EM MONG THẾ GIỚI NÀY DỊU DÀNG VỚI ANH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc lui vào đám đông, Kha Nguyệt đột ngột đứng lại khiến Lục Niên quay đầu.


“Lục Niên, chúng ta đang đi đâu? Ba ngày nữa em phải tham gia lễ điện ảnh, cho nên...”





Cô không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nên chỉ có thể tìm một lý do thích hợp thuyết phục Lục Niên, bản thân mình không thể chịu nổi sự thấp thỏm này.


“Kha Nguyệt, nếu chúng ta đã quyết định kết hôn, chứng tỏ phải tin tưởng lẫn nhau, vì vậy anh hi vọng em có thể đem trái tim mình giao cho anh.”


Lời anh nói quá nghiêm túc, cô không còn chút sức để bác bỏ nó, vội vàng đi theo anh đi đến quầy bán vé.



VietWriter.vn



“Two tickets to Dublin, as soon as possible!" (Hai vé Sớm nhất đến Dublin)


Từ trong túi Lục Niên lấy ra chiếc ví da, đem thẻ vàng đưa cho nhân viên, sau đó mỉm cười nhìn Kha Nguyệt vẫn còn thẫn thờ chưa ra quyết định rồi nhìn về phía quầy.


Đứng sau Lục Niên, Kha Nguyệt hết sức lo lắng, Lục Niên muốn đưa cô đi đâu cô cũng không thể đoán được, chỉ như đứa ngốc đi theo anh, mọi việc do anh chỉ đạo.


Đôi mắt dưới vành mũ khẽ nhìn xung quanh, không ít người nước ngoài khi đi ngang đều nhìn Lục Niên mấy lần, sau đó hạ giọng trao đổi với người bên cạnh, có vẻ là khen Lục Niên, nhưng từ đầu tới cuối không ai dám tới gần.


Những ánh mắt từ xa dõi theo bóng lưng thon dài thanh tao của Lục Niên khiến Kha Nguyệt tự nhiên sinh ra cảm giác tự hào. Trên người Lục Niên luôn toát ra một luồng khí chất cao nhã phi phàm, dù ở bất cứ đâu mọi người cũng phải ngoái nhìn. Lời nói lễ độ nhã nhặn nhưng không ai dám lỗ mãng trước mặt anh sợ làm vấy bẩn sự cao quý.


Từ hôm nay trở đi, người đàn ông hoàn mỹ tựa như thần này lại sắp trở thành chồng cô, không chỉ vinh dự mà còn là may mắn cả đời cô...


Dù Đan Đan nói gì với anh, khi anh đứng trước cô chỉ có yêu thương, nuông chiều, tôn trọng, Cố Minh


Triệt luôn lạnh nhạt khinh thường cô, còn anh không bao giờ làm thế.


Mỗi hành động của anh luôn suy nghĩ trước sau, ngay cả mỗi lời nói cũng thế, tất cả chứng minh anh nghiệm túc, một người đàn ông phong độ như vậy chắc chắn sẽ không như Cố Minh Triệt, không hề thương tiếc mà còn lạnh lùng bỏ rơi cô.


“Đi thôi.”


Anh cầm vé máy bay, khóe môi hơi nhướng lên, giữ lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô, đối với những ánh mắt tán thường xung quanh bất vi sở động*. Đôi mắt trong suốt chỉ nhìn cô, tựa như trên thế giới này chỉ có cô và anh tồn tại.


* Bất vi Sở động: Không có hành động nào


Anh không giả vờ tỏ ra gần gũi, đối với cô dường như vốn dĩ đã là như thế, kéo cô vào nơi đăng ký.


Kha Nguyệt cũng không né tránh, khi ở khách sạn anh ôm lấy cô, cô đã quyết định phải tin tưởng anh, hơn nữa, khi Lục Niên ở gần cô cũng không hề cảm thấy khó chịu.





Bình luận

Truyện đang đọc