EM CHỜ ANH GIỮA MÙA XUÂN

Biên tập: Rosa

Động tác của Lăng Hãn rất thành thạo và nhanh chóng, ủi quần áo xong, treo lên giá, rút phích cắm ra: “Muốn uống chút gì không?”

“Lăng Hãn, anh không thể ở nhà, anh phải ra ngoài tìm ai đó, Chung Tẫn, cậu ấy… bị bắt giam vì tàng trữ trái phép chất cấm, nếu bị phán quyết tội sẽ không nhẹ.” Vì khóc mà Hoa Bội nói năng lộn xộn.

Lăng Hãn cúi mặt, chỗ khóe mắt hiện lên những nếp nhăn nhỏ: “Đừng lo, tất cả chỉ là tạm thời.”

Hoa Bội bắt lấy cánh tay anh: “Tôi đã thông báo cho lãnh đạo của Tẫn, chính là vị trưởng khoa Mục kia, anh ấy không hề nói như vậy, chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người luật sư Thường Hạo, mong anh ta có sức mạnh hóa mục nát thành thần kỳ.”

“Khi nào anh ta đến?”

“Nhanh nhất là giữa trưa.”

Lăng Hãn im lặng một lát rồi nói: “Vậy càng không có gì phải lo lắng, cô về tòa soạn làm việc đi.”

“Còn anh?”

“Tôi đi gặp Chung Tẫn “

“Bây giờ anh không thể gặp cậu ấy được đâu.”

Lăng Hãn hạ mắt thấp hơn: “Biện pháp là do con người nghĩ ra.”

“Lăng Hãn.” Hoa Bội nuốt nước miếng, giọng nói không khống chế được mà phát run, kèm theo chút bất đắc dĩ: “Hiện giờ… anh đừng lo lắng đến thể diện gì nữa, anh… hãy đi tìm Thang Thần Phi, ba hắn là cựu giám đốc sở công an, nói không chừng có thể nghĩ ra cách.”

Lăng Hãn cười: “Hoa Bội, cám ơn cô!”

Hoa Bội chua xót bĩu môi.

Lăng Hãn tiễn Hoa Bội ra xe, sau đó bắt taxi đến trại giam.

Không biết có phải trước đó có người thông báo hay không mà anh không hề bị cản trở, rất thuận lợi gặp được Chung Tẫn.

Bọn họ gặp nhau ở phòng thẩm vấn.

Chung Tẫn che mặt, không phải vì kích động mà là không còn sức lực nữa, cô biết mình không giấu được, sớm muộn gì Lăng Hãn cũng sẽ biết, chỉ là cô thấy rất đau lòng.

Nước mắt của sự xấu hổ và lo lắng đảo quanh trong hốc mắt, cô nên cẩn thận hơn.

Lăng Hãn dịu dàng nhìn cô, nâng cánh tay thon dài lên, dùng ngón tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt cô.

“Lăng Hãn, em không sao đâu, anh ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều, anh cũng biết lúc chúng ta tiếp xúc với tội phạm sẽ không tránh khỏi bị oan ức.” Tim Chung Tẫn đập rất nhanh, lúc nói chuyện còn mang theo thở gấp.

“Anh biết, đừng lo lắng.” Lăng Hãn có vẻ hiểu rất rõ, giọng nói hơi trầm thấp.

Chung Tẫn không dám thả lỏng: “Anh nghe Hoa Bội nói sao?”

“Ừ!” Trong ánh sáng sáng ngời, khuôn mặt tuấn tú của anh cực kỳ bình tĩnh.

Chung Tẫn vội vàng nặn ra một nụ cười: “Thật là cái đồ miệng rộng, chỉ thích làm em mất mặt. Quà… sinh nhật của em có còn không?”

“Có, anh đặt trong ngăn kéo ở tủ đầu giường, em về nhà là có thể thấy.” Lăng Hãn nói một cách thong thả, dùng giọng nói ôn hòa nhất.

Cô bối rối nắm tay anh: “Sao anh không tự mình đưa cho em?”

“Anh tự tay bỏ vào mà.”

“Lăng Hãn, anh có phải… sẽ rời xa em không?” Cách chiếc bàn, Chung Tẫn muốn đứng dậy ôm lấy Lăng Hãn, đồng chí cảnh sát đứng phía sau ho một tiếng, nghiêm khắc nhìn sang đây.

Lăng Hãn dùng ánh mắt ra hiệu cho cô bình tĩnh: “Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không.”

“Anh thề đi.” Chung Tẫn không tin.

“Anh thề!” Đột nhiên, Lăng Hãn vươn người tới, nâng mặt cô lên, dùng sức cắn vào môi cô, để cô cảm nhận được cơn đau anh gây ra.

Chung Tẫn cười, mặc kệ mái tóc đầy máu dính hai bên trán, mặc kệ dáng vẻ kinh khủng này, cười đến ngọt ngào.

Trông anh rất bình tĩnh, đôi mắt đen láy và an nhiên nhìn chằm chằm cô, không nỡ chớp dù chỉ một chút, nhưng cô lại không hiểu ánh sáng tản ra ở trong đó.

“Em rất muốn tắm.” Chung Tẫn ngửi được mùi hôi trên người mình.

Tiếng ho của cảnh sát lớn hơn, giờ thăm hỏi của Lăng Hãn đã hết.

Lăng Hãn nhắm mắt rồi đứng dậy: “Chung Tẫn, anh sẽ chờ em, chờ cùng em chuyển nhà, cùng nhau về An Trấn, cùng nhau… ngắm hoa cải vàng.”

Chung Tẫn ra sức gật đầu.

Lăng Hãn xoay người, đi được hai bước, anh vừa cười vừa nói xin lỗi với đồng chí cảnh sát: “Xin hãy cho tôi một phút nữa.”

Không đợi người cảnh sát nói gì, anh bỗng dưng quay lại, vòng qua chiếc bàn, kéo Chung Tẫn vào lòng, ôm chặt như muốn khảm cô vào trong xương cốt.

Đôi môi Chung Tẫn không ngừng run rẩy, cô chợt nhớ đến buổi hoàng hôn mùa thu lúc mới quen Lăng Hãn, ánh chiều tà đầy trời, gió thu xào xạc.

“Anh yêu em!” Lăng Hãn khẽ thì thầm.

***

Trên mặt Thường Hạo treo đầy sự lo lắng, vì không có thời gian xử lý cơn giận nên trông anh rất giống một con sư tử đang nổi điên. Tiếp viên hàng không phụ trách khoang thương vụ vài lần muốn hỏi anh cần chút gì không nhưng đều bị khí thế nghiêm túc và lạnh lùng của anh làm cho sợ hãi, cuối cùng vẫn là Mr.Air [1] đưa cho anh một chai nước khoáng.

[1] một kiểu tiếp thị hàng không.

Từ sân bay thủ đô, máy bay cất cánh đúng giờ, tới Ninh thành là 10:30 sáng, vào nội thành mất nửa tiếng, gặp Chung Tẫn là 12:30 giữa trưa.

Thường Hạo cảm thấy nửa ngày này vô cùng dài, cho nên sắc mặt của anh rất rất khó coi.

Chung Tẫn cố gắng kể lại chi tiết mọi chuyện một cách đơn giản.

“Hắn không lưu lại đoạn ghi âm, chuyển phát nhanh cũng nhờ người khác viết hộ, giấy là giấy in, không viết tên họ, camera ở quán bar bị phá hỏng, cảnh sát đã hỏi mọi người, không người nào thấy hắn đi với tôi, tôi hết đường chối cãi.” Chung Tẫn nói.

Mày rậm của Thường Hạo ngày càng cau chặt: “Cô biết rõ hắn rất nguy hiểm, tại sao còn đi một mình?”

Chung Tẫn không nhìn vào mắt anh: “Nếu có người khác hắn sẽ không hiện thân, hơn nữa, tôi không muốn nhiều người biết chuyện của Lăng Hãn.”

“Rốt cuộc cô cho rằng đây là việc công hay việc tư vậy?” Thường Hạo nhịn không được phát hỏa.

“Từ lúc trở thành mồi nhử của hắn, tôi đã không thể phân biệt chuyện này là công hay tư nữa, tôi thật sự không ngờ hắn sẽ hãm hại tôi, lúc trước hắn chỉ… ” Chung Tẫn hạ mắt.

“Chia rẽ quan hệ của cô và bạn cô, phá hoại tình cảm của ba mẹ cô, theo đuổi cô nhưng hiệu quả không rõ ràng, cô cũng chưa hề bị ảnh hưởng gì, sao hắn có thể không bỏ thuốc nặng được?” Thường Hạo không thể không thừa nhận, chiêu này vô cùng tàn nhẫn, cho dù Chung Tẫn có cẩn thận hơn cũng khó lòng phòng bị.

“Đúng vậy, hắn thành công, tôi rất lo cho Lăng Hãn.” Chung Tẫn thì thào.

Thường Hạo tức giận, trừng cô: “Lúc này còn khiến cô lo lắng thì anh ta không phải là đàn ông.”

“Không phải, không phải, tình huống của Lăng Hãn khác.”

Thường Hạo thật sự muốn hộc máu, đồng thời, lại có chút đau lòng, cô quá yếu đuối, bản thân mình còn chưa lo xong lại muốn giang tay che chở người khác.

Anh hận người đàn ông tên Lăng Hãn kia.

Dù ngàn lần không muốn nhưng Thường Hạo đành bất đắc dĩ nhìn Chung Tẫn bị cảnh sát dẫn đi, thời tiết oi bức như vậy, bên trong nhất định là rất nhiều muỗi, đầy mùi nước tiểu xui xẻo và thịt người. Bất kể là ban ngày hay ban đêm, đều là một cái lò lửa lớn, cô vẫn luôn nghiêm túc và kỷ luật, chắc chưa từng tiếp xúc với hoàn cảnh như vậy. Nếu chỉ là dùng chất gây nghiện anh còn có biện pháp đưa cô ra, nhưng, tàng trữ chất cấm trái phép… Thường Hạo nắm chặt quả đấm, con bà nó, chờ xem!

Anh ra ngoài tìm cảnh sát trực ban, anh muốn biết toàn bộ tình huống, đón tiếp anh là một vị cảnh sát có vẻ mặt kiêu căng, một bộ đạo lý.

“Công- kiểm – pháp một nhà, nói gì thì Chung Tẫn cũng cùng một tuyến với chúng tôi, chúng tôi cũng thông cảm, nhưng pháp luật là bình đẳng, chúng tôi cũng không có cách nào.” Anh ta nhún vai.

Thường Hạo xanh mặt: “Ý anh là đã xác định việc cô ấy sử dụng và tàng giữ trái phép chất cấm rồi?”

Vị cảnh sát nhíu mày: “Sự thật chính là như vậy, nếu cô đang điều tra án ma túy, nói không chừng sẽ là tình huống khác, nhưng, cô ấy chỉ là một nhân viên tư liệu, à, chúng tôi nghe nói, trước đây cô ấy là kiểm sát trưởng còn từng giữ chức công tố viên, vì thua kiện nên đổi cương vị, đoán chừng tâm trạng rất tệ, con người mà, dù sao cũng có lúc nghĩ quẩn trong lòng, đi sai đường.”

Thường Hạo cười lạnh: “Suy luận của anh tốt nhỉ, đâu cần chứng cứ làm gì nữa, trực tiếp kết án là được rồi.”

Vị cảnh sát liếc xéo anh: “Anh là luật sư của cô ấy, lập trường của chúng ta khác nhau, anh muốn ngụy biện tôi có thể hiểu được.”

Thường Hạo gật đầu: “Anh nói không sai, nhưng mà, tôi khá lo cho anh đấy!”

“Hả?”

“Được anh dẫn dắt, tôi cũng muốn suy luận một phen cho anh nghe, trước đây Chung Tẫn từng giữ chức công tố viên, lúc xử lý vụ án kia có thể đắc tội với người khác, bị kẻ đó hãm hại. Anh đừng vội xen vào, chờ tôi nói xong đã.” Thường Hạo nâng tay, ngăn anh ta mở miệng.

“Thứ nhất, hành động tối qua đã được lên kế hoạch trước hay là ý định nhất thời, các người còn tập kích bất ngờ vào đường nào nữa không, đừng nói với tôi chỉ có chỗ đường số 6 kia. Thứ hai, chuyện trùng hợp chỉ có một, nếu nhiều hơn thì sẽ rất kỳ lạ, đúng không? Tối qua, camera ở quán bar lại hỏng rất đúng lúc. Thứ ba, trên mạng từng có một bức ảnh chụp Chung Tẫn cùng cấp trên ra ngoài ăn tối, cô ấy uống rượu sẽ say, cấp trên muốn giúp cô ấy nhưng bị người khác chụp lại rồi gửi cho vợ của anh ấy, người vợ đến viện kiểm sát ầm ĩ, kết quả, một lời xin lỗi liền kết thúc, một người không thể dính một giọt rượu lại chạy đến quán bar làm gì? Là ai hẹn cô ấy đến đó? Hơn nữa, người hẹn cô ấy đang ở đâu? Thứ tư, nếu công việc thay đổi, tâm trạng buồn bực mà chuyển sang hút ma túy, cô ấy hẳn là thích ứng được với chất gây nghiện, nhưng mà, tại sao cô ấy không thích ứng với thuốc lắc mà đập đầu vào tường? Đúng, anh sẽ nói cô ấy là lần đầu tiên, vậy cô ấy giữ nhiều ‘hàng’ như thế để làm gì? Mặt khác, thuốc lắc nên có nguồn gốc nhỉ, là ai đưa cho cô ấy? Vậy mà tôi nghe nói, tối qua không một ai lọt lưới. Thứ năm, cô ấy không uống rượu chứ không uống ly nước chanh miễn phí, chỉ là cô ấy không ngờ trong ly nước ép kia sẽ có thuốc, cái ly chỉ qua tay hai người, partender và bồi bàn, anh đã hỏi bọn họ chưa?”

Thường Hạo nói liên tiếp như pháo nổ, chính xác là đang tra hỏi cảnh sát.

“Anh… có ý gì?”

Thường Hạo mỉa mai: “Tôi thật sự nghi ngờ các người trong ngoài cấu kết, hãm hại thân chủ của tôi.”

Vị cảnh sát tức giận: “Xin chú ý lời nói của mình, vì sao chúng tôi phải làm vậy?”

“Là một quân cờ bị người khác lợi dụng mà thôi.”

Anh ta vỗ bàn: “Chúng tôi nhận được cử báo nói quán bar đường số 6 có người giao dịch ma túy mới nhất thời hành động.”

“Người báo là ai? Dãy số là bao nhiêu?”

Vị cảnh sát nheo mắt lại: “Luật sư Thường, anh hỏi quá nhiều rồi.”

“Được, bây giờ anh không muốn trả lời cũng không sao, anh cứ chờ nói rõ chi tiết trước mặt thẩm phán đi!” Thường Hạo cố ý nhìn vào còi báo động ở phía sau anh ta vài lần.

“Anh có nhầm lẫn cái gì không?” Vị cảnh sát nghiêm mặt.

Mặt Thường Hạo không chút thay đổi: “Tôi biết các anh là người bảo vệ hòa bình cho thành phố, công việc vô cùng vất vả, nhưng xin đừng làm hại người vô tội. Chứng cứ chỉ là tương đối, trong vụ án giết vợ của Thích Bác Viễn, nhân chứng vật chứng vô cùng chính xác, nhưng sự thật đâu?”

“Cái này có thể so sánh sao?”

Thường Hạo hờ hững nhắm mắt lại: “Xin hãy đối xử tử tế với thân chủ của tôi, đừng cho tôi cơ hội tìm ra lỗi.” Nói xong, khoát tay rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc