Cả hai người cùng nhau đi tới phòng của Ninh Thu Thu, Ninh Thu Thu đang bị tình yêu làm cho đầu óc ngu muội, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô nhìn trái phải nói, " Con mẹ nó, chúng ta có bị chụp hình không đó. "
Triển Thanh Việt: " Tại sao, em sợ bị chụp hình sao? "
" Không....”
Thật ra, Ninh Thu Thu một chút cũng không ngại, bây giờ mà nói công khai thì cô cũng nguyện ý, nhưng Tam Điều dặn nếu không công khai thì tạm thời không nên công khai.
Cô chỉ mới hứa cô ấy vài ngày trước, tin tức về hộp đêm XXX xuất hiện, Tam Điều sẽ rất khó để giải thích.
Lúc này, Tiểu Trì mở cửa bằng thẻ phòng, Ninh Thu Thu đẩy anh vào phòng nịnh hót nói: " Không phải là em miễn cưỡng đẩy anh lên đầu sóng ngọn gió, nếu như công khai sẽ có nhiều người ghét anh. "
Triển Thanh Việt nhướng mày: " Em có nghĩ anh sợ không? "
" Anh không sợ, nhưng em sợ, em sẽ cảm thấy buồn và tội lỗi khi thấy anh bị mắng. Điều quan trọng nhất là em hiểu cảm giác đau khổ đó nó như thế nào? “
Triển Thanh Việt: "... "
Nghe có vẻ tàn nhẫn.
Tiểu Trì đem đồ của bọn họ đi cất, không thể nhịn cười khi nghe họ nói chuyện, cảm thấy mình cứ như kỳ đà cản mũi, cô ấy nhanh chóng cất đồ đạc, dọn dẹp lại căn phòng, sau đó nói với Ninh Thu Thu: “ Chị Thu Thu, em về trước, có gì cứ gọi em. "
" Được rồi. "
Sau khi Tiểu Trì rời đi, bầu không khí giữa hai người hơi khó xử, mặc dù hai người sớm chiều sống chung với nhau, họ có vô số lần ở cạnh bên nhau, nhưng sau tất cả, đây là lần đầu tiên họ ở cùng một căn phòng kể từ khi Triển Thanh Việt tỉnh dậy.
Trước đây... khụ khụ ho khan một tiếng, mặc dù có một thời gian trong cùng một phòng, nhưng tại thời điểm đó, nó hoàn toàn là một chiều của Ninh Thu Thu, mà tại thời điểm đó, cũng không có cảm xúc, ngủ chung một đêm, so với ngủ chung với Tiểu Trì cũng không có gì khác nhau.
Bây giờ mối quan hệ giữa hai người đã khác, ý nghĩa cũng khác.
" Em đi tắm trước. "
Ninh Thu Thu nói, cầm bộ đồ ngủ, chạy vào phòng tắm và đóng cửa lại.
Triển Thanh Việt thầm suy nghĩ nhìn Ninh Thu Thu hình như muốn trốn tránh, tự hỏi liệu có phải anh quá vội vàng hay không, rốt cuộc thì da mặt anh cũng không dây cho lắm đâu.
Trên thực tế, mỗi lần hôn một cái, là có thể đỏ mặt hết nửa ngày, điều đó thật xấu hổ.
Chung chăn gối đối với cô mà nói, thật ra thì tiến triển như vậy có hơi nhanh, hai người chỉ mới bắt đầu mối quan hệ thôi.
Nhưng bây giờ mà đổi phòng thì cũng quá ngại ngùng, Triển Thanh Việt vẫn có một chút mong muốn là được ở chung phòng với Ninh Thu Thu.
Coi như là anh đang cố gắng trở thành một quý ông đi.
Ninh Thu Thu nhanh chóng tắm xong, sau đó tới Triển Thanh Việt đi tắm, đột nhiên, nhớ đến một vấn đề rất nghiêm túc: " Anh có mang theo quần áo để thay không? "
Đúng lúc Triển Thanh Việt cũng tay không xuống xe, không mang gì cả.
Nếu không, thì chẳng phải là Triển Thanh Việt muốn... kết quả?
" Có. "
Sau đó, trước mặt cô, Triển Thanh Việt mở hộp quà, lấy ra quần áo và đồ ngủ từ bên trong hộp quà.
Ninh Thu Thu: "... "
" Không phải anh nói đây là quà tặng em sao, đúng là không có thành ý mà! "
Triển Thanh Việt ngước lên và mỉm cười, " Anh trao thân mình cho em luôn rồi, điều đó còn không có thành ý sao? "
"... "
Logic này khiến cô không nói nên lời.
Triển Thanh Việt cầm quần áo từ bên trong hộp quà lên, có thứ gì đó được đặt bên dưới đáy hộp, Triển Thanh Việt lấy nó ra và đưa cho Ninh Thu Thu: " Cho em. "
Triển Thanh Việt cho cô, một cái trống lắc...
Ninh Thu Thu: "...???? "
Cô không hiểu cho lắm nhưng vẫn cầm lấy, Triển Thanh Việt đây là ám chỉ muốn sinh con sao!
" Ngoan " Triển Thanh Việt vỗ đầu cô, " fan con gái. "
Ninh Thu Thu: "... “
Haha, loại bạn trai này muốn làm gì chứ, đem đi hầm luôn đi.
Triển Thanh Việt đi tắm, Ninh Thu Thu cầm cái trống lắc đung đưa hai cái, sau đó ném sang một bên, lấy điện thoại di động ra, nhắn tin chặn đầu Tam Điều.