EM MONG THẾ GIỚI NÀY DỊU DÀNG VỚI ANH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong quá khứ của Kha Nguyệt lần nào gặp Lục Niên, anh lúc nào cũng ăn mặc khiến ta cảm thấy rất sạch sẽ và thoải mái, hành động cao nhã không nhiễm bất cứ vị trần thế, người đàn ông như vậy cô sớm nhận ra anh thích sạch sẽ!


Nghĩ thế mới phát hiện vẻ mặt lúng túng của Lục Niên, Mẫn Nhu cũng không hăng hái ăn nữa, ngại ngùng múc vài muỗng cơm, để vào miệng mất hết cả mùi vị.





“Em ăn no rồi, chúng ta đi thôi”.


Dù còn muốn ăn, để đối mặt với Lục Niên thế này khẩu vị cũng chẳng còn, Kha Nguyệt để muỗng xuống, đứng lên nhìn anh cười, tính đi tính tiền lại bị anh kéo lại.


Là lần thứ hai hôm nay anh kéo tay cô, hai má vẫn còn đỏ ửng, dù sao hai người cũng là nam nữ thụ thụ bất thân.


“Xin lỗi”


Giọng nói anh đầy vẻ áy náy, Kha Nguyệt cũng hiểu anh không phải cố ý, liền thông cảm lắc đầu: “Không sao, là do em vô ý.



VietWriter.vn



Dù nói thế nhưng trong lòng Kha Nguyệt vẫn cảm thấy là lạ, ít nhất đối diện với vẻ lúng túng của Lục Niên, không biết nên xử lý ra sau, không khí xung quanh liền cứng ngắc.


Đi ra khỏi ngõ, Lục Niên thay cô mở cửa xe, nhưng Kha Nguyệt không ngồi lên.


“Em còn có việc ở đây, anh về trước đi.”


Trong mắt Lục Niên rung lên gợn sóng, chân mày hơi nhíu lại, ánh mắt lúc nhìn Kha Nguyệt có vẻ là lạ.


“Đừng nghĩ nhiều, em thật sự có việc, cũng phải tối hoặc sáng mai mới rời khỏi đây”


Kha Nguyệt liền giải thích không hề phát hiện vẻ khác thường trên khuôn mặt của Lục Niên, trước khi anh không vui liền vội vàng phân bua, SỢ anh giận tái mặt sau đó leo lên xe nghênh ngang bỏ đi.


“Vậy tôi đi với em.”


Ánh mắt nghiêm túc của Lục Niên khiến cô hiểu anh không nói đùa, sửng sốt mấy giây rồi liền mỉm cười.


“Được.”








Hai người ngầm hiểu ý nhau không nói gì mà cùng tản bộ về nhà


Về đến căn hộ của Kha Nguyệt,


Lục Niên quan sát xung quanh, căn hộ này không gọi là lớn, mà nho nhỏ nhưng lại đầy ấm áp, ở bệ cửa sổ thì có một vài chậu cây xương rồng, trên bàn thì có một bể cá nho nhỏ xinh xinh cùng một vài món đồ ăn vặt


Vừa về đến nhà Kha Nguyệt liền thay bộ quần áo hàng hiệu trên người thành chiếc áo thun đơn giản, quần jean màu tối, mái tóc búi buộc lại thành đuôi ngựa, ngôi tay cầm ghế, tay còn lại cầm thùng nước.


Lục Niên nhìn Kha Nguyệt, trong lòng có một cảm xúc khó tả dần dần lan tỏa. Một thiên kim tiểu thư không phải cao cao tại thượng được nuông chiều từ bé sao? Nhưng người con gái này lại cho thấy, bỏ đi ánh hào quang cùng danh hiệu thiên kim, Kha Nguyệt cô chỉ là người bình thường


Đôi mắt đen gợn sóng khẽ nheo lại, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng sâu thẳm, gương mặt tuấn tú thoát trần hiện lên sự nghi hoặc, thế nhưng không hề bất an dần dần thay đổi


Trên ban công, ánh nắng nghiêng vào phòng chiếu vào gương mặt sáng rực bình thản xinh đẹp của cô. Lúc đó anh nhận ra, với Kha Nguyệt, anh chỉ nhìn thấy vẻ hào quang chói lọi bên ngoài, vài lần yếu đuối nhưng một Kha Nguyệt chân thật, anh lại không thể nhìn thấu.





Bình luận

Truyện đang đọc