GAI HỒNG MỀM


Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Sáng hôm sau, Đào Mục Chi theo thường lệ đi gõ cửa phòng Lâm Tố.
Trung tuần tháng mười một, thời tiết đã lạnh hơn rất nhiều, Lâm Tố đối với chuyện sáng sớm lạnh lẽo phải đi leo núi thật sự là có trăm ngàn lần cái không muốn, mỗi lần muốn gọi cô dậy đều phải mất không ít công sức.
Đào Mục Chi gõ cửa hai cái, gọi một tiếng: "Lâm Tố."
Gọi tên xong, Đào Mục Chi cũng không chờ cô trả lời, đưa tay muốn đẩy cửa trực tiếp đi vào.

Nhưng hắn còn chưa kịp mở cửa, cửa phòng đã từ bên trong mở ra.
Trong phòng, Lâm Tố đã mặc xong quần áo vận động, mặt không biểu cảm nhìn hắn.
Nhìn Đào Mục Chi một cái, sau đó không nói một lời thừa thãi, cô cứ thế bước qua hắn đi thẳng về phía cửa, vừa đi vừa nói: "Đi thôi."
Đào Mục Chi: "..."
Đào Mục Chi quay đầu nhìn về phía cửa, thấy được Lâm Tố đang đi giày.

Cô khá gầy, dù có mặc trang phục leo núi dày cộm lên người thì vẫn cứ nhỏ bé.

Cô còn kéo cả mũ của áo khoác gió đội lên, dây mũ kéo lại buộc chặt, từ đầu xuống chân bao bọc kín mít, chỉ chừa ra khuôn mặt nho nhỏ với đôi mắt to tròn như nai con.
Đi giày xong, Lâm Tố đứng thẳng dậy, liếc thấy Đào Mục Chi vẫn còn đứng trước cửa phòng ngủ, biểu tình không có gì thay đổi.
"Anh không đi à?"
Lâm Tố nói xong, Đào Mục Chi đáp: "Đi."
"Vậy thì nhanh lên." Lâm Tố không kiên nhẫn thúc giục.
Đào Mục Chi lúc này mới ra đi giày, hai người cùng nhau ra khỏi nhà, Đào Mục Chi nhìn Lâm Tố đi bên cạnh không nói một câu, chỉ một mạch đi thẳng về phía trước.
Cô vẫn còn giận dỗi.
-
Ngọn núi này Lâm Tố đã leo không biết bao nhiêu lần.
Từ ban đầu leo một đoạn là phải dừng lại nghỉ ngơi, cho đến hiện tại nhàn nhã đi hết một lèo, thậm chí tốc độ còn càng lúc càng nhanh, cảm giác như lướt trên gió.
Cô mặc áo khoác gió, gió quét qua má, Lâm Tố như một con nghé con, bước chân thoăn thoắt đi về phía trước.

Không đến mười lăm phút, Lâm Tố đã đứng trên đỉnh núi.
Hôm nay leo nhanh, mặt trời còn chưa kịp mọc.


Hơn nữa đứng ở đỉnh núi không còn cây cối xung quanh che bớt gió, cái lạnh càng trắng trợn quét qua người.

Lâm Tố vừa lên đến nơi, gió lạnh từ bốn phương tám hướng nhằm thẳng cô mà đến, cô vừa leo núi nóng người lên được chút ít đã bị cái gió lạnh này thổi bay sạch sẽ.
Bị thổi một lát, Lâm Tố lạnh đến mức toàn thân run rẩy.
Không cần biết là trước đây hay hiện tại.

Ban đầu hắn vốn phải chờ Lâm Tố, mà hiện tại Lâm Tố đã bỏ lại hắn ở tít phía sau.

Chờ Đào Mục Chi lên đến nơi, đã thấy Lâm Tố đang đứng trong gió lạnh run lẩy bẩy.
Hắn nhìn bóng lưng cô, kéo khóa của chiếc áo khoác gió đang mặc trên người.
Lâm Tố bị cái lạnh thổi cho đầu óc trống rỗng, chờ đến khi phản ứng lại, bỗng nghe thấy tiếng kéo khóa từ sau lưng truyền đến.

Cô quay đầu, Đào Mục Chi cũng đã cởi xong áo khoác, giây tiếp theo, Lâm Tố được hơi thở ấm áp của Đào Mục Chi bao quanh.
Đào Mục Chi lấy áo khoác gió của mình phủ lên cho cô.
Lâm Tố cảm thấy mình vừa leo núi xong, cơ thể đã đủ nóng rồi, nhưng Đào Mục Chi còn dư dả ấm áp hơn cô.

Trên chiếc áo khoác của hắn còn nhiễm mùi hương linh sam, rõ ràng là một mùi hương đem đến cảm giác mát lạnh, nhưng khi phủ lên người thì lại tỏa ra hơi ấm.
Lâm Tố được sưởi ấm như thế, cơ thể thoáng cái nóng lên.

Trái tim đông cứng chậm rãi giãn nở, đầu óc cũng bắt đầu hoạt động trở lại.

Đầu óc hoạt động lại rồi, trái tim Lâm Tố thoáng cái co rúm.
Cô đưa tay đẩy chiếc áo trên người, nhíu mày nói: "Lấy ra."
Nhưng lấy sự chênh lệch hình thể giữa cô và Đào Mục Chi, cô chỉ như một con cá con, cá con đâm phải cá mập bự, cá mập bự không những không xi nhê gì, còn hại bản thân cô bị bắn ra lộn mấy vòng trong nước.
Chiếc áo khoác gió của Đào Mục Chi sau động tác vừa rồi của cô hơi rơi ra, mà gió lạnh còn chưa kịp nhân cơ hội đó chen vào, Đào Mục Chi đã nhanh hơn một bước chỉnh lại về vị trí cũ.
Lâm Tố: "..."
"Cẩn thận bị cảm lạnh." Đào Mục Chi nói.
Chỉ một câu đó thôi, hơi ấm từ chiếc áo của hắn giống như cũng truyền vào thẳng trái tim cô, ánh mắt của Lâm Tố theo trái tim được sưởi ấm cũng mềm ra.
(*) urg phải giận thêm chứ cứ ngọt mãi ai chịu nổi TT
Cô quay đầu sang một bên, không để ý Đào Mục Chi.
"Giận à?" Đào Mục Chi hỏi Lâm Tố.
Lâm Tố mím môi, không trả lời.
Lâm Tố không muốn nhìn hắn, cúi đầu, dáng vẻ vẫn còn thấp thoáng tức giận.


Đào Mục Chi cúi người, đưa mặt mình đến gần, khuôn mặt đẹp trai anh tuấn dưới gió lạnh càng trở nên sắc bén, nhưng trong mắt hắn lại đều là ôn nhu.
"Chỉ vì chuyện hôm qua?" Đào Mục Chi hỏi.
Đào Mục Chi nói xong, Lâm Tố đưa mắt nhìn hắn, cũng không chớp lấy một cái.
"Cô ấy ở bệnh viện số một." Đào Mục Chi nói.
Cô đơn giản muốn đáp án, hắn nói là được rồi.

Như trẻ con muốn kẹo, không được cho thì sẽ giận dỗi, sau đó nếu lại cho thì xong rồi.
Ngày thường Đào Mục Chi đều dỗ dành cô như thế.
Nhưng mà lần này Lâm Tố không bỏ qua dễ dàng như thế.

Cô còn muốn Đào Mục Chi bóc vỏ kẹo cho mình.
"Khoa nào? Cụ thể là làm cái gì?"
Nhận được sự thỏa hiệp của đối phương rồi, người ta thường sẽ không theo cái bậc thang đó đi xuống, mà ngược lại sẽ theo bậc thang đi lên, được một tấc muốn tiến thêm một thước.
Lâm Tố lần này chính là như vậy.
Nếu Đào Mục Chi trả lời câu hỏi này của cô, vậy cô sẽ nói cho hắn biết mình khỏi bệnh rồi.
Lâm Tố cũng không định giấu mãi chuyện này, bởi vì chờ hai người cùng biết tin tốt lành này rồi hẳn sẽ càng có thêm nhiều chuyện để nói, càng có nhiều việc để làm.
Cô dùng ánh mắt mong đợi nhìn Đào Mục Chi, mà Đào Mục Chi vẫn dùng ánh mắt như cũ đối diện với cô.

Trong mắt hắn, Lâm Tố nhìn thấy chân trời phía xa, ánh sáng nhiễm đỏ một khoảng trời.

Nhưng một chấm đỏ đó còn chưa đủ để chiếu sáng cả bầu trời.
Đào Mục Chi không đáp.
Mong chờ trong mắt Lâm Tố theo mặt trời chậm rãi nhô lên dần ảm đạm, cuối cùng, tức giận chiếm trọn trong mắt, cô hất áo khoác của Đào Mục Chi ra, nói.
"Bỏ đi.

Xuống núi."
-
Lần này xuống núi Lâm Tố cũng không đòi hắn cõng.
Sau khi xuống núi, hai người về nhà ăn sáng, hắn đi làm, Lâm Tố đến studio chụp ảnh.

Xe của hai người một trước một sau rời khỏi gara, sau đó mỗi người rẽ một hướng.


Đào Mục Chi nhìn theo đuôi xe dần thu nhỏ trong tầm mắt, khẽ mím môi.
Biểu hiện của Lâm Tố không đúng.
Chấp niệm của cô giống như càng sâu hơn rồi.

Cô đang đào bới quá mức với chuyện của Dương Hi.
Thường ngày nếu như cô có hỏi gì đó, không cần biết là hắn trả lời hay không, cô quay đầu là quên mất.

Nhưng lần này không chỉ nhớ đinh ninh sau một đêm, còn chờ sau khi hắn thỏa hiệp mà hỏi một câu hỏi mới.
Đào Mục Chi không trả lời, bởi vì nhìn dáng vẻ hiện tại của Lâm Tố, nếu như hắn trả lời Dương Hi ở khoa nào, phương hướng nghiên cứu là gì, thì chắc chắn cô sẽ hỏi nguyên nhân.
(*) À, hình như tui đoán ra rồi
Lâm Tố hiện tại vẫn chưa thể biết nguyên nhân.

Cô vẫn chưa khỏi bệnh.

Bệnh nhân tâm lý mẫn cảm hơn người bình thường rất nhiều, cũng cố chấp hơn rất nhiều, nếu như Đào Mục Chi nói ra nguyên nhân, dù hắn có giải thích, thì cô cũng sẽ nhắm đến nguyên nhân hắn đã nói mà nghĩ sang một chiều hướng khác.
Chiều hướng kia một khi đã nảy ra trong đầu, cô chắc chắn sẽ nhận định là nó, sẽ không nghe lọt giải thích của hắn nữa.

Rơi vào cái vòng tuần hoàn chết này, bệnh tình của cô sẽ vì nguyên nhân hắn tìm Dương Hi mà phát tác trở lại, càng không có lợi cho quá trình phục hồi của cô.
Hiện tại cô vẫn còn giận dỗi là vì trong lòng cô đang có một cái dằm.

Thứ này khiến cô cực kỳ khó chịu, nhưng hắn không thể giúp cô nhổ nó ra, bởi vì nếu hắn rút ra rồi, chưa biết chừng Lâm Tố sẽ tự đâm vào ngay vị trí đó một mũi dao khác.
Mà mũi dao thì lại càng khó chịu hơn.
Trước mắt Đào Mục Chi chỉ có thể bất đắc dĩ để cái dằm đó ở trong tim cô, bởi vì cô còn chưa khỏi bệnh.

Nếu như khỏi rồi, thì hắn mới có thể to gan hơn.
Nhưng sau khi giới thiệu Lâm Tố cho Uông Giai Hoa, hắn không biết gì về tiến độ phục hồi của Lâm Tố.

Hắn không biết Lâm Tố còn phải tiếp tục bao lâu nữa, nhưng tối thiểu là hiện tại vẫn chưa khỏi.

Vì Lâm Tố nói tuần sau cô vẫn còn phải đến phòng khám của Uông Giai Hoa.
Tâm trí của Đào Mục Chi đều đã đặt hết trên người Lâm Tố.
Sáng thứ năm, bệnh viện mở cuộc họp thường kỳ.

Đào Mục Chi ở phòng khám thay đồng phục xong, xuống cầu thang, sau đó đi về phía phòng họp.

Đang đi thì từ sau lưng truyền đến tiếng của Uông Giai Hoa.
"Bác sĩ Đào."
Đào Mục Chi dừng chân, quay đầu: "Chào buổi sáng, giáo sư Uông."
"Chào buổi sáng."

Hai người đều đi họp, chào hỏi đơn giản xong, Uông Giai Hoa đi tới bên cạnh hắn, nói: "Đi cùng đi."
"Được ạ."
Uông Giai Hoa là một vị bác sĩ ôn hòa, vừa đi với Đào Mục Chi về phía phòng họp, vừa oán trách bệnh viện: "Họp nhiều quá đi mất.

Hai tiếng họp buổi sáng này đủ cho tôi tiếp hai bệnh nhân rồi đấy."
Nói đến đây, Uông Giai Hoa nói với Đào Mục Chi: "Đúng rồi, phía cậu còn có thể tiếp nhận thêm bệnh nhân không?"
"Có ạ." Đào Mục Chi đáp.
"Chỗ tôi có một cậu bé là con của họ hàng, thời gian gần đầy không biết vì sao trạng thái tâm lý trở nên xấu đi.

Người lớn hỏi cũng không nói, tôi cũng từng nói chuyện với cậu bé rồi.

Nhưng dù gì tôi cũng là bác của thằng bé, nói chuyện vẫn bị né tránh khá nhiều.

Tôi muốn để thằng bé qua chỗ cậu thử xem, như vậy có được không?" Uông Giai Hoa nói.
Bình thường bệnh viện nhận không ít những thanh thiếu niên có vấn đề tâm lý, Đào Mục Chi cũng có kinh nghiệm ở phương diện này.

Uông Giai Hoa nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định để cháu mình qua chỗ Đào Mục Chi.
Đào Mục Chi rất nhanh đáp: "Đương nhiên là được ạ."
Uông Giai Hoa nghe vậy, mỉm cười: "Cám ơn cậu nhé."
"Giáo sư đừng khách sáo." Đào Mục Chi đáp.

Đáp xong, ánh mắt hắn chuyển xuống bậc thang dưới chân, nói: "Tôi cũng từng gửi bệnh nhân của mình qua đó mà."
Nhắc đến chuyện này, Uông Giai Hoa cười, nói.
"Cậu nói Lâm Tố ấy hả?"
Nghe được tên Lâm Tố, Đào Mục Chi cũng cười, đáp: "Vâng."
"Ôi chao, tôi phải cảm ơn ngược lại cậu vì giới thiệu Lâm Tố cho tôi đó.

Tôi rất thích cô bé ấy." Uông Giai Hoa cười nói, "Đại đa số những bệnh nhân đều rất tiêu cực, dù có nghĩ thông rồi thì vẫn cần bác sĩ dẫn dắt nhiều hơn.

Nhưng Lâm Tố ấy à, cô bé cực kỳ có lòng tin với việc khỏi bệnh, chỉ có lúc đầu là cần tôi dẫn dắt, về sau đều là cô bé tự chủ động với quá trình trị liệu của bản thân.

Cậu xem trong số những bệnh nhân của chúng ta, làm gì có ai khỏi bệnh nhanh như cô bé ấy chứ?"
Uông Giai Hoa vừa đi vừa nói chuyện, không hề nhận ra sau khi nói Lâm Tố đã khỏi bệnh, Đào Mục Chi đi bên cạnh đã dừng lại.

Bà tiếp tục đi xuống, vừa đi vừa nói đùa.
"À đúng rồi bác sĩ Đào, khi đó cậu nói muốn giới thiệu Lâm Tố qua đây là vì cô bé thích cậu, còn tỏ tình nên cậu mới phải kiêng kỵ.

Bây giờ cô bé khỏi bệnh rồi, không biết có còn thích cậu, còn định tỏ tình với cậu nữa không nhỉ?".


Bình luận

Truyện đang đọc