nhóm đồng nghiệp thấy cô thì đều trêu ghẹo “lòng dạ Tư Mã Chiêu – người qua đường đều biết”, tuy nhiên ngay cả bọn họ cũng không biết tin tức nội bộ.

Chung Tẫn nghĩ mình không đến mức như câu “sống một ngày như một năm” nhưng trái tim cô thì giống như bị ai đó bóp chặt, ngay cả cười cũng rất miễn cưỡng. Vào tuần cuối cùng của mỗi tháng Chung Tẫn đều phải trở về. Nhưng tháng đó, cô lại không về.

Một buổi chiều của nửa tháng sau, trên đường đến tòa án chuyển giao tài liệu khởi tố, Chung Tẫn gặp được một đồng nghiệp của Lăng Hãn. Người kia nói với cô anh đã trở lại.

Chung Tẫn không rụt rè chút nào, cứ ôm tài liệu chạy một mạch đến cục công an. Lăng Hãn đang bị một nhóm đồng nghiệp vây quanh, anh một câu tôi một câu, do mãi ứng phó nên không chú ý đến Chung Tẫn đang đứng ở cửa nhìn anh.

Lăng Hãn đen đi, mặt đầy phong trần, tóc cũng dài ra, lúc cười khóe miệng có thêm mấy nếp nhăn.

Vành mắt Chung Tẫn chợt đỏ lên. Cô không quấy rầy bất kỳ ai mà lặng lẽ bỏ đi. Chung Tẫn rất muốn chạy lên ôm chặt lấy anh, mang hết nửa tháng lo lắng, sợ hãi kia mà gào ra, khóc ra, nhưng lại phát hiện bản thân không có lý do để làm vậy.

Buổi tối, Chung Tẫn phải tăng ca vì có một phần tài liệu chống án cần được sửa gấp. Cơm tối vẫn là cơm hộp được đồng nghiệp gọi mua, hôm nay có rau cần tây xào thịt, Chung Tẫn ghét ăn cần tây nên sau khi mở hộp cơm ra thì đóng lại ngay.

9:30, Chung Tẫn tắt đèn rồi trở về nhà trọ. Trên đường đi, lòng cô ngổn ngang trăm mối, nhịn không được muốn thở dài.

Nhà trọ cô thuê ở phía sau viện kiểm sát, chỉ mất 10 phút đi bộ. Ở đây đều là tiểu khu cơ quan nên trị an rất tốt. Ánh trăng cuối thu, vừa trong trẻo vừa lành lạnh. Một chiếc lá chậm rãi rơi xuống, yên tĩnh đến mức khiến lòng người run rẩy. Người đi trên đường vốn đã rất ít, cho nên, khi một cái bóng xuất hiện và chắn trước mặt, cô thật sự sợ hết hồn.

“Hi!” Lăng Hãn cầm một cái túi lớn trong tay.

“Có chuyện gì không?” Chung Tẫn muốn cười một cái nhưng không thành công, chỉ hít hít cái mũi.

“Tôi… đang đợi em.” Lăng Hãn bước lại gần.

Trái tim, luống cuống và hoảng loạn.

“Tôi ở tầng 2.” Cô chỉ lên phía trên.

“À, tôi không có chìa khóa.” Thật ra Lăng Hãn cũng căng thẳng, nhưng độ căng thẳng của cô còn lớn hơn anh, trông anh khá tự nhiên.

“Tôi có.” Chung Tẫn đứng ở ven đường lục lọi túi xách, chỉ thiếu dúi đầu vào trong thôi.

“Tìm được rồi.” Cô lắc lắc chùm chìa khóa.

Lăng Hãn cười, anh rất muốn dùng máy ảnh chụp lại khoảnh khắc lúc nãy của cô. Chung Tẫn sẽ không biết vẻ mặt cố gắng bình tĩnh kia của mình đáng yêu thế nào đâu!

Đây là lần đầu tiên Lăng Hãn đến nhà trọ của cô, dù thời gian đã trễ nhưng không ai nghĩ thế này có thích hợp hay không.

Lúc lên lầu, Chung Tẫn đi phía trước, Lăng Hãn đi phía sau, đến một khúc cua, cái bóng của hai người chồng lên nhau thành một. 

Lăng Hãn xuống tàu thì về cục gặp lãnh đạo và đồng nghiệp trước, sau đó cơm tối cũng chưa ăn mà trực tiếp đến đây. Như một tên ngốc, dù đứng chờ hơn hai tiếng nhưng cảm thấy việc chờ đợi không hề dài, ngược lại trong lòng vừa ngọt ngào vừa an tĩnh.

“Có thể tìm cho tôi một cái khăn được không? Phải rửa mặt cho sạch nếu không không thể gặp ai được.” Anh ngại ngùng cười.

Chung Tẫn vội vàng nấu nước nóng, tìm một cái khăn mặt mới và một bánh xà phòng đưa cho anh. Xà phòng là loại hình tròn và nhỏ dành cho mấy cô gái, Lăng Hãn cầm nó trong tay, nhìn qua cảm thấy khá mới lạ. Không nghĩ tới nó còn rất bướng bỉnh, mới xoa xoa mấy lần đã trượt từ cổ xuống, anh xoa hồi lâu cũng không xoa được.  

Lăng Hãn thấy lúng túng, khuôn mặt đen đi vì phơi nắng bỗng nóng đến lạ thường.

Chung Tẫn – người nãy giờ vẫn luôn đứng bên cạnh không nhịn được mà cười lên: “Để tôi!”

Lăng Hãn không có cơ hội để ngăn cô, mà có lẽ chính anh cũng không muốn điều đó, cánh tay nhỏ bé mát lạnh trong chiếc áo sơ mi chậm rãi di chuyển lên trên, lúc lòng bàn tay cô kề sát vào da thịt nóng bỏng của anh cả hai đã đơ người cùng lúc.  

Tim đập hình thịch như nổi trống, cơ thể nhịn không được bắt đầu run rẩy.

Hơi thở của anh mất trật tự, đầu óc trống rỗng, xoay người một cái, nhẹ nhàng ôm lấy cô theo bản năng.

Chung Tẫn cho rằng Lăng Hãn muốn hôn mình, sợ tới mức nhắm chặt hai mắt. Nhưng anh không làm vậy, chỉ là chạm nhẹ môi mình vào sau tai cô. Phía sau tai, chỗ da anh chạm qua run lên từng hồi như bị điện giật, dường như có một sợi dây nhỏ nối liền đến tim, thắt chặt trái tim đang đập liên hồi.  

“Mỗi ngày, thời gian nghỉ ngơi đều rất ít, nhưng cứ mỗi lần nhắm mắt lại, trong đầu tôi đều hiện lên gương mặt của em. Tôi… rất nhớ em.”

Chung Tẫn càng thêm run rẩy hơn.

Lăng Hãn cúi đầu xuống, thở dài một hơi, ép đôi môi vừa ấm vừa mềm của mình xuống môi cô. Đầu óc Chung Tẫn mê muội, vụng về phối hợp. Cô đụng vào răng anh. Anh nếm mùi vị nước mắt của cô.

Bồn rửa tay không một vết nứt, chậu nước ấm đã đổ sạch sẽ xuống ống thoát nước, chiếc khăn mặt ướt sũng nằm im dưới đáy bồn rửa tay. Nhưng không một ai quan tâm.

Chung Tẫn chôn mặt trước ngực Lăng Hãn, bên tai là tiếng tim đập rõ ràng của anh, nỗi sợ hãi và lo lắng cả ngày hôm nay từ từ rơi xuống. Hóa ra anh cũng thích cô.

Chung Tẫn len lén mừng thầm.

“Ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu.” Đôi môi Lăng Hãn như lông vũ, quyến luyến cọ xát gò má trắng mịn của cô.

“Vậy hôm nay tính là gì?” Tay cô chơi đùa với nút áo sơ mi của anh, e thẹn hỏi.

“Hôm nay là thông báo.”

“Ngày mai…”

“Ngày mai chúng ta chính thức yêu nhau.”

Chung Tẫn cảm thấy mình như một bông tuyết, nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió, lặng lẽ rơi xuống dòng sông rồi tan vào trong nước, thể xác và tinh thần không bao giờ trở lại được nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc