GẢ CHO ANH TRAI NGƯỜI THỰC VẬT CỦA NAM CHÍNH

Diệu Diệu bị Ninh Thu Thu ôm vào trong ngực, nó là một con husky tràn đầy năng lượng, khó khăn lắm mới được ra ngoài chơi một lần, nó chỉ muốn được chạy nhảy trên mặt đất chứ không phải giống như bé cưng bị ôm vào lòng như vậy.

Nhưng ở trước mặt Triển Thanh Việt, nó không dám chống cự, hơn nữa đã lâu nó không gặp bà chủ của mình, nó đương nhiên là nhớ cô, được cô ôm như vậy, nó rất muốn lè lưỡi ra liếm mặt Ninh Thu Thu.

Nó mới chỉ thè lưỡi ra, bộ não của hạt vừng của nó được Triển Thanh Việt giáo dục đã phát triển thành một hạt đậu lớn, trước khi liếm, nó vô thức nhìn Triển Thanh Việt, kết quả là bị ánh mắt sắc lẹm như muốn lóc thịt nó ra của chủ nhân.

Diệu Diệu: "!!! "

Đại sự không ổn!

Nó tủi thân gục đầu lên hõm vai của Ninh Thu Thu mà không dám cử động.

" Diệu Diệu nặng hơn rồi. "

Ninh Thu Thu ước lượng cân nặng của con chó ngốc trong lòng mình, Hình như cuộc sống quá mức dễ chịu.

Triển Thanh Việt bị một người một chó làm cho dở khóc dở cười, đôi khi anh thật sự muốn bổ đầu của Ninh Thu Thu ra để xem cấu tạo bên trong của nó như nào, tại sao lại khác với của người khác như vậy.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu giống như những người khác, đoán chừng anh cũng không thích cô như vậy.

Chính tích cách và sự tinh quái của Ninh Thu Thu đã hấp dẫn anh.

" Mỗi ngày nó đều quấn lấy ông nội bí mật xin thêm đồ ăn. "

Triển Thanh Việt nói, nơi này cách chỗ để xe vài bước, cô thích ôm nó thì để cho ôm một chút.

Một tay Ninh Thu Thu nâng Diệu Diệu lên, một tay bóp mặt của nó: " Cẩn thận không sẽ thành một con heo husky đó. "

Diệu Diệu: "... "

Nếu nó nghe hiểu tiếng người, nó nhất định sẽ nói là: Ba mươi ký mà mập sao? Con người ngu ngốc!

Tam Điều biết rõ Ninh Thu Thu là một người mạnh mẽ, nhưng con chó nhà họ nuôi rất tốt, hơn nữa lại là giống chó to, Diệu Diệu chỉ có ba mươi ký, tiện tay bế lên có phải quá dễ dàng rồi hay không?

Hơn nữa, một tay ôm nó cũng không tốn nhiều sức lực.

So với những người khác vị này quả thật rất đơn thuần hơn nhiều.

Tam Điều vô tư quan sát nghệ sĩ mới một lúc, cô kịp thời chen vào một câu: " Sức mạnh của Thu Thu là trời sinh hay qua quá trình tập luyện vậy? "

Cả hai đều không phải, là auto!

" Trời sinh đấy. "

Ninh Thu Thu không biết xấu hổ nói: " Không tính là phi thường, chị Tam Điều, về sau chị đừng nghĩ em ham ăn như vậy đấy. "

Triển Thanh Việt: "... "

Đây không phải là những gì công chúa của anh nói khi cô ôm anh!

Triển Thanh Việt nghĩ tới kiểu ôm công chúa, vẻ mặt giựt giựt, tức giận hơn chính là cơ thể anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, không có cách nào ôm Ninh Thu Thu kiểu công chúa.

" Không phải ham ăn "

Tam Điều nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của cô liền cười nói: “ Chị cảm thấy hình tượng của em bây giờ không tệ, rất tự nhiên, trên Weibo đừng có cứng nhắc như vậy. "

Ninh Thu Thu biết rằng lần trước cô giúp đỡ Cù Hoa, mặc dù cách làm không hợp lý, nhưng nếu được làm lại, cô vẫn sẽ làm như vậy.

" Được rồi. "

Ninh Thu Thu gật đầu: " Trước khi em làm ra việc gì không có lý trí, em sẽ cố gắng thương lượng với chị "

Cố gắng, cũng không phải là nhất định.

Tam Điều khẽ cười, nghệ sĩ này khá thú vị, nhưng cũng có vẻ bướng bỉnh, ai bảo chỗ dựa của cô ấy là Triển Thanh Việt cơ chứ.

Bốn người đã đến chỗ đậu xe, Triển Thanh Việt đã ra lệnh cho Tiểu Trì trước và yêu cầu cô gọi thêm hai trợ lý khác, kể cả tài xế lái xe, mời họ ăn cũng một bữa.

Lúc này Tiểu Trì và hai trợ lý khác đi xe bảo mẫu, Ninh Thu Thu và Tam Điều ngồi trong xe của Triển Thanh Việt, Tam Điều cơ trí ngồi phía trước, Ninh Thu Thu và Triển Thanh Việt ngồi ghế sau, Diệu Diệu khí phách ngồi giữa bọn họ, làm một cái bóng đèn 1000w.

" Không phải anh nói gần đây anh bận rộn không có thời gian sao? Tại sao đột nhiên lại đến đây? "

Ninh Thu Thu đột nhiên nhớ ra hai ngày trước Triển Thanh Việt đã nói cho cô.

Triển Thanh Việt trịnh trọng nói: " Chuyện này còn quan trọng hơn công việc. "

Tam Điều: "... "

Cô không nên ngồi ở đây, có lẽ nên ở gầm xe.

Bình luận

Truyện đang đọc