EM CHỜ ANH GIỮA MÙA XUÂN

Biên tập: Rosa

Buổi sáng, trại giam.

Tiếng hét của Thường Hạo suýt nữa chọc thủng trần nhà của trại giam.

Thường Hạo từng nói với trợ lý, mặc dù tên thường gọi của nghề luật sư là nghề cãi nhau, nhưng đây không chỉ đơn thuần là cãi nhau, mỗi câu anh nói ra đều phải chiếm lý, trấn áp được đối phương, không thể nhất thời xúc động, càng phải cố kỵ những cảm giác không thể khống chế.

Mà giờ phút này, anh đã hơi mất khống chế.

“Tôi không chấp nhận lời giải thích như vậy, cái gì mà hiểu lầm? Nếu các người giết ai đó vì hiểu lầm, có phải các người không cần chịu trách nhiệm trước pháp luật không? Các người chưa điều tra kỹ càng mà đã tùy tiện nghi ngờ thân chủ của tôi sử dụng ma túy, tàng trữ trái phép chất cấm, chuyện này đã ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý, thân thể và danh dự của thân chủ tôi. Các người phải đưa ra văn bản giải thích đầy đủ và chính thức cho thân chủ của tôi. Nếu không, tôi sẽ đến tòa án, kiện các người tội lạm dụng chức quyền.”

Vị cảnh sát trực ban phát hỏa, anh ta chưa thấy người nào không biết điều như vậy: cho rằng ai cũng được tha bổng, ra lệnh cho người khác nhanh cút đi, lại còn coi nơi này như nhà nghỉ?

“Tùy anh, anh muốn làm gì thì làm!”

Ánh mắt Thường Hạo phát lạnh: “Anh nghĩ tôi đang la lối om sòm một cách vô lý?”

“Tôi thấy anh còn hơn như vậy.” Vị cảnh sát trực ban cười khẩy.

“Không, có lẽ anh ít gặp nên không biết mực độ nghiêm trọng của nó. Giam giữ chia làm ba loại: hành chính, tư pháp và hình sự. Tôi nghĩ các người đã định nghĩa đương sự của tôi là giam giữ hình sự, sau 24h giam giữ, cơ quan công an nên tiến hành tra hỏi người bị giam giữ hình sự. Nếu tòa án chấp nhận việc xét xử, người bị giam giữ sẽ bị xử lý theo ‘Luật tố tụng hình sự’, nếu được tha bổng, người bị giam giữ có thể yêu cầu nhà nước bồi thường.”

Vị cảnh sát trực ban nháy mắt không ngừng, quy định đúng là như vậy, nhưng chưa ai yêu cầu bồi thường cả.

“Anh nghĩ mình sẽ được bồi thường một cái giá trên trời sao?” Anh ta hỏi một cách khinh bỉ.

“Dù chỉ là một đồng, đó cũng là quyền lợi của thân chủ tôi.” Thường Hạo kiêu căng cúi người xuống ký tên: “Tôi cần trông thấy thân chủ của tôi.”

Cảnh sát trực ban nhìn trân trân một cảnh sát khác đang lải nhải ở bên cạnh, bảo cậu ta dẫn Thường Hạo đi gặp người.

“Luật sư Thường!” Bên ngoài lại có mấy người tiến vào.

Cảnh sát trực ban ngẩng đầu, thấy người quen đến thì vội vàng chào hỏi: “Trưởng khoa Mục, đội trưởng Cảnh, ngọn gió nào đưa hai người tới đây vậy?”

Mục Đào và Cảnh Thiên Nhất chỉ khẽ gật đầu, không đáp lại, tầm mắt hướng về Thường Hạo.

Cùng lúc đó, Thường Hạo không biết vì sao bắp thịt của mình lại run rẩy giống như bị rút gân: “Các anh?”

Mục Đào nói trước: “Chuyện của Chung Tẫn không phải hiểu lầm, mà là bị người khác hãm hại.”

“Có chứng cứ rồi?” Thường Hạo lạnh lùng liếc vị cảnh sát trực ban.

“Vụ án này liên quan đến rất nhiều người, tạm thời không thích hợp công bố ra ngoài, chỉ sợ sẽ giống hiệu ứng Domino. Cấp trên đã nhanh chóng điều đội trưởng Cảnh đến đây, cùng viện kiểm sát giải quyết vụ án này.” Vẻ mặt Mục Đào rất nặng nề: “Hiện tại, viện trưởng bảo tôi đến đón kiểm sát trưởng Chung Tẫn, để cô ấy cùng tham gia vào việc điều tra.”

“Kẻ tình nghi là ai?” Thường Hạo mặc kệ mấy chuyện đó, anh chỉ quan tâm đến sự trong sạch của Chung Tẫn.

Mục Đào mím chặt môi, nghiêng đầu nhìn Cảnh Thiên Nhất.

Cảnh Thiên Nhất thở dài một hơi: “Thang Thần Phi đã giao nộp tất cả rồi.”

Thường Hạo hoảng sợ: “Hắn tự thú sao?”

“Lăng Hãn, anh ấy… đã để lại cho chúng tôi một đoạn ghi âm.”

“Để lại? Anh ta đi đâu rồi?” Lòng Thường Hạo trầm xuống.

Mục Đào không nói gì, chỉ thở dài, Cảnh Thiên Nhất cũng buồn bã cúi đầu.

Bầu trời u ám như đang khóc, mưa vẫn rơi.

***

Tuy chỉ bị nhốt ba ngày, nhưng Chung Tẫn lại cảm thấy giống như đã qua mấy đời.

Lúc ra khỏi trại giam, dường như không thích ứng được với nhiệt độ bên ngoài, cô khẽ rùng mình, hai má đỏ lên một cách bất thường: “Bao nhiêu độ vậy?” Cô híp mắt, hỏi Thường Hạo.

“Ba mươi bốn.” Thường Hạo trả lời.

Chung Tẫn nắm chặt vạt áo, lúc quay đầu lại thì nhìn thấy Mục Đào và Cảnh Thiên Nhất.

“Anh không báo cho Lăng Hãn sao?”

Thường Hạo im lặng, có lẽ tiếng mưa đã át đi giọng nói của anh.

“Chắc anh ấy đang ở ‘phòng nhỏ’ chờ tôi, ba mẹ tôi thì sao?”

“Trưởng khoa Mục không quấy rầy bọn họ, chỉ nói cô đi công tác.”

“Ừm! Luật sư Thường, lần này lại không có cách nào báo đáp anh rồi.” Chung Tẫn không nhìn bậc thang bên dưới, cả người hơi lung lay, Thường Hạo ở phía sau vội vàng đỡ lấy cô.

“Tôi không giúp không công đâu, tôi sẽ đưa giấy nợ cho cô.” Giọng Thường Hạo vẫn ồm ồm như cũ.

Chung Tẫn bật cười: “Giảm giá đi, nếu mắc quá, tôi không trả nổi… Lăng Hãn?” Một trận gió lớn thổi qua, mấy chiếc lá rơi xuống, cô đưa tay dụi mắt: “À, nhìn lầm rồi.”

Bóng lưng của người đàn ông vừa đi ngang qua rất giống Lăng Hãn.

“Chung Tẫn, cô về nhà nghỉ ngơi trước đi, chuyện khác để sau hẵng bàn.” Mục Đào vừa nói vừa trao đổi ánh mắt với Thường Hạo.

Thường Hạo mở cửa xe, dìu Chung Tẫn lên xe.

“Đến ‘phòng nhỏ’ trước đi, tôi muốn xem quà sinh nhật của tôi.” Chung Tẫn ngại ngùng nhăn mặt.

“Cô đang sốt, chúng ta đến bệnh viện trước.” Lúc Thường Hạo giúp cô cài dây an toàn, cảm giác được nhiệt độ cơ thể bất thường của cô.

“Sao vậy được, tôi rõ ràng thấy lạnh.” Chung Tẫn nói.

Thường Hạo nhẹ nhàng sờ mặt cô, ánh mắt phức tạp, một lát sau, anh mới nói một câu thật văn vẻ: “Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ.” [1]

[1] trích từ tác phẩm ‘Thước kiều tiên’ của tác giả Tần Quan thời Tống.

Nếu hai mối tình đã lâu dài

Há đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm.

(Nguồn dịch: thivien.net)

Chung Tẫn muốn cười, cố cong miệng lên nhưng không thành công. Cô không phản bác nữa, từng chỗ trên người giống như bị dây thừng buộc chặt, hít thở khó khăn, tay chân lạnh lẽo, cô thật sự không thoải mái.

Ba ngày ở trong trại giam, đoán chừng cả đời sẽ không thể quên, cô không lo lắng cho mình, vì bản thân cô ngay ngay thẳng thẳng, cô chỉ sợ Lăng Hãn suy nghĩ lung tung, mỗi một giây đều là dày vò.

May mà, rốt cuộc cũng qua.

Đầu choáng váng nặng nề, tốc độ lái xe của Thường Hạo rất nhanh, cảnh vật hai bên quốc lộ nhanh chóng lùi về sau, trước tấm kính, cây cối và đèn đường như thể đang chồng lên nhau.

39,5 độ! Bác sĩ cầm nhiệt kế, khuôn mặt giống như mặt than giật nhẹ một cái. Vết thương trên trán xử lý không tốt, tụ máu dẫn đến viêm, cũng có chút nhiễm trùng.

“Sốt thành như vậy, sao cô ấy còn tỉnh táo được?”

Bác sĩ nhìn Chung Tẫn, ánh sáng trên người cô tỏa ra bốn phía, giống như tia sáng xuyên qua đám mây sau màn sương mù.

Thường Hạo nắm chặt tay Chung Tẫn, trong miệng như bị rót vào hoàng liên [2], chua sót vô cùng.

[2] tên một vị thuốc Đông y tính đắng.

“Cô ấy cần nghỉ ngơi thật tốt.” Bác sĩ tiêm thuốc an thần vào bình truyền dịch. Không lâu sau, Chung Tẫn ngủ thiếp đi.

Không biết đã ngủ bao lâu, Chung Tẫn cảm thấy hơi khô miệng, muốn gọi ai đó, nhưng cổ họng lại không phát ra tiếng, cả người cũng không thể nhúc nhích.

Bên giường có một người đang lặng lẽ đứng, là Lăng Hãn!

Cô nhếch miệng, Lăng Hãn cúi người xuống, cô lắc đầu, cô đã ba ngày không rửa mặt rồi. Nhưng, Lăng Hãn lại cố chấp bắt được môi cô, nhẹ nhàng cắn. Môi anh vừa mỏng vừa lạnh, đúng là thứ cô đang cần.

“Em khiến anh lo lắng rồi.”

Cô dùng ánh mắt nói.

Lăng Hãn trấn an: “Mọi thứ đều sẽ qua thôi, sau này, chuyện như vậy sẽ không xuất hiện nữa đâu, anh biết em rất kiên cường.”

“Câu này của anh giống như đang đẩy em đi xa vậy, em mới không cần kiên cường, em muốn ỷ lại vào anh, bám anh dai như đỉa.”

Lăng Hãn cười, cào cào cái mũi của cô: “Cầu còn không được, em phải nhanh khỏe lại, nhớ kỹ lời hẹn của chúng ta.”

“Lời hẹn gì?”

Lăng Hãn chỉ cười không đáp.

“Nói cho em biết đi mà…”

“Tẫn?” Một tiếng hít thở thật nhẹ vang lên.

Chung Tẫn từ từ mở to mắt, đập vào mắt là đôi mắt đỏ như thỏ của Hoa Bội: “Úc Minh bắt nạt cậu sao?” Giọng của ai vậy? Khàn khàn như chẻ tre trong gió lạnh, nức nở nghẹn ngào.

Hoa Bội khóc không ngừng: “Anh ấy không dám đâu, là… là tôi kích động đó mà.”

“Vì sao?” Mí mắt quá nặng, Chung Tẫn không thể không nhắm mắt lại.

“Có lẽ tôi sẽ được thăng chức, tôi đã viết rất nhiều bản tin quan trọng, ngày nào cũng được lên trang nhất.”

“Liên quan đến Thích Bác Viễn sao?”

“Chờ cậu xuất viện, tôi sẽ từ từ nói cho cậu nghe.”

Chung Tẫn lại cố gắng mở to mắt, lần này, trước giường có thêm một người nữa: “Luật sư Thường, anh còn ở đây à?”

Trong tay Thường Hạo cầm một cái túi, chỉ thấy một hàng chữ quen thuộc ở phía trên, là một nhãn hiệu quần áo nổi tiếng nào đó, anh đặt túi giấy xuống, đi qua đỡ Chung Tẫn dậy, nhét cái gối dựa sau lưng cô.

Chung Tẫn nhìn mình, cả người mặc đồ bệnh nhân, à, đã thay đồ, như vậy chắc là mặt cũng rửa rồi. Cả người nhẹ như lông chim, chỉ một trận gió cũng có thể thổi bay.

Hoa Bội nhìn góc áo bị kéo căng của Thường Hạo, mày chau chặt.

“Ừ.” Thường Hạo khẽ nói.

“Có phải hai người dấu tôi chuyện gì không?” Ánh đèn trong phòng rất nhu hòa, rèm cửa sổ màu kem che khuất những tia sáng ở bên ngoài. Ồ, hết mưa rồi, mặt trời cũng xuất hiện.

Thường Hạo ngồi xuống, chà xát hai tay, cứ như đang chuẩn bị làm gì đó. Một lát sau, anh nhìn cô, đặt hai tay lên vai cô, bình tĩnh nói: “Chung Tẫn, tôi nghĩ cô nhất định muốn đưa tiễn Lăng Hãn, cho nên, cô đừng nằm trên giường nữa, đứng lên thay quần áo đi, chúng ta đi thôi!”

Hoa Bội che miệng, hai hàng nước mắt chảy dài trên gò má.

Chung Tẫn mờ mịt nhìn hai người, à một tiếng: “Quần áo ở trong này sao?” Cô chỉ vào chiếc túi giấy.

Thường Hạo lấy ra một chiếc váy đen.

“Chắc là đắt lắm!” Chung Tẫn sờ nhẹ bề mặt vải.

“Vậy phải xem ai mặc mới được?” Thường Hạo nháy mắt.

“Anh vẫn luôn tích cực như vậy nhỉ.” Chung Tẫn nhếch miệng: “Đi ra ngoài đi, tôi phải thay quần áo.”

Thường Hạo nhìn Hoa Bội, Hoa Bội gật đầu.

Anh sang phòng bên cạnh, lúc lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra thì nghe được tiếng than của Chung Tẫn: “Váy hơi to.”

Hoa Bội rít lên, đẩy Chung Tẫn, vừa véo vừa đánh: “Cậu đừng như vậy, cậu khóc đi, khóc lớn lên đi.”

“Không có gì phải khóc cả.” Giọng Chung Tẫn bình tĩnh như hồ nước.

Hoa Bội lại khóc tiếp, khóc đến nỗi không thể nổi giận được nữa.

“Tôi ngủ bao lâu rồi?” Chung Tẫn yếu ớt hỏi.

Hoa Bội vừa khóc vừa trả lời: “Ly nước chanh cậu uống bị bỏ nhiều thuốc lắm, vượt quá khả năng chịu đựng của cậu, cậu hôn mê khoảng ba ngày.”

Lại là ba ngày, Chung Tẫn cười.

Cửa mở, Hoa Bội kéo Chung Tẫn đi ra, Chung Tẫn ngẩng đầu, nhìn bầu trời sáng tỏ: “Thời tiết thật tốt, rất thích hợp đi xa.”

Hoa Bội xoay mặt sang chỗ khác.

“Chúc anh ấy thuận buồm xuôi gió!” Thường Hạo nói.

Bình luận

Truyện đang đọc