GẢ CHO ANH TRAI NGƯỜI THỰC VẬT CỦA NAM CHÍNH

Ninh Thu Thu rất nhanh mất hết sức lực, lúc này cô cứ như chìm vào một viên kẹo bông mềm mại.

Ngay cả khi cô được nuôi lớn bằng sức mạnh từ giới tu chân, nó cũng không giúp ích gì.

Chỉ khi Cổ Hàm Như lấy điện thoại ra, cô chỉ kịp hét lên với tất cả sức mạnh còn lại của mình: “ Cứu em với, Thanh Việt. "

Cổ Hàm Như tay chân luống cuống nhanh chóng tắt điện thoại di động, tay chân cô ta run rẩy, nhưng bình tĩnh lại, đắc ý nhìn cô: “ Từ bỏ ý định đó đi, cô sẽ không thoát được đâu. "

"... "

Chết tiệt, đúng là quá xui xẻo mà.

Ninh Thu Thu cảm nhận được nỗi sợ hãi vô tận của cô ta, yếu ớt ngồi dựa vào cái bàn trong phòng hội nghị, miễn cưỡng mỉm cười, nói, " Cô vẫn còn... cơ hội để quay đầu lại. "

Cô không biết mục đích của Cổ Hàm Như là gì, nhưng điều chắc chắn là cô ta đang muốn tự sát.

" Trước tiên cứ lo cho bản thân mình trước đi " Cổ Hàm Như bực bội nhìn cô, " Sau hôm nay, cô sẽ thân bại danh liệt, cô sẽ mất hết tất cả mọi thứ của cô đều sẽ trở thành mây khói. "

Ninh Thu Thu cười yếu ớt: " Cô cũng sẽ có kết cục y như vậy mà thôi. "

" Tôi cũng không muốn làm vậy đâu, là do cô ép tôi thôi! "

Cổ Hàm Như lạnh lùng nói, lẩm bẩm lặp đi lặp lại đúng một câu: " Cô đã ép buộc tội, đúng vậy, là do cô đã ép buộc tôi. "

"... "

Cô ép buộc cô ta cái gì chứ.

Ninh Thu Thu nhìn thấy hình như thần kinh của cô ta có hơi rối loạn, cảm thấy mình có cơ hội để tận dụng nó, cô đang định tận dụng lúc còn sức lực nói vài lời, nhưng cửa phòng hội nghị bị đẩy ra, Phạm Diêm Lương vác cái bụng bia đi tới: “ Ồ, ở đây coi bộ náo nhiệt. "

Thì ra chính là do anh ta làm chuyện này!

" Anh Phạm, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ mà anh giao cho. "

Cổ Hàm Như lảo đảo chạy tới, bắt lấy cánh tay của ân nhân cứu mạng Phạm Diêm Lương.

“ Ừ, làm cũng không tệ "

Phạm Diêm Lương nói xong, ra hiệu cho những người theo sau tách Cổ Hàm Như ra khỏi tay anh ta, làm động tác như phủi bụi trên áo, đi đến trước Ninh Thu Thu, nhìn xuống, giữ cô lại, " Vẫn khỏe chứ, Thu Thu. "

Ninh Thu Thu nhìn xuống, phớt lờ anh ta, suy nghĩ cách nhanh chóng để thoát khỏi mở rắc rối này.

Từ khi tìm ra người gửi cánh tay bằng mũ tới, hai vệ sĩ dùng để bảo vệ cô đã được cho nghĩ, Tiểu Trì là người duy nhất bên cạnh cô chắc chắn đã bị trúng kế, sức mạnh phép thuật trên cơ thể cô cũng không thể phát huy tác dụng.

Mọi chuyện cứ như đi vào ngõ cụt, không có đường thoát.

Bình tĩnh, bình tĩnh đi, Ninh Thu Thu tự nhủ mình phải bình tĩnh, nhất định sẽ có cách giải quyết.

Phạm Diêm Lương cũng không quan tâm đến việc bị cô phớt lờ, nở nụ cười nói: " Thu Thu, tôi thật sự thích cô. "

"... "

Trò đùa không biết xấu hổ này khiến Ninh Thu Thu bật cười, cô dốc hết sức lực nói, " Ồ, thích nhiều đến mức độ nào. "

Phạm Diêm Lương mỉm cười và nói: " Những thứ mà tôi thích nếu tôi không có được, thì nhất định tôi sẽ tiêu diệt nó cho bằng được, Thu Thu, tôi sẽ không tiêu diệt cô, miễn là cô tiến lên một bước nhỏ, thì nó chính là biển rộng trời cao. "

Đồ biến thái!

Thấy Ninh Thu Thu không nói chuyện, Phạm Diêm Lương ngồi xổm xuống trước mặt cô, đưa tay ra bóp cằm, buộc cô phải ngẩng mặt lên nhìn anh ta.

Anh ta đeo găng tay, chắc có lẽ không muốn để lại dấu vân tay cho pháp y.

" Sau này đừng trách tôi đã không cho cô cơ hội để lựa chọn, nhìn khuôn mặt nhỏ xinh này đi, đúng là quá đáng tiếc. "

Nói xong, anh ta buông cô ra, đứng dậy, vỗ tay ra hiệu, người đi theo anh ta liền đem dụng ra, camera...

Ninh Thu Thu nhận ra ý định của anh ta, cố gắng hết sức hét lên: " Anh dám! "

Phạm Diêm Lương từ từ ngồi xuống ghế trước mặt cô: " Tôi không có gì là không dám làm, Thu Thu, dù cô có thân bại danh liệt, tôi vẫn thích cô như mọi khi, nhưng Triển Thanh Việt thì chưa chắc sẽ như vậy. "

Bình luận

Truyện đang đọc