GẢ CHO ANH TRAI NGƯỜI THỰC VẬT CỦA NAM CHÍNH

Hết thảy cảm động của Ninh Thu Thu đều hóa thành hư không, phi, đàn ông.

Triển Thanh Việt này quá thông minh, biết cô không có nhiều tiền, cha Ninh cũng vừa vượt qua trời đông giá rét, không dành ra được nhiều tài nguyên như vậy để giúp đỡ cô, tiền đóng < Học sinh cá biệt > cũng không nhanh vào tài khoản như vậy, lại thêm ảo tưởng mặt nạ dưỡng da của cô đã chấm dứt, đến bây giờ còn không dậy nổi.

Đã nói để cô hùn vốn, vì sao lại biến cô trở thành đại cổ đông!

Nói như vậy, chẳng phải cô là... bà chủ?

Ninh Thu Thu còn chưa dứt ra được nỗi đau vì không có tiền trả nợ, lại lâm vào một loại khủng hoảng khác, mẹ nó, cô sẽ không quản lý!

Cô làm bà chủ, công ty này sớm muộn cũng đóng cửa.

Trên bảng chi tiết về cổ phần bao gồm nhiều tên cổ đông, Ninh Thu Thu không nhận ra người nào cả, ngoại trừ cô chiếm nhiều nhất, những người khác nắm giữ cũng tương đối ít, mà Triển Thanh Việt, ở phía dưới cùng cô mới tìm được tên anh, chỉ có 5 %.

"... ".

Vì sao, không thể nào là không có tiền.

Ninh Thu Thu không hiểu lắm, muốn hỏi Triển Thanh Việt một chút, lại nghẹn không muốn hỏi.

Cô rất hoài nghị cái người Triển Thanh Việt này không phải chưa từng yêu đương, thậm chí nếu không phải là anh nói cô bán thân để trả nợ, Ninh Thu Thu sẽ hoài nghi mình hiểu sai ý.

Anh không biết, con gái cần được dỗ dành sao???

Vì là lễ tình nhân nơi khắp nơi đều đẹp đẽ tình yêu, Ninh Thu Thu lướt một vòng trên vòng bạn bè đều ăn thức ăn cho chó, lướt weibo lại ăn thêm một đợt nữa, đạp ngựa lướt vòng động vật, còn đập vào mặt một khuôn mặt nở hoa, là người hay quỷ đều nở hoa, chỉ có cô là chó độc thân.

Một con “ chó " độc thân.

( Vẫy tay tạm biệt).

Ninh Thu Thu khó chịu, người khác sẽ khó chịu theo cô, cô rời khỏi weibo, mở danh bạ điện thoại lên, tìm được phương tức liên lạc của giám đốc Đàm của công ty bọn họ, gọi cho ông ấy.

“ Chú Đàm... ừm, chú cũng năm mới vui vẻ, từng bước thăng chức... Cháu chỉ muốn hỏi một chút, chủ và quản lý cấp cao của Hoa Thịnh có phải rất quen biết không, muốn tìm chú giúp một chuyện... "

Phùng Đình đã xem wechat không dưới 30 lần, biết rất rõ nếu có tin nhắn sẽ rung chuông, nhưng cô ta vẫn không nhịn được mà nhìn, sợ mình bỏ lỡ câu trả lời của đối phương.

Cô ta hẹn Quan Nam Bồi đi xem hội đèn lồng, đã sắp đến tết nguyên tiêu, lễ hội đèn lông đã khai mạc ở một con đường lịch sử trong thành phố vào hôm nay, cô ta sai người dốc sức mới mua được hai tấm vé vào cửa, bởi cơ hội khó có được, cũng không đoái hoài tới rụt rè và kiêu ngạo, chủ động hẹn Quan Nam Bồi.

Đáng tiếc nửa giờ trôi qua, bên kia không có bất kỳ động tĩnh gì, điều này làm cho Phùng Đình đứng ngồi không yên, nhịn không được suy nghĩ lung tung.

“ Đình Đình, giám đốc Chung bảo cô đến phòng làm việc một chuyến ".

Trong lúc Phùng Đình đang đờ ra trước màn hình máy tính, một chữ cũng không viết ra được thì cô ta nghe thấy trợ lý báo giám đốc Chung gọi cô ta.

Phùng Đình không thể làm gì khác hơn là kiềm chế lại nỗi lòng bừa bộn, cầm máy tính xách tay và bút, tới phòng làm việc của giám đốc Chung.

Giám đốc Chung bảo cô ta ngồi, cười nói: " Tiểu Phùng tới công ty chúng ta nửa năm rồi nhỉ "

“ Ừm, vào từ tháng 8 năm ngoái ", Phùng Đình nói.

“ Đó cũng xem như là người cũ, có thể một mình đảm đương một phía rồi "

giám đốc Chung gõ nhẹ lên mặt bàn, nói, “ Như vậy, kịch bản của < Đấu ma lục ”, cô tạm thời không cần tham dự cải biên nữa, trên tay tôi có thời không cần tham dự cải biên nữa, trên tay tôi có một hai cái dàn ý tốt, cô lấy về suy nghĩ một cái, xem xem có thể lấy cái này biên kịch được không ".

Phùng Đình nắm chặt cây bút, vội la lên: “ Nhưng mà giám đốc Chung, tôi đã xem qua < Đấu ma lục > hai lần rồi, chuẩn bị gần hai tháng, tôi..."

Giám đốc Chung ngắt lời cô ta: “ Cái này là sắp xếp công việc, tôi đã gửi bản phác thảo dàn ý cho cô, cuối tuần này cô nói cho tối lối suy nghĩ, được rồi, trở về đi "

Bình luận

Truyện đang đọc