GẢ CHO ANH TRAI NGƯỜI THỰC VẬT CỦA NAM CHÍNH

Ninh Thu Thu về phòng một mình, lúc đầu định ngủ trưa nhưng chung quy trong lòng vẫn không nỡ nên cầm kịch bản xuống lầu.

Cô cảm thấy mình đối với Triển Thanh Việt là tình yêu chân thành.

Mỗi ngày dỗi hờn anh, còn để tâm đến anh như thế, cô vợ tốt như thế dù đốt đèn lồng cũng không tìm được.

Trong lòng Ninh Thu Thu buồn rười rượi, phát hiện dòng chữ cô chưa từng nhìn thấy: chưa hề nhìn thấy.

Cô dứt khoát bỏ qua, lấy điện thoại ra chơi.

Lướt newsfeed một hồi, tiện tay like mấy bài viết, trở về giao diện trò chuyện thiên giới.

Nhìn thấy Từ Á vừa chúc cô ngày tết ông Táo.

Sau lễ đóng máy phim “ Phiêu diêu ", hai người chưa từng dừng liên lạc với nhau.

Lần đi thảm đỏ kia, do Ninh Thu Thu cứu Từ Á tránh khỏi việc bị xấu mặt nên trong lòng Từ Á cảm kích cô, quan hệ của hai người cũng do vậy mà đột nhiên thân thiết hơn, trở thành bạn bè tốt.

Ninh Thu Thu chúc cô lại, hai người nói chuyện tào lao vài câu thì Từ Á bỗng nhiên nói: [ Quý Vi Lương ký hợp đồng với Nghệ Tinh cậu biết không? ]

Nghệ Tinh là nhóm nữ trước đây Ninh Thu Thu gia nhập trực thuộc công ty, trước khi Ninh Thu Thu huỷ hợp đồng còn chơi cô một vố.

Công ty lớn, là một trong những trụ cột lớn của ngành giải trí.

[ Ninh Thu Thu: không phải cô ta có phòng làm việc sao, chuyện xảy ra khi nào thế? ]

Từ Á gửi hai tấm chụp màn hình cho cô.

[ Trung tâm quản lý nghệ sĩ Nghệ Tinh ]: Phòng làm việc Mẫu Tinh của Quý Vi Lương xin mời cô kết nối...

[ Phòng làm việc của Quý Vi Lương 3: Trung tâm quản lý nghệ sĩ Nghệ Tinh chấp nhận lời mời, kết nối thành công! Thời gian đăng là mười hai giờ trưa, mới qua nửa tiếng, là câu chuyện buôn dưa mới mẻ.

[ Từ Á: Cậu không biết phòng làm việc của cô ta bị phía nhà đầu tư rút vốn sao? Hiện giờ đã trống rỗng, nhân viên đã bỏ việc hết rồi. ]

[ Từ Á: Kim chủ của cô ta chính là vị tổng giám đốc Triển đã từng đến thăm đoàn làm phim, chắc cậu có ấn tượng nhỉ. Chậc chậc chậc, nhìn cô ta khi ấy oai phong biết bao, bây giờ xem ra không ôm được chiếc đùi to. ]

Từ Á cười trên nỗi đau của người khác.

Cô ta không hợp với Quý Vi Lương.

Ban đầu trong Phiêu diêu giữa Từ Á và nữ chính xảy ra mâu thuẫn, để nữ chính và mặt nhưng Ninh Thu Thu gia nhập làm rối loạn kịch bản, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt căm thù đến mức Từ Á không bị pháo hôi.

Nhưng điều này cũng không thể thay đổi sự thật hai người chướng mắt nhau.

[ Ninh Thu Thu:.... Khá thảm. ]

[ Từ Á: Ha ha, đùi của Nghệ Tinh càng không dễ ôm, mình rất mong chờ sau này của cô ta. ]

Về phương diện đối đãi nghệ sĩ của giải trí Nghệ Tinh giống hệt như người giáo viên thiên vị ở phương Bắc.

Đối với học sinh học giỏi thì sẽ đối xử tốt, còn đối với các học sinh trung bình hoặc dưới trung bình chính là thái độ chờ đấy đi không chờ thì cút đi.

Bình thường nghệ sĩ ở công ty họ không thể sinh tồn được.

Mà Nghệ Tinh là công ty tổng hợp, quản lý nghệ sĩ chỉ là một bộ phận rất nhỏ của bọn họ.

Cho nên trong ngành giải trí, dù bị lên án thế nào cũng vẫn là phong cách này.

Còn có không ít nghệ sĩ tự tin chui dưới cánh chim của bọn họ.

Bởi vì tài nguyên của Nghệ Tinh quá tốt.

Lần này của Quý Vi Lương, hơi có vẻ ăn cả ngã về không.

Nhưng mà người ta là nữ chính!

Ninh Thu Thu lắc đầu, người ta đâu có chán nản, không chừng là kịch bản vương giả quay lại.

Nhưng nhìn kịch bản này, hình như cô và Triển Thanh Việt phát triển hơi... không lạc quan lắm.

[ Từ Á: Hình như Nghệ Tinh đều ký kết từ năm năm trở lên. Nếu như Quý Vi Lương không nỗ lực thì chỉ có thể móc chân trong năm năm xinh đẹp nhất mà thôi. Mình thật xấu xa nhưng mình rất chờ mong ha ha ha ha ]

[ Ninh Thu Thu:.... này, lời này của cậu không nên nói lung tung. ]

[ Từ Á: Ây da, yên chí đi. Mình còn không hiểu rõ cậu sao, ngay cả nhìn cậu cũng nhìn lầm thì mình sẽ đi nhảy sông! ]

Ninh Thu Thu: "... "

Sau khi kết thúc nói chuyện phiếm với Từ Á, trong lòng Ninh Thu Thu hơi lo lắng.

Không biết lần này Triển Thanh Việt chủ trương rút vốn sẽ ảnh hưởng lớn thế nào đến tình cảm của bạn họ.

Nếu như có thể, Ninh Thu Thu thật không mong Triển Thanh Việt tham gia vào chuyện của bọn họ.

Con đường quanh co đầy cẩu huyết và ngược luyến giữa nam nữ chính, nhỡ đâu khiến anh thành pháo hôi thì thảm rồi.

Nhưng nhìn địa vị hiện giờ của Triển Thanh Việt trong nhà giống như trong thời gian ngắn không thể thành pháo hội được, cuối cùng sẽ không thay đổi thành bị Boss càn quét mất chứ...

Ninh Thu Thu suy tới nghĩ lui, nhưng do vừa ăn cơm no cách đây không lâu, lượng đường huyết lên não nên bất tri bất giác híp mắt lại.

Ngay cả kịch bản rơi xuống thảm cũng không nhận ra.

Triển Thanh Việt và Triển Thanh Viễn nói chuyện xong, đi ra khỏi phòng sách bèn thấy Ninh Thu Thu ngồi ngủ gà ngủ gật trên ghế sofa ở gần cửa phòng sách.

Triển Thanh Viễn gượng cười, nói với Triển Thanh Việt: “ Em về phòng đây. "

Triển Thanh Việt gật đầu, thấy Ninh Thu Thu bị tiếng động đánh thức bèn đi qua.

Nhìn cô hơi lơ mơ do mới bừng tỉnh trong lúc ngủ mơ, thoáng chốc cảm giác khó chịu do Triển Thanh Viễn mang lại đều biến mất.

Anh hỏi: " Sao không về phòng ngủ, lo cho anh à? "

"... "

Đúng vậy.

Mặc dù mỗi ngày Triển Thanh Việt này đều muốn ăn đòn, lúc nào Ninh Thu Thu cũng muốn đánh cho anh một trận nhưng nhìn hai anh em bọn họ vào phòng sách bèn ngồi xuống ghế sofa gần phòng sách nhất.

Nhỡ đâu lát nữa đánh nhau thật, cô sẽ phá cửa vào can ngăn!

Nhưng Ninh Thu Thu còn nhớ thù con muỗi, cô nhặt kịch bản ở dưới đất lên, quơ quơ tay và nói: “ Anh Triển, dù anh có vốn liếng nhưng tật xấu tự luyến hại đến oai phong tổng giám đốc bá đạo của anh. Em không thể nhận. ”

“ Hơn nữa. "

Ninh Thu Thu liếc xéo anh, bổ sung: “ Nếu hai người đánh nhau thật, chắc chắn em sẽ đi vào cho hai cước. Dạng vừa nặng vừa tàn nhẫn đấy. "

Triển Thanh Việt: "... "

Hơi độc ác.

Triển Thanh Việt bật cười: “ Vậy sau này anh phải thể hiện tốt một chút, tránh bị bạo lực gia đình "

Ninh Thu Thu hừ, coi như anh thức thời.

“ Chả trách cả con muỗi cũng bênh em bắt nạt anh. "

"... "

Ninh Thu Thu bị câu này chọc tức. Một lát sau bèn trưng bộ mặt lạnh lùng nói với anh: " À, vậy hi vọng lần sau đồng bọn của em sẽ là bọ hung. Cuộn anh thành viên lăn đi. "

Triển Thanh Việt bị ví von thành vật thể không thể miêu tả được: "... "

Trận này, tổng giám đốc Triển, chết.

Bình luận

Truyện đang đọc