GẢ CHO ANH TRAI NGƯỜI THỰC VẬT CỦA NAM CHÍNH

Cổ Hàm Như hít một hơi thật sâu: " Xin lỗi, đạo diễn, cho tôi xin phép nghỉ 10 phút. "

Tiếu Thanh cau mày: " Hôm nay có chuyện gì xảy ra với cô vậy? Hồn phách bay đi đâu hết rồi? "

" Tôi... "

Cổ Hàm Như siết chặt các ngón tay và nói, " Có lẽ do tối qua tôi không được nghỉ ngơi đi. "

Chân mày của Tiếu Thanh càng nhíu chặt lại hơn, khi mặt anh ta trở nên lạnh lùng đúng là rất đáng sợ, mọi người xung quanh, không một ai dám thở mạnh, khi mọi người nghĩ anh ta chuẩn bị nổi điên, thì anh ta vẫy tay và nói: " Được rồi, nghỉ ngơi trong mười phút, cô tìm lại cảm xúc cho mình đi. "

Đám đông thở phào nhẹ nhõm, Ninh Thu Thu bước sang một bên, tiếp nhận đồ uống nóng do Tiểu Trì đưa cho, ngẩn mặt lên để cho chuyên gia trang điểm dặm lại lớp trang điểm của mình một chút, thì thấy Cổ Hàm Như đi tới.

“ Thu Thu. "

Cô ta thấp giọng gọi cô.

Ninh Thu Thu hớp một miếng nước, khẽ hỏi: " Chị Hàm Như, có chuyện gì vậy? "

" Sau cảnh quay này, em có thể ở lại một lúc, giúp chị việc này được không, hôm nay chị đang ở trong tình trạng tồi tệ, nên chị không thể tìm thấy cảm giác để diễn xuất, sau hai ngày nữa, lúc mà bộ phim đóng máy, chị muốn trước đó thời điểm đó, chúng ta sẽ nói chuyện với nhau. "

Ninh Thu Thu cũng không muốn nói chuyện với cô ta, tại vì trước đây cô ta ở trước mặt Triển Thanh Việt tố cáo, nói xấu cô, nếu không phải vì mối quan hệ giữa hai người họ, Triển Thanh Việt biết phân biệt đúng sai, nếu không thì cô ta đã thành công ly gián hai người họ.

Bây giờ... cô đang ở Bắc Kinh, chi bằng là trở về nhà ngủ một giấc thật ngon còn sướng hơn.

Nhưng đây cũng chỉ là những điều suy nghĩ trong lòng cô, mọi người trong đoàn phim điều muốn tìm cô để tập diễn xuất, đó là vấn đề công việc của cô.

Ninh Thu Thu gật đầu: “ Được rồi. "

Biểu cảm của Cổ Hàm Như thả lỏng hơn một chút, cô ta nói, " Cảm ơn em. "

Sau giờ nghỉ, tình trạng của Cổ Hàm Như đã tốt hơn rất nhiều, chỉ một lần, một cảnh quay, cảnh quay nhanh chóng được hoàn thành, cảnh quay buổi sáng cũng kết thúc.

Vào buổi chiều, phải thay đổi cảnh để quay ở vùng nông thôn.

Vì thời gian tương đối eo hẹp để có thể trở về khách sạn nghỉ ngơi, hai người cùng ngồi ăn trưa, tập thoại trong phòng hội nghị nơi họ vừa diễn cảnh đấu giá Xong.

Cả hai đều quen thuộc với lời thoại của họ, nhanh chóng nhập vai.

" Tôi không cam lòng, tôi không cam lòng ”

Cổ Hàm Như ngồi xổm xuống, che mặt, cả người run lên: " Từ khi học cấp ba, tôi luôn bị cô chèn ép, trong mắt anh ấy lúc nào cũng chỉ có mỗi mình cô, tại sao tất cả những điều tốt đẹp, đều bị cô giành lấy hết vây "

Ninh Thu Thu thở dài, dường như ly trà sữa cô uống có quá nhiều đường, Ninh Thu Thu cảm thấy chóng mặt, tay chân có chút yếu ớt, cố gắng kìm chế sự khó chịu, nói: " Cô xuất thân tốt hơn tôi, tài năng hơn tôi, rõ ràng... "

Cô không thể nói những lời tiếp theo được, bỗng nhiên chân của Ninh Thu Thu mềm nhũn, cô khụy gối trên mặt đất.

Có bẫy!

Ninh Thu Thu giật mình, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại những gì đang diễn ra, tận dụng sức lực còn lại của cơ thể, nhanh chóng thò tay vào túi, mở khóa dấu vân tay, ấn vào góc dưới bên phải, chạm vào phím số 9 theo thói quen của cô, nhấn lâu.

Đây là quay số nhanh một chạm mà cô đặt để gọi cho Triển Thanh Việt, chỉ cần cô nhấn và giữ trong vài giây, thì nó sẽ tự động quay số.

Anh nhất định sẽ cứu cô!

Lúc này Ninh Thu Thu đã vô cùng tin tưởng người đàn ông này.

Cổ Hàm Như, người đang ngồi xổm, ngước mặt lên, nhìn Ninh Thu Thu, cô ta run rẩy khi thấy tay cô đưa vào túi, nhận ra cô đang có ý đồ gì đó, cô ta vội vàng chạy tới, cướp điện thoại di động cô đang để trong túi.

Bình luận

Truyện đang đọc