EM MONG THẾ GIỚI NÀY DỊU DÀNG VỚI ANH

Kha Nguyệt chật vật đi vào bữa tiệc một lần nữa

Vai cô bị người ta đụng vào, đau nhói, vừa nhíu mày ngẩng đầu lên là Cố Nguyễn Phong đi cùng bạn gái


Thấy anh ta cười giảo hoạt, Kha Nguyệt đã có dự cảm không lành

Ánh mắt Kha Nguyệt trầm xuống, kiềm đi nỗi đau trong trái tim, bước chân vội vàng đi về trước.

Nhưng người phía sau dường cũng không có ý định bỏ qua cho cô

Anh ta cất giọng mỉa mai:“Tại sao ở đây lại có con gà rừng đi loanh quanh thế này, bảo vệ đầu?”.

Kha Nguyệt cũng chẳng đáp lời, cứ thế vô cảm mà nhìn anh ta

Thấy cô không nói gì cô bạn gái đi cùng anh ta liền cảm thấy thẹn quá hoá giận thay :“Sao bị cấm hả? Cố thiếu hỏi mà không trả lời.”

Cô gái kia liền nhẹ nhàng nói tiếp:“Phong, em gọi bảo vệ nhé” .

Kha Nguyệt cảm thấy không chịu nổi nữa đành lôi thiệp mời ra để cho hai người này xem :“Được chưa hai chú bảo vệ giờ tôi vào được chưa?”.

Cô gái đi cùng Cố Nguyễn Phong nhanh tay giật lấy thiếp mời xé ra thành từng mảnh nhỏ

Lần này thì thành công khiến Kha Nguyệt tức giận:

“Cô có thấy mình giống mấy con chó cái hay cắn bậy ngoài đường không? Tránh ra đi, chó ngoan không cắn người”.

Thấy hành động vô liêm sỉ của người bạn gái đi cùng, Cố Nguyễn Phong cũng chẳng nói gì

Cô biết, anh ta luôn im lặng chờ đến lúc cô sẩy chân rồi đâm một phát

Quả nhiên, Cố Nguyễn Phong rút điện thoại gọi điện cho ai đó

Lúc sau có một người bảo vệ đến, lôi xềnh xệch Kha Nguyệt đi, cô cố giải thích mãi :“Tôi có thiệp mời, anh xem đi nó đã bị hai, người kia xé hết rồi, nếu anh không tin thì chúng ta có thể đến kiểm tra camera an ninh.”

Bảo vệ cũng đã gặp nhiều tình huống biện hộ như thế này rồi, anh ta chỉ nghĩ cô gái này chắc lại để gặp những ngôi sao nổi tiếng mà trà trộn vào đây

Kha Nguyệt tuyệt vọng giải thích nhưng vẫn không ai tin tưởng

Làm cô nhớ đến một lần gặp Tử Nhiễm cũng như vậy

“Kha Nguyệt, đừng tưởng rằng cô làm vậy Triệt sẽ quay về bên cô, nhiều năm trước cô không có được trái tim của anh ấy, thì nhiều năm sau dù có là thiên kim Kha Thị, cô cũng không cách nào lọt vào mắt anh ấy”.

Tử Nhiễm nói xong tỏ vẻ đắc ý, đôi môi đỏ tươi Sơn nước càng sáng bóng, đôi lông mày nhưởng lên đầy khinh thường, tay để lên tóc. Hành động đó trong mắt Kha Nguyệt chỉ là sự ghê tởm.

-

1

“Dù không lọt vào mắt của anh ấy cũng không cần cô phán xét, ít nhất lúc này, gia đình hai bên luôn cố ý tác hợp tôi và Cố Minh Triệt, còn chị...”- Kha Nguyệt cười lạnh, môi đỏ mọng cong lên. “Chỉ là một trạm nghỉ tạm thời”

Cô không muốn cố ý khoe gia cảnh của bản thân, chẳng qua là không muốn để Từ Nhiễm sỉ nhục như vậy, vì Cố Minh Triệt và Tử Nhiễm cô đã mất đi tôn nghiêm, lúc này cô cũng nên phản kích nếu không, cô đúng là quả hồng mềm.

Sắc mặt Tử Nhiễm cứng đờ, phẫn hận nhìn chằm chằm Kha Nguyệt, đôi mắt như Lâm Đại Ngọc hờn giận trách cứ.

Kha Nguyệt không yếu thế, hung tợn trợn to mắt, ỷ vào chiều cao nhìn xuống Tử Nhiễm, trong mắt tia lửa không ngừng phun lên.

Tử Nhiễm giận quá mà cười, cười đến xinh đẹp: “Nhưng mà, làm sao bây giờ, Kha Nguyệt à, người Triệt yêu là tôi, cô không thể thôi miên bản thân mình được nha.”.
Tay tựa vào tường năm thành quyền, vết thương dưới đáy lòng lại nhói đau, Kha Nguyệt cắn răng, từng chữ nói: “Tình cảm cũng tốt thật, từ khi nào nhân vật danh tiếng làm sóng làm gió ở Thanh Hoa đi làm tiểu tam

mà còn không biết xấu hổ, nếu muốn danh chính ngôn thuận, thì vị hôn phu danh chính ngôn thuận như tôi không ngại lên tiếng chào hỏi.”


Không ai tốt toàn diện, Tử Nhiễm nói toàn lời hung ác, thì Kha Nguyệt càng độc.

Cô muốn làm tiểu tam, tôi còn không thành toàn cho chị sao?

Lúc này Kha Nguyệt bị cơn giận cùng không cam lòng che phủ, nói ra không nghĩ tới hậu quả, chỉ muốn ở trước mặt Tử Nhiễm đấu võ mồm.

Cứ nghĩ Tử Nhiễm không cam chịu yếu thế phản bác nhưng cô đã suy nghĩ sai, sắc mặt Tử Nhiễm đại biến khiến cô không kịp phản ứng.


Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần lộ vẻ u sầu, hai mắt hồng hồng nhìn Kha Nguyệt, như bị ủy khuất, đứng trước mặt Kha Nguyệt giống như con thỏ nhỏ bị làm cho sợ hãi.

“Kha Nguyệt, tôi chưa từng muốn làm người thứ ba, nhưng với Hằng tôi không thể buông tay, xin lỗi cậu!”

Tử Nhiễm đột nhiên vươn tay kéo Kha Nguyệt, Kha Nguyệt không khích khí hất ra, trên gương mặt sáng sủa chỉ là sự chán ghét.

“Không muốn? Cô vừa bước chân vào Thanh Hoa liền lập kế hoạch leo lên giường Cố Minh Triệt, chẳng lẽ anh ấy cầm dao kề cổ cô sao? Khi nào thì cô đào còn cần đền thờ trinh tiết, thật không biết xấu hổ, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như cô đó Tử Nhiễm.”

Ngay cả bản thân cũng bị lời nói của mình làm cho chấn động, Kha Nguyệt liếc nhìn dáng vẻ ủy khuất muốn khóc của Tử Nhiễm, cảm thấy lời mình mắng lúc nãy thật có lỗi, hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Tử Nhiễm nữa, tựa vào vách tường bước đi.

“Cô không phải nói yêu Triệt sao?Yêu anh ấy thì cho anh ấy tự do, đừng trói buộc anh ấy”

Nghe giọng nói nhu mỳ của Tử Nhiễm, từ yêu phát ra từ miệng đối với Kha Nguyệt cảm thấy thật châm chọc!

Đột nhiên xoay người, như nói đùa:“Yêu thì dẫn anh ấy đi Haagen dars có tốt hơn không?”

Không để ý đến Tử Nhiễm, xoay người lại, khó khăn đi về trước, bước xuống bậc thang thứ nhất, phòng rửa tay nằm dưới tầng trệt.

“Kha Nguyệt, cô đừng nghĩ có gia thế làm chỗ dựa thì muốn làm gì thì làm!”.

Không nghĩ Tử Nhiễm kiên quyết đuổi theo, một đôi tay trắng bắt lấy tay Kha Nguyệt, dùng sức rất mạnh khiến Kha Nguyệt bị đau. Kha Nguyệt nhìn Tử Nhiễm làm càng, chân mày nhíu lại, cơn giận sục sôi.

“Muốn làm gì, cũng không cần có xen vào!”

Đưa tay đẩy, chỉ là muốn thoát khỏi Tử Nhiễm, rõ ràng không dùng bao nhiêu sức, nhưng trên hành lang một tiếng thét chói tai vang vọng giữa không trung, Tử Nhiễm từ trên cầu thang ngã xuống.

Sững sờ quên cả rút tay về, Kha Nguyệt không thể tin được nhìn Tử Nhiễm lăn xuống dưới bậc thang, chưa kịp phản ứng, thì bên má trái đã đau rát.

“Bốp!”

Mái tóc xoăn bị một lực tay mạnh chạm vào mái tóc bung ra, hai gò má ngà trắng trở nên sưng đỏ, kết hợp với chỗ đau nơi mắt cá chân khiến cô hận không thể ngã xuống.

“Cút ngay Tiếng rống giận dữ làm màng nghĩ cô rung lên, Cố

Minh Triệt đột ngột xuất hiện để cho cô như bị gáo nước lạnh giội xuống đầu, chỉ mặt anh nặng nề đẩy cô ra, nhìn anh hốt hoảng lao xuống lầu.

Gương mặt nhỏ nhắn của Tử Nhiễm không còn chút máu, đau đớn, hai tay ôm chặt bụng dưới, dưới váy giữa hai chân trắng, máu tươi như hồng thủy tràn ra nhuộm trên lớp trải sàn màu vàng.

Đôi mắt Kha Nguyệt co lại, thân hình khẽ động, cúi đầu nhìn tay mình không thể tin mình vừa làm thế. Cô rõ ràng không dùng sức, không hề muốn đẩy Tử Nhiễm, chỉ cần cô ta giữ lấy tay vịn là có thể đứng lại a!
CỐ Minh Triệt trước sau vẫn lạnh lùng, ôm Tử Nhiễm vào lòng, hôn lên chiếc trán đang đầy mồ hôi lạnh của Tử Nhiễm, tự lẩm nhẩm: Nhiễm Nhiễm, đừng sợ, anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay!”.

Kha Nguyệt đứng trên cầu thang, không biết làm sao, nhìn hành động thân mật của hai người không những không khiến cô ghét mà lại khiến cô khủng hoảng.


“Em... em không có...”.

Muốn giải thích nhưng chỉ đổi lấy đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cổ, đôi mắt đỏ thắm lạnh lẽo, từ hận thù còn là chán ghét.

“Kha Nguyệt, cô cho rằng làm vậy sẽ có được tôi sao? Tôi cho cô biết, nếu Tử Nhiễm không sao thì tốt, nếu không, tôi chắc chắn sẽ khiến cô trả giá” .

“Em không cố tình đẩy cô ấy, là tự cô ấy ngã xuống”

Vội vàng giải thích, anh không hề tin cô ngược lại. ánh mắt nhìn càng thâm độc. Cơn đau trên mặt và chân lúc này không thể sánh bằng tiếng tim đập, Kha Nguyệt


dù trăm miệng cũng không cách nào bào chữa, bên tai là lời tuyệt tình của Cố Minh Triệt.

“Dù không có Tử Nhiễm hay Mạc Lệ, Cố Minh Triệt tôi cả đời này, cũng không yêu loại phụ nữ lòng dạ ác độc như cô”.

Trơ mắt nhìn anh ôm Tử Nhiễm bỏ đi, bỏ lại cô nhìn theo bóng lưng vô tình kia, mất đi cả sức lực tựa vào lan can, trên gương mặt chỉ còn lại bị ai, cùng nỗi ai oán bị hoài nghi.

Giải thích thì ích lợi gì, anh sẽ tin cô sao?

Nhưng cô không cố ý, dù hận Tử Nhiễm, cô cũng không muốn làm tổn thương đến tính mạng cô ta!



Nghĩ lại chuyện cũ khiến Kha Nguyệt càng tủi thân muốn khóc, rốt cuộc kiếp trước cô đã gây ra nghiệp gì mà kiếp này lại khổ sở như thế vậy

Ngay lúc đang chật vật bị kéo đi

Thì Lục Niên đi tới anh nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Kha Nguyệt, lông mi dài màu đen nhảy lên, ánh mắt lại nhìn thấy Kha Nguyệt đang bị bảo vệ lôi kéo xềnh. xệch rồi lại thấy được đôi mắt hạnh sưng đỏ của cô thì đột nhiên sa sầm mặt, giữa hai lông mày xuất hiện nếp uốn.

Gió đêm lạnh run thổi qua da cô khiến nó nổi lên vô SỐ da gà,

Nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Lục Niên, Kha Nguyệt hoảng hốt, nỗi hoảng sợ trong lòng cũng từ từ tiêu tán, không hiểu sao nhìn thấy anh cô lại yên tâm một cách lạ thường

Lục Niên trầm mặc :“Lại đây

Hai người bảo vệ liền sợ hãi buông Kha Nguyệt ra vì họ biết cái người đàn ông gọi là Lục Niên rất được chủ bữa tiệc nghênh đón, thậm chí còn kính sợ

Cố Nguyễn Phong và bạn gái thấy Lục Niên xuất hiện thì cũng vô cùng bối rối, Lục Niên này có tiếng là thủ đoạn rất tàn độc trong giới thương nhân

Hồi bé anh ta đã từng gặp Lục Niên, chỉ cần nhớ lại

quá khứ đó anh ta lại nổi hết mấy tầng da gà

Cố Nguyễn Phong nhớ mang máng,

Hình như là lúc anh họ Cố Minh Triệt năm tuổi, bị đám nam sinh sau giờ học chặn ở cổng trường

Khi Cố Minh Triệt suýt bị đánh thì Kha Nguyệt lao tới đẩy Cố Minh Triệt, lúc đo Cố Nguyễn Phong cũng có mặt, anh ta còn nghe rõ Kha Nguyệt hét lên với anh họ : “Triệt Triệt mau đi gọi người lớn đến đây” .

Đến lúc Kha Nguyệt bị đám nam sinh trường mầm non đánh đến mặt mũi sưng vù, không thể nhận ra thì Cố Minh Triệt và Cố Minh Phong vẫn lấp ở sau cái cây xem kịch

Lúc ấy Cố Nguyễn Phong chưa chán ghét Kha Nguyệt như bây giờ, cậu ta mới hỏi :“Anh học, cậu ấy bảo chúng ta tìm người tới giúp, mà chúng ta lại đứng ở đây xem cậu ta bị đánh, có phải rất quá đáng không?”

Lúc đó cậu chỉ nhớ anh họ lắc đầu, cất giọng non nớt mà nghiêm túc như một ông cụ non :“Không đâu, để cậu ta chịu chút giáo huấn đề lần sau bớt lo chuyện bao đồng ấy mà.”
Câu chuyện ấy được truyền tới tai của Lục Niên,

Về sau cậu thấy anh họ bị Lục Niên đánh bầm dập, Còn thảm hơn Kha Nguyệt rất nhiều, cậu hỏi anh họ tại sao không đi nói lại với chú dì Cố thì anh họ đe doạ cậu : “Tuyệt đối, em không thể để chuyện anh Lục Niên đánh anh cho bố mẹ anh biết, nếu không chúng ta còn thảm hơn, nhớ chưa!” Nghe anh họ nói xong đầu cậu gật gật như mổ thóc, cũng rất tò mò Lục Niên đã đe doạ anh học cậu như thế nào


Cố Nguyễn Phong nhớ lại sự tàn độc của Lục Niên không khỏi cảm thán, anh họ cậu cố chấp bướng bỉnh là thế nhưng cũng phải nhường nhịn, e dè Lục Niên mấy phần vì vậy nếu cậu ta vô tình bắt gặp Lục Niên ở đâu cũng theo bản năng mà đi đường vòng

Bấy giờ nhìn đôi mắt đằng đằng sát khí của Lục Niên, Cố Nguyễn Phong cảm thấy sợ hãi

Toàn thân Lục Niên toả ra khí thế bức người, anh cất giọng “Ồ không nghĩ đến sẽ gặp Cố thiếu ở đây!”


Cố Nguyễn Phong run rẩy, liên tục lắc đầu :“Không, không, em không biết anh Lục cũng ở đây nên chưa kịp đến chào hỏi”.

Lúc này sự việc cũng bị làm to ra, chủ bữa tiệc chú ý, đi đến.

Đến gần thì thấy Lục Niên liền dùng tiếng anh hỏi : “Hey, Niên là bạn cậu hả, sao không nghe cậu nhắc gì đến họ vậy?”

Hai người bảo vệ thấy ông chủ của họ tới, liền biết việc này xong rồi, nên chưa kịp chờ Lục Niên trả lời, hai người họ đã vội vàng tường thuật lại câu chuyện

Khi vừa nghe kể lại xong Ken rất tức giận :“Hai người là ai? Tôi đâu có gửi thiệp cho hai người, đã đi cửa sau lại còn đuổi khách của tôi đi? Họ tên gì”.

Lúc này sắc mặt Cố Nguyễn Phong đầy xấu hổ, vì anh ta đã đi trộm thiệp của bố mình

Lục Niên vừa nhìn qua là hiểu ngay, anh cười nhẹ, để Kha Nguyệt dựa vào sau lưng mình, rồi bình tĩnh nói : “Không nghĩ đến Cố tam thiếu lại đi trộm thiệp mời đấy? Còn cô gái đi cùng cậu là...”

+

Anh vừa đặt câu hỏi nghi vấn, đã có một vị khách người Trung nhận ra cô ta, vị khách đó nói :“Hình như cô gái đó là Dĩ Linh, một ảnh hậu mới nổi”.

Ken với vốn ngôn ngữ tiếng Trung ít ỏi của mình, cũng hiểu được mang máng, cậu ta cười khinh thường: “Ảnh hậu sao? Bên cậu giờ vẫn còn nhiều vụ mua giải nhỉ Niên”.

Cố Nguyễn Phong và Di Linh b
Lục Niên thấy Kha Nguyệt chạy đi, liền quay sang nói thầm với Ken, nói xong Ken vỗ vai anh nói cậu cứ yên tâm

Anh mới bắt đầu chạy đuổi theo Kha Nguyệt


Cô chạy trối chết, sau lưng là tiếng bước chân không ngừng nghỉ, không hề rối loạn, giống như dung túng cho sự càn quấy của cô.

Nói cô nhát gan cũng được, yếu đuối cũng được, cô không muốn nhìn Lục Niên nữa, không muốn đối mặt với sự dịu dàng của anh.Anh đối với người phụ nữ nào cũng lạnh lùng và khách sáo nhưng đối với cô lại kiên nhẫn và ôn nhu, có ngốc thế nào thì cô cũng biết trong lòng Lục Niên mình hắn có một vị trí quan trọng, nhưng quan trọng đến thế nào cô cũng không muốn nghĩ đến, vì cô SỢ, sợ...

Một Cố Minh Triệt thôi đã khiến cô thương tích khắp người, nếu lại thêm một Lục Niên nữa nhất định cô sẽ vạn kiếp bất phục.

Đối mặt với sự nghi ngờ trách cứ của mọi người, cô có thể giả vờ kiên cường không rơi lệ, đem tất cả mọi khinh bỉ giễu cợt ngăn ra bên ngoài thế giới, nhưng khi gặp Lục Niên mới phát hiện, nhiều năm qua bức tường thành cứng ngắc trong lòng cô khi gặp anh lại trở nên yếu ớt.


Sự dịu dàng của anh khiến cô không chống đỡ nổi, nhưng cũng vì sự dịu dàng đó mà khiến cô sợ, thấp thỏm lo âu, sợ anh nhìn thấu thế giới của cô, phơi bày bản thân trước mặt người xa lạ.

“Lục Niên, lấy lại sự thông cảm của anh đi, em

không cần”

Cố gắng chống đỡ bức tường thành đang bị anh làm cho cảm động, thu hồi lại ánh mắt, Kha Nguyệt dứt khoát xoay người, không để ý đôi chân đau, muốn bỏ chạy.

“Lục Niên, anh không cần...”

Cô ảo não dừng lại, quay đầu, nghênh đón cô là một lông ngực ấm áp, mang theo mùi hương bạc hà của phái nam.

Hai cánh tay cánh tay gầy gò của Lục Niên vòng lấy cô, khớp xương rõ ràng nhẹ che lấy ít cô, ôn nhu dịu dàng, SỢ dọa cô sợ.

“Lục Niên, anh.... Em không cần sự cảm thông...”

Bàn tay trắng nõn không để cô cự tuyệt áp đầu cô vào vai anh, bên tai là giọng nói réo rắt của anh: “Tại sao em không thể tỏ vẻ yếu ớt một chút”.

Yếu ớt? Cô có thể sao? Thực tế phũ phàng có để cô yếu ớt không?

Mười chín năm qua, không có ai nói với cô: Kha Nguyệt, cô có thể yếu ớt, có thể dựa vào ai đó.

Cô phải kiên cường, không thể phụ thuộc vào ai!

Lòng tin mấy năm qua khi đứng trước mặt ngày đàn ông này lại bị anh lật đổ, vì anh nói:“Kha Nguyệt, tại sao em không thể tỏ vẻ yếu ớt một chút?

Ở trước mặt Cố Minh Triệt, cô là mạnh mẽ dù anh có tổn thương cô thế nào cô cũng có thể tự hồi phục vết thương, luôn lạc quan khích lệ anh chưa từng tỏ vẻ yếu đuối, Cố Minh Triệt lúc nào cũng có tịch khiến cô phải mạnh mẽ, cho nên cô lựa chọn mang niềm vui lại cho anh.

Nhưng còn nỗi đau vết thương của cô? Bao lâu tích lũy, bao lâu che đậy, mới có thể tìm được một chỗ ấm áp khiến cô bình tĩnh điều trị sự cô tịch của mình.

Tâm của Lục Niên cô không nhìn ra, nhưng Lục Niên dễ dàng công phá pháo đài của cô, đập nát mọi kháng cự.

Lần đầu tiên, không hề suy nghĩ đến hậu quả, nhắm mắt để mặc anh ôm cô.

“Tại sao lại tin tưởng em?”.

Trên áo sơ mi rừng giọt lệ nóng hổi rơi xuống, từng giọt từng giọt, vào xuống ngực, ánh mắt của Lục Niên thất thần nhìn về hướng ánh đèn đường xa xăm.
ị mọi người xung quanh nhìn bằng ánh mắt coi thường thì vô cùng xấu hổ

Cố Nguyễn Phong không chịu nổi được nữa bắt đầu tức giận :“Lục Niên anh đừng có mà quá đáng, Kha Nguyệt mà anh nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, còn cần mặt mũi, liêm sỉ sao? Chẳng phải là con đàn bà độc ác bị anh họ tôi chơi xong rồi vứt bỏ sao? Anh ở đầy bất bình cái gì.”

Kha Nguyệt đứng đằng sau Lục Niên cắn răng, nắm chặt áo anh, cô nghĩ không thể lúc nào mình cũng trốn đằng sau như một con rùa được

Lúc này Kha Nguyệt mới nói :“Cố Nguyễn Phong chuyện đó là chuyện của anh ư? Nếu đã nói như vậy, anh không thấy bản thân mình còn hèn mọn hơn cả tôi sao? Trước kia lúc anh họ của anh yêu Mạc Lệ anh không cam tâm đòi hợp tác với tôi để chia rẽ bọn họ, lúc thất bại anh lại quay ra trì chiết tôi? Anh vì Mạc Lệ coi thường, bị Cố Minh Triệt chèn ép mà quay sang xả giận lên tôi, vậy anh đã thử nghĩ chưa? Anh còn hèn hạ hơn tôi gấp nhiều lần.”

Nói xong cô liền túm váy bỏ đi, để lại Cố Nguyên Phong với sắc mặt xám ngoét như tro

Bình luận

Truyện đang đọc