EM MONG THẾ GIỚI NÀY DỊU DÀNG VỚI ANH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đôi môi bà Lục trắng bệch run rẩy, đôi mắt vô hồn liếc nhìn sang gương mặt Kha Nguyệt, bàn tay lạnh lẽo nắm thật chặt ống tay áo Kha Nguyệt, giọng nói khàn khàn run rẩy:


“Con trai của tôi, con trai của tôi...” Con trai, là Lục Niên sao?

Một cảm giác bất an xâm chiếm lấy Kha Nguyệt, cô một tay đỡ lấy bà Lục đang sắp ngất đi một tay cầm lấy điện thoại nghe.

“Di Lục, Di Lục”


Bên đầu dây tiếng gọi vẫn tiếp tục, Kha Nguyệt nghe ra giọng Chương Nghi Minh, bên trong điện thoại hết sức ồn ào, tiếng gọi đầy hấp tấp đập vào lỗ tai cô.

“Bác sĩ Thẩm, có phải Lục Niên xảy ra chuyện gì không?

Lo sợ bất an nắm chặt điện thoại, Kha Nguyệt muốn biết đáp án của Chương Nghi Minh, nhưng cô lại rất sợ, tiếng ồn ào vang dội như chuông báo đánh thức nỗi sợ hãi bất an của cô.

Chương Nghi Minh trầm mặc, sau đó nặng nề thở dài:“Chị dâu, lão đại bị thương đang ở bệnh việc quân khu 54 để cấp cứu.”

Bên trong điện thoại là tiếng đồ đô, Kha Nguyệt mơ màng nhìn về trước, bên ngoài cửa sổ tiếng sét đánh phá vỡ bầu trời đêm tĩnh mịch, khiến cho lòng người rối loạn.

Kha Nguyệt run lên bần bật, toàn thân vô lực, cảm giác nặng nề trên vai khiến cô hồi tỉnh, đỡ lấy bà Lục vẻ mặt đen xám xịt ngồi xuống ghế, Kha Nguyệt bối rối vuốt tóc, lo âu cắn môi. Khi thấy chiếc xe xuất hiện ở cửa thì trong đầu như bùng nổ, vội vàng chạy ra ngoài.

“Thiếu phu nhân...” Cảnh vệ bước từ xe quân dụng xuống, bị một bóng

người chạy vội tới đẩy mạnh ra, cửa xe dùng sức đóng lại, cảnh vệ có thể thấy sắc mặt bất an kinh hoàng của cô gái, hai tay cô run lên, mở máy xe, còn cảnh vệ chỉ trơ mắt nhìn cô lái xe đi, điên cuồng lao ra khỏi đại viện Lục gia.

Chiếc xe màu xanh chạy trên đường xe đông đúc, giống như con dã thú mất kiềm chế điên cuồng chạy đi, hai mắt Kha Nguyệt đỏ au, hàng lông mi hạ thấp che đập tầm nhìn của cô, chân không hề giảm bớt ga.

Vượt qua vô số ngã tư đường, chiếc xe quân dùng màu xanh như một luồng sáng bắn đi, cô thì giống như kẻ điên mất hết lý trí, không ngừng tăng tốc, kim chỉ tốc độ như muốn vỡ ra, nhưng cũng không cách nào thỏa mãn tốc độ người lái.

Bàn tay trắng vì quá khẩn trương khớp xương nổi ra, cô không biết mình cứ lái như thế sẽ nguy hiểm tới đầu, có đụng người hay không, trong đầu cô lúc này chỉ có Lục Niên, vừa nghĩ tới ở bệnh viện Lục Niên đang chờ đợi cô, nước mắt không ngừng tràn ra.

Cô nhớ lại lúc ở trang trại hoa, ánh mắt anh đượm vẻ tức giận, thái độ bất mãn dò xét, cho đến cô tận mắt nhìn anh rời đi. Những hình ảnh liên tiếp khiến cô trách bản thân cứ tự cho mình là đúng. Nếu cô không hối thúc anh đi làm việc, nếu không phải cô muốn làm người phụ nữ hiền lành độ lượng thì lúc này Lục Niên có lẽ không phải nằm trên bàn mổ, mà là ngồi ở nhà ôm lấy cô xem tivi.

Độ lượng gì chứ, chết đi!

Tiếng thắng xe vang dội giữa trời đêm, không để ý đến sự chỉ trỏ của mọi người nơi cửa, Kha Nguyệt lau

đi nước mắt, vội vàng xuống xe, kéo áo khoác chạy vào bệnh viện.
Hàng lang đầy mùi thuốc khử trùng, dáng người nhỏ nhắn của Kha Nguyệt tạo nên một vệt bóng mờ trên. vách tường, gương mặt buồn bã, gió lạnh như xuyên qua lớp áo lông tựa như từng lưỡi kiếm cửa qua da thịt cô, hai tay Kha Nguyệt lạnh cóng chống vào tường, hai chân từ từ dịch chuyển lảo đảo đi về cuối hành lang.

Trước phòng giải phẫu, một vòng người bao lấy, nghe tiếng bước chân nơi hành lang ai nấy đều quay lại nhìn. Trong bóng tối, nhìn thấy bóng người lảo đảo như sắp ngã xuống đất.


“Chị dâu”

Chương Nghi Minh nhìn một cái là nhận ra Kha Nguyệt, rẽ đám người ra, bước tới, nhìn thấy cơ thể Kha Nguyệt run lên không biết vì lạnh hay vì sợ, trong ánh mắt dâng lên vẻ cảm thông,

“Chị dâu, chị đừng quá lo lắng, Lục lão đại sẽ không sao đâu!”


Dù biết lời an ủi của mình không có tác dụng, Chương Nghi Minh vẫn mở miệng, đem áo khoác trên người cởi ra khoác lên người Kha Nguyệt, lại bị cô cự tuyệt.

“Không cần, tôi không sao?”

Chương Nghi Minh nhìn hốc mắt phiếm hồng như vẫn còn tỏ vẻ kiên cường của Kha Nguyệt, thương xót chau mày, xoay người nhìn về đám người đứng trước phòng phẫu thuật:“Lý Bân, mau đi mua cho chị dâu áo khoác.”

Một thanh niên cường tráng từ trong đám người bước ra, làn da ngăm đen, đầu cắt ngắn, bộ quân phục màu xanh và giày đen chứng tỏ là quân nhân. Dưới ánh đèn mỏng manh, Kha Nguyệt có thể thấy vết máu rất to sau lưng anh ta, dường như vẫn chưa khô nên nó không khừng rớt xuống.

Kha Nguyệt cảm thấy trước tối đen, cơ thể vô thức trượt xuống, Chương Nghi Minh kêu to, tiếng gọi xa dần, trong não hỗn độ, duy chỉ có một ý niệm: Là máu của Lục Niên sao?

Sau lưng một màu đỏ sậm che kín, giống như ngọn lửa địa ngục không ngừng phun tới bức cô tới đường cùng, đoạt lấy chút kiên cường cuối cùng trong cô, dìm cô vào biển lửa của tuyệt vọng.

Kha Nguyệt chợt mở mắt ra, nhìn trần nhà trắng xóa, ngồi thẳng dậy, bỏ qua cảm giác choáng váng trong đầu, Kha Nguyệt mang dép lê chạy ra khỏi căn phòng bệnh yên tĩnh.

Trên hàng lang yên tĩnh nặng nề mọi thứ đã không còn tĩnh mịch, từ xa xa Kha Nguyệt nghe tiếng cãi vã, không ngừng đi lại gần cô nhìn thấy bóng người mơ hồ của bà Lục, xung quanh có một đám quân nhân như đang an ủi bà.

“Xin lỗi? Tôi không cần lời xin lỗi của cô, tôi chỉ muốn cô tránh xa con tôi ra.”

Kha Nguyệt bị đám người chặn lại bên ngoài, dưới ánh đèn yếu ớt cô chỉ gương mặt của bà Lục bị cơn giận làm cho mất lý trí, đôi mắt đầy hận thù, hướng về phía dáng người dài nhỏ đối diện.

Kha Nguyệt chớp mắt, cô nhìn thấy Tần Nhi Ngọc trầm mặc như một bóng ma, tư thái tự tin kiêu ngạo dưới sự chỉ trích nghiêm khắc của bà Lục lại trở nên nhợt nhạt suy sụp tinh thần.

Ống tay áo trái của Tần Nhi Ngọc được săn lên để lộ ra vải bằng màu trắng, máu ở đó mơ hồ chảy ra, lúc cô ta bước ra, dưới ngọn đèn, trên hai gò má của cô ta có vết trầy da nhỏ, vết thương của cô ta như do bị ai đó đẩy mạnh mà gây ra.

Suy nghĩ đó nảy lên trong đầu, lại bị Kha Nguyệt trấn áp, nhưng nhìn Tần Nhi Ngọc bị thương, cô không thể kiềm chế nỗi hoài nghi đang dần dần nổi lên.


“Có phải cô muốn Lục gia chúng tôi đoạn tử tuyệt tôn mới hài lòng? Cô nghĩ rằng tôi và cô không biết, nắm đó nếu không vì cô, Phong Tư sẽ không gặp chuyện...”

“Ngải Tinh, con đang nói bậy bạ gì vậy?”

Tiếng hô to vang vọng bên trong hành lang, Kha Nguyệt có thể cảm thấy một luồng gió thổi qua người, bên cạnh bà Lục xuất hiện Lục Trạch Khải, gương mặt

già nua nhuộm vẻ lo lắng.


Bàn tay to vỗ đầu vai bà Lục trấn an bà, đôi mắt thâm sâu bị thương vẫn còn minh mẫn, ông khẽ thở dài, nhìn Tần Nhi Ngọc nói:“Tần thiếu tướng về nhà nghỉ ngơi đi, nơi này có chúng tôi là được.”

Lục Trạch Khải ra lệnh đuổi khách khiến vẻ mặt Tần Nhi Ngọc cứng đờ, cô ta liền lúng túng, Lục Trạch Khải dù không biểu hiện rõ ràng như bà Lục những sắc mặt cũng không tốt, đối với Tần Nhi Ngọc vẫn còn tôn trọng phần nào có lẽ do thân phận của cha cô ta.

Kha Nguyệt đi lên, đỡ lấy thân người lảo đảo của bà Lục, an ủi: “Mẹ, mẹ vào kề bên phòng bệnh nghỉ ngơi một lát, nơi này có con lo là được.”

Thấy sắc mặt nhợt nhạt của Kha Nguyệt vẫn đang cố an ủi bà, vẻ mặt bà Lục có chút vui mừng, vuốt nhẹ bàn tay nhỏ lạnh lẽo của Kha Nguyệt, đau lòng oán trách.

“Sao lại không biết chăm sóc tốt cho bản thân mình thế này,A Niên vẫn còn ở bên trong phòng cấp cứu nếu con cũng xảy ra chuyện thì người mẹ này biết làm sao?”

Sự quan tâm của bà Lục không phải chỉ để cho Tần Nhi Ngọc nhìn, Kha Nguyệt hiểu rõ con người bà Lục, nếu bà đã đón nhận cô, thì sẽ toàn lực che chở cô, khóe miệng Kha Nguyệt giãn ra, lắc đầu không có gì nói:

"Con không sao đâu mẹ, mẹ cứ thế làm sao chịu đựng được, mau vào ngủ một lát đi, A Niên ra con sẽ báo với mẹ."

Đôi mắt nghiêm nghị của Lục Trạch Khải khi nhìn thấy dáng vẻ hiền thục dịu dàng của Kha Nguyệt thì liền hài lòng gật đầu, nói với bà Lục: “Ngải Tình, nghe lời



Tiểu Nguyệt nói vào nghỉ ngơi đi con!”

Cửa phòng giải phẫu mở ra, một luồng sức mạnh và vào nhau, Kha Nguyệt quay đầu lại chỉ thấy Lục Niên nằm trên giường bệnh được các y bác sĩ đẩy ra.

Nhóm người xung quanh tựa như thủy triều ùa lên bỏ lại cô, cô chỉ đứng ở xa nhìn Lục Niên, nhìn từng người quân nhân cao lớn hỏi tình hình của bác sĩ mổ chính, ngón tay mảnh khảnh bám chặt thành ghế ngồi.

“Phẫu thuật rất thuận lợi, chỉ là vết thương của bệnh nhân nằm gần bên trái tim, cho nên phải ở phòng đặc biệt để quan sát mấy ngày”

Kha Nguyệt suy yếu, gương mặt trắng bệch, sau đó bình thản cười nhẹ, hai tay hơi run rẩy, trên người rét lạnh, nghe thấy Lục Niên bình an vô sự mới dần dần tản đi.Kha Nguyệt di chuyển hai chân cứng đơ, muốn đuổi theo mọi người, nhưng một bóng người chán nản đứng trong góc khiến cô phải dừng chân.

Tần Nhi Ngọc đứng trên hành lang nhìn theo, nhìn mọi người vây lấy giường bệnh, trên gương mặt cô ta nở nụ cười an tâm, ánh mắt đau lòng áy náy đó Kha Nguyệt hiểu được. Tần Nhi Ngọc không thể từ bỏ Lục Niên, dù Lục Gia kiên quyết phản đối, cô ta cũng không hề dao động. Ánh mắt hai người giao nhau, Tần Nhi Ngọc liền mất tự nhiên, Kha Nguyệt không dùng khí thế bức nhân để chất vấn cô ta, chỉ xoay người, đi theo tiếng bước chân ở xa.

Nếu so với Tần Nhi Ngọc, thì cô vẫn là kẻ may mắn, ít nhất cô có thể quanh minh chính đại chăm sóc


Lục Niên, cùng anh vượt qua khoảng thời gian nguy hiểm nhất, còn Tần Nhi Ngọc danh bất chính chỉ có thể im lặng chờ đợi.

Kha Nguyệt khẽ thở dài, cô vì con đường hôn nhân của mình mà cảm khái, cũng vì tình yêu tha thiết chấp mê không tính của Tần Nhi Ngọc mà không biết làm sao.

Cô không thể đoán được Lục Niên suy nghĩ gì, không biết anh người anh cần nhất là ai, anh đã đồng ý tin cô, không cho phép cô chịu thua Tần Nhi Ngọc thì cô phải phòng thủ đứng vững trong cuộc chiến bảo vệ hôn nhân này.

Ở trước cửa phòng bệnh không còn đám người ầm ĩ, chỉ thấy Lục Trạch Khải nói chuyện với bác sĩ điều trị, nghe tiếng động, Lục Trạch Khải quay đầu nhìn Kha Nguyệt.

“Mẹ con đang ở bên trong chăm sóc A Niên, mau vào xem A Niên đi.”

“Dạ, con biết thưa gia gia”.

Lúc Kha Nguyệt chuẩn bị mở cửa, Lục Trạch Khải mở miệng, gương mặt nghiêm túc, giọng nói trầm thấp nhuốm đầm bầu không khí.

“A Niên là vì công việc mà bị thương, con cũng đừng suy nghĩ nhiều, con là vợ A Niên, A Niên có yêu con hay không, ông già như ta cũng thấy, những lời đồn đại nhảm nhí thì đừng để ý tới”.

Lời nói của Lục Trạch Khải như đã đoán đúng bệnh bắt đúng thuốc, xóa tan suy nghĩ miên man của Khai Nguyệt, nhưng khi nhìn thấy Lục Niên vẫn hôn mê bất tỉnh nén tiếng thở dài không được.

Bà Lục chăm chú nhìn Lục Niên nhắm nghiền hai mắt, vẻ mặt đau lòng, thấy Kha Nguyệt.

Bình luận

Truyện đang đọc