GAI HỒNG MỀM

Đào Mục Chi khi trước đúng là không lừa cô, ngày hôm sau Lâm Tố quả nhiên không thể xuống giường.2

Một người đàn ông có sức kiềm chế kinh người một khi được phóng thích, uy lực mang đến quả nhiên có tính chất hủy diệt. Dù trong lúc đó Đào Mục Chi cũng có kiềm chế, nhưng mà gần như chỉ là muối bỏ biển.

Lâm Tố còn ngây thơ cho rằng chờ sự kiềm chế của hắn được giải tỏa kha khá rồi thì hắn sẽ tha cho cô. Đại loại như một người vẫn muốn ăn một món ngon nào đó, nhưng vì có lý do mà phải nhịn cho đến bây giờ, sau khi không dễ dàng gì mới ăn được, lúc đầu có thể sẽ ăn một trận cho đã. Sau khi ăn đã rồi thì có lẽ sẽ bớt thèm muốn hơn.1

Giai đoạn đầu của cô và Đào Mục Chi đúng là kiểu như vậy, thế nhưng sau đó giống như Đào Mục Chi ăn mãi ăn mãi, lại phát hiện còn ăn ngon hơn cả tưởng tượng của hắn, hơn nữa càng ăn càng thấy ngon.

Thế thì dừng làm sao được?

Lâm Tố thật sự: "..."

Sau một đêm với Đào Mục Chi, Lâm Tố rốt cuộc hiểu được ý nghĩa của câu nói "mặt người dạ thú".

Buổi sáng, Đào Mục Chi hôn cô một cái trước khi đi làm. Lâm Tố không biết ấm đầu chỗ nào lại nhân cơ hội đó dụ dỗ hắn một phen, kết quả hai người lại dây dưa thêm một trận, Đào Mục Chi vừa đi, Lâm Tố cũng kiệt sức thiếp đi. Ngủ mê mệt thẳng đến giữa trưa, Lâm Tố mở mắt, lúc này mới cảm thấy đã sống lại.1

Hôm qua lăn lộn cả một đêm, trước khi cô đi ngủ, Đào Mục Chi đã thay toàn bộ chăn ga. Lâm Tố lúc này rốt cuộc cảm nhận được ưu điểm của bệnh sạch sẽ. Ít nhất là sau khi cô tỉnh dậy cả người sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái. Mà dưới cái nắng giữa trưa chói mắt, chăn bị phơi đến mức vừa nóng vừa mềm, khiến Lâm Tố thoáng chốc nhớ lại tình cảnh ngày hôm qua, từng hình ảnh phóng túng hiện lên rõ mồn một.

Hồi tưởng một hồi, Lâm Tố mặt đỏ tim đập vỗ vỗ mặt cho mình tỉnh táo lại. Sáng nay cô không ăn cơm, bây giờ bụng đã đói meo. Nghĩ đến đây, Lâm Tố vén chăn, từ trên giường ngồi dậy. Vừa ngồi lên, Lâm Tố "á" một tiếng, lại nằm phịch về giường.

Eo của cô...

Xem ra dù là thể lực đã hồi phục, nhưng bên trong vẫn chưa hồi phục.1

Lâm Tố nằm bẹp trên giường, mắng Đào Mục Chi một trận cho thỏa thích rồi mới chống tay một lần nữa ngồi dậy.

-

Lâm Tố ra khỏi phòng ngủ, đi vào nhà ăn.

Trên bàn ăn còn đặt một phần ăn sáng Đào Mục Chi chuẩn bị như thường lệ, chỉ là không ngờ cô lại không dậy được, nên mở để lại đó.

Vì sao cô không thể dậy hả? Hắn có biết đêm qua mình làm cô bao nhiêu lần không? Cô cũng đã cầu xin nói không cần nữa rồi, hắn lại chỉ ghé bên tai cô, gọi tên cô, mà cô bị một tiếng gọi này có chưa đến một giây mềm lòng, hắn đã nhân cơ hội tiến đến, đến cuối cùng cô cũng không biết hai người khi nào thì dừng lại nữa.

Nếu không phải tại Đào Mục Chi không biết kiềm chế bản thân thì cô phải biến thành cái dạng này à?1

Lâm Tố nghĩ đến đây, tức giận lại phừng phừng nổi lên. Cô lấy điện thoại ra, tính toán phải trực tiếp mắng Đào Mục Chi một trận cho đã. Bên kia rất nhanh có người tiếp nghe, cô còn chưa kịp lên tiếng, giọng nói trầm tĩnh của Đào Mục Chi đã truyền đến.

"Dậy rồi?"

Lâm Tố: "..."

Giọng nói này truyền qua tai nghe trực tiếp rơi vào tai cô, hệt với đêm qua khi hắn gọi tên cô, một lần nữa nghe được, trong đầu Lâm Tố rất nhanh hiện lên hình ảnh của ngày hôm qua. Lời muốn nói tắc nghẹn trong cổ họng, cuối cùng lại chỉ thốt ra được một câu.

"Dậy rồi."

Ngoan ngoãn không có gì để chê.

Lâm Tố: "..."

Mà nghe được tiếng đáp lại ngoan ngoãn của cô, bên kia đầu dây truyền đến tiếng cười khiến người ta rơi vào tâm ma của Đào Mục Chi. Tiếng cười trầm thấp, như sóng biển từng đợt từng đợt vỗ lên bờ cát, lại từng chút một dập tắt ngọn lửa trong lòng cô.1

Đến khi ngọn lửa trong lòng không còn lại một mẩu, Lâm Tố chỉ còn lại hai cái má đỏ ửng và nhịp tim rối loạn.

"Làm sao thế?" Thấy Lâm Tố im lặng không nói tiếp, Đào Mục Chi lắng nghe một lát, lên tiếng hỏi.

Lâm Tố bấy giờ mới thoát khỏi trạng thái bị yêu tinh dụ dỗ kia, tỉnh táo trở lại. Cô nhìn bàn ăn, tầm mắt dừng trên bữa sáng.

"Bữa sáng nguội rồi." Lâm Tố nói, "Đói."

Vừa tỉnh táo lại chưa kịp nghĩ nhiều đã trả lời, Lâm Tố: "..."

Cô có khác gì một đứa nhỏ trong nhà trẻ không? Bữa sáng nguội rồi thì tự đi mà hâm nóng lại, hoặc gọi đồ ăn ngoài là được, cô nói với Đào Mục Chi để làm gì?1

Trước đây không có Đào Mục Chi cô cũng chưa bị đói chết bao giờ!

Lâm Tố bất tri bất giác cảm thấy bản thân nói ra mấy lời kỳ cục, định chữa lại, nói với hắn cô sẽ gọi đồ ăn ngoài thì từ bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.

Sau đó là tiếng đóng cửa, Đào Mục Chi xách túi đồ ăn đi vào. Vào đến nơi, hắn đứng ở đó nhìn Lâm Tố ngồi trước bàn ăn, trong mắt là ý cười nhàn nhạt.

"Bây giờ tôi nấu cho em."

Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi, chớp chớp mắt, sau đó cô thả điện thoại xuống đi về phía cửa, giang tay ôm cổ hắn.

Đào Mục Chi dùng một tay còn lại ôm lấy eo cô, tùy ý cho cô treo người lên mình, hắn cười bế Lâm Tố, xách theo túi đồ ăn đi vào bếp.

-

Đào Mục Chi đặc biệt về đây nấu cơm cho Lâm Tố. Buổi sáng cô không ăn cơm, Đào Mục Chi đoán đến trưa cô mới tỉnh, nên tranh thủ giờ nghỉ trưa lái xe về, giữa đường còn ghé siêu thị một chuyến.

Về đến nhà, Đào Mục Chi vào bếp nấu bữa trưa cho Lâm Tố. Để tránh làm phiền hắn nấu cơm, Lâm Tố từ trên người Đào Mục Chi nhảy xuống. Nhìn thấy hắn rồi, những tức giận với việc đêm qua hắn đã làm với cô thoáng cái tan thành mây khói, vui vui vẻ vẻ như cái bóng dính lấy hắn, ngắm hắn nấu cơm.1

Đào Mục Chi nấu rất nhanh, nửa tiếng sau, các món ăn chỉnh tề bày ra bàn. Hắn xới cơm, Lâm Tố ngồi ở bàn ăn, cầm đũa đón lấy, sau đó vui vẻ ăn.

Nhìn thấy Lâm Tố ăn đến là vui vẻ, Đào Mục Chi cười khẽ xoa đầu cô, sau đó từ bàn ăn đứng lên, đi mặc áo khoác.

Lâm Tố vẫn còn đang ăn cơm mà Đào Mục Chi đã đi mặc áo khoác rồi. Mặc áo khoác nghĩa là phải đi, Lâm Tố đặt bát đũa xuống, đi theo Đào Mục Chi ra phòng khách.

"Anh không ăn cơm à?" Lâm Tố đứng bên cạnh, nhìn hắn hỏi.

Đào Mục Chi mặc xong áo khoác, nhìn sang cô: "Không kịp nữa, tôi còn phải quay lại bệnh viện."

Đào Mục Chi vốn chỉ đặc biệt về nấu cơm trưa cho cô, hắn phải lộn đi lộn lại một vòng, còn phải nấu cơm cho cô, thời gian nghỉ trưa thật sự không được nhiều.

Đào Mục Chi nói xong, hơi cúi người đối diện với Lâm Tố, hắn xoa nhẹ hai má Lâm Tố, nói: "Em ăn một mình đi, ăn xong cứ để đó là được, tối về tôi sẽ rửa."

Đào Mục Chi sắp xếp đâu vào đấy, nhưng Lâm Tố nghe xong, ánh mắt vẫn ghim chặt trên người hắn.

Trái tim lý trí của Đào Mục Chi vì một ánh mắt này lại trở nên không được lý trí nữa. Hắn đối diện với Lâm Tố mấy giây, sau đó đưa tay nâng cằm cô, cúi đầu hôn lên.1

Hai người đã hôn rất nhiều lần, nhưng Lâm Tố có cảm giác mỗi lần đều không giống nhau. Hiện tại, nụ hôn của Đào Mục Chi giống như đang muốn chậm rãi xoa dịu cái nhìn gắt gao của cô, động tác dịu dàng, còn mang theo một lời hứa hẹn, khiến tâm tình không muốn thả cho hắn đi của Lâm Tố được dỗ dành.

"Chờ hết giờ làm tôi lại về với em." Đào Mục Chi hôn lên khóe môi cô, kéo đến vành tai, tai cô nóng lên, ngón tay nắm chặt góc áo hắn cũng chầm chậm thả ra.

"Ừm." Lâm Tố đáp một tiếng.

Đào Mục Chi lúc này mới đứng thẳng, lại ôm cô một cái, cuối cùng rời khỏi nhà.

Hình ảnh này của hắn giống hệt như một bảo mẫu theo giờ, đến giờ làm việc, nấu cơm xong thì đi. Lâm Tố đứng tại chỗ, nghĩ lại lời hắn vừa nói, ngọt ngào trong lòng chậm rãi lan ra, sau đó cô quay lại bàn ăn.1

-

Ăn bữa trưa xong, Lâm Tố lại khôi phục dáng vẻ sinh long hoạt hổ, ngoại trừ eo vẫn còn hơi đau nhức thì những cái khác đã quay về như thường ngày. Đây có lẽ chính là ưu thế của tuổi trẻ đi.

Nghỉ ngơi xong, buổi chiều Lâm Tố đến studio.

Lúc Đại Cương đến studio, Lâm Tố cũng đã sắp hoàn thành công việc của mình. Sắp đến lễ Giáng Sinh và Tết Nguyên Đán, lịch làm việc những ngày này của cô luôn kín mít. Lâm Tố trước giờ vẫn luôn là thái độ xếp cho công việc gì thì làm cái đó, nhưng trước đây là kiểu đi một bước tính một bước, hiện tại thì gần như đã đi vào đúng quỹ đạo của nó.

Đại Cương thấy Lâm Tố, đi nhanh đến trước mặt cô. Lâm Tố đang nói chuyện với nhân viên công tác, cảm nhận được có người tới gần thì khẽ giương mắt, thấy được Đại Cương đi tới, cười hê hê đến là gian manh.

Lâm Tố: "Có lời thì nói, có rắm thì thả."

Sau khi vấn đề tâm lý của Lâm Tố đã được trị liệu dứt điểm, Đại Cương và cô về cơ bản đều liên lạc qua điện thoại. Hôm nay Đại Cương trực tiếp đến tìm cô, tám phần là vì có công việc lớn nào cần bàn bạc với cô xem có nên nhận không.

Lâm Tố vừa mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề như thế, hại Đại Cương tự nhiên không biết phải bắt đầu thế nào. Cậu ta mà nói luôn, Lâm Tố lại dùng một câu từ chối thẳng thì cậu ta còn cất công chạy đến tận đây làm gì, trực tiếp gọi điện cho rồi.

Nghĩ đến đây, Đại Cương giả ngu bỏ qua câu "có lời thì nói, có rắm thì thả" của Lâm Tố, cậu ta quét mắt một vòng quanh studio, hỏi Lâm Tố.

"Khi nào chị chụp xong thế?"

Lâm Tố biết Đại Cương cất công đến đây không phải chỉ để hỏi một câu đó. Đổi lại là trước đây tính tình không tốt, cô chắc chắn sẽ làm lơ luôn cậu ta. Nhưng hiện tại tâm lý của cô đã hoàn toàn khỏe mạnh, cô sẽ không chấp nhặt với Đại Cương. Thích vòng vo thì vòng vo, xem cậu ta có thể vòng đi đến đâu.

"Ba rưỡi." Lâm Tố đáp.

"Vậy thì vừa đẹp, chúng ta cùng đi ăn tối đi." Đại Cương mời.

"Không đi." Lâm Tố từ chối thẳng thừng.

Đại Cương: "..."1

Dù là nói chủ đề gì, Lâm Tố đều có khả năng kết thúc trong vòng hai câu.

Đại Cương nhất thời câm nín, Lâm Tố cúi đầu xem ảnh trong máy, xem một lát, lại cảm thấy bản thân vừa nãy nói chuyện không nể nang Đại Cương cho lắm. Cô ngẩng đầu, quét mắt qua Đại Cương đang làm cái bộ mặt như oán phụ mà nhìn mình, lên tiếng.

"Buổi tối chị cậu phải ăn cơm với bạn trai."

Đại Cương: "???"

Chuyện Lâm Tố và Đào Mục Chi ở bên nhau, hai người đều không có ai gióng trống mở cờ khoe ra. Thế nên có thể nhìn ra thì sẽ biết, không nhìn ra được thì không biết. Thật ra Đại Cương cũng đã nghe được tin đồn phong thanh, có một người đàn ông đẹp trai tuấn tú đến tìm Lâm Tố, còn phế luôn một bàn tay của Bạch tổng của Baishi Ent. nhà người ta.1

Cậu ta nghe được còn tưởng là hai người đàn ông này đang theo đuổi Lâm Tố, cũng tin tưởng là Lâm Tố sẽ không phản ứng lại họ, dù sao đàn ông theo đuổi Lâm Tố chẳng thiếu. Không ngờ bản thân Lâm Tố lại yêu đương luôn rồi.

Đại Cương; "!!!"

"Có, có phải là Bạch tổng..." Đại Cương hỏi.1

Khi đó sau khi Bạch Dã đến xem Lâm Tố chụp ảnh, ngay cùng ngày đã để công ty liên lạc với cậu ta, nói muốn mời Lâm Tố làm đạo diễn cho một bộ phim họ bỏ vốn. Nói thế nào thì đầu tư cho một nhiếp ảnh gia mới chập chững làm quen với nghề có bao nhiêu mạo hiểm, Bạch Dã vậy mà lại trực tiếp đập tiền vào, không quan tâm là thành hay bại, nhìn thế nào cũng thấy có phong cách tổng tài bao dưỡng ái nhân.

"Không phải." Lâm Tố nghĩ một chút, đáp: "Là người phế tay anh ta cơ."2

Đại Cương: "..."

Đầu tiên là không có lời nào để nói, sau đó, Đại Cương chợt phấn khích.

Có bạn trai rất tốt nha! Có bạn trai rồi, Lâm Tố sẽ có người bầu bạn, có thể mỗi ngày đều vui vẻ.

Đại Cương phấn khích nghĩ đến đây, nhưng chỉ kịp duy trì hai giây, lại rơi vào một nỗi lo khác.

Lâm Tố trước đây rõ ràng là vì chuyện tình trắc trở mới khiến bệnh tình phát tác. Đúng là một mối tình mới sẽ giúp cô quên đi người cũ. Nhưng nếu như mối tình mới này lại đem đến tổn thương cho cô, vậy thì không nghi ngờ gì chính là khiến vết thương cũ sâu hơn, chưa biết chừng sẽ làm vấn đề tâm lý của cô càng nghiêm trọng hơn.

(*) Đại Cương không phải người trong ngành, chỉ biết là khỏi bệnh chứ những cái khác đều không biết, nghĩ như thế cũng là chuyện bình thường.

"Chị, tối nay em ăn cơm với hai người đi." Đại Cương nói.1

Nghe xong lời của một thằng oắt định chuyển thân phận bóng đèn, Lâm Tố: "..."

Đại Cương nhìn thấy biểu tình của Lâm Tố, lập tức nói: "Không ăn chung cũng được, vậy hai người ăn cơm ở đâu, em đặt bàn bên cạnh là được. Em chỉ muốn xem thử bạn trai chị thế nào..."

Đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất. Tuy Lâm Tố cũng có ánh mắt không tồi, nhưng cậu ta tin mình vẫn có con mắt chuẩn xác hơn. Nếu tên đàn ông kia thật sự không ổn, vậy thì Đại Cương chỉ đành nhân lúc Lâm Tố chưa sa vào quá sâu mà chia cắt uyên ương.

Đại Cương nói lời này, trên mặt còn thấp thoáng lo lắng. Lâm Tố quan sát cậu ta hồi lâu, chợt bật cười.

Đại Cương là quản lý của cô, nhưng quan hệ của hai người cũng rất tốt. Khi vấn đề tâm lý của cô ở thời kỳ nghiêm trọng nhất, Đại Cương không bỏ đi cũng không tức giận, còn một mực tìm bác sĩ tâm lý cho cô. Dù cô hung dữ thế nào, vui buồn bất thường ra sao thì cậu ta vẫn luôn nhẫn nại dỗ dành, từ đầu đến cuối không bỏ rơi cô.

Cậu ta nhỏ tuổi hơn cô, nhưng lại giống một người em trai trưởng thành, bao dung toàn bộ những tính xấu của cô. Nếu không có Đại Cương, cô có lẽ đã không thể gặp được Đào Mục Chi, cũng sẽ không thể từ trong bóng đêm kia một lần nữa bước ra, trở thành dáng vẻ như hiện tại.

Lâm Tố đã cảm ơn rất nhiều người, chỉ chưa cảm ơn Đại Cương.

Cô nhìn cậu ta, chợt đặt máy ảnh xuống, sau đó giang hai tay ôm lấy Đại Cương. Đại Cương béo tròn mập mạp, cảm giác như đang ôm một cái bánh mochi, ôm một lát, Lâm Tố thả tay, nhéo nhéo cái má phính của cậu ta, nói.1

"Yên tâm đi, chị cậu hiện tại đã rất tốt rồi, sẽ không giống với trước đây nữa. Hơn nữa anh rể của cậu cũng không giống với bạn trai trước đây của chị, người anh rể này cực kỳ tuyệt vời."

Đại Cương bị Lâm Tố bẹo má, cô cười tươi tắn nói với cậu ta trạng thái hiện tại của mình, còn có chuyện bạn trai của cô. Lẽ ra chỉ hai ba câu như thế không thể nào có tính thuyết phục được. Nhưng nét mặt hiện tại của cô, phong thái của cô, không có một cái nào là giống như trước kia.

Lâm Tố hiện tại giống như đã được hồi sinh. Tương lai dù gặp thêm bao nhiêu sóng gió, cô cũng sẽ không giống như ngày trước nữa. Cô có tình yêu bao bọc, ngăn cách cô với những đau khổ của thế giới này.

Đại Cương nhớ lại dáng vẻ nửa sống nửa chết trước đây của Lâm Tố, trong lòng thoáng chua xót.

"Chị..." Đại Cương làm nũng muốn ôm Lâm Tố thêm một cái.

Lâm Tố lập tức chống một tay trên vai cậu ta, nói: "Dừng dừng. Bạch tổng khi đó bị phế một tay chính là vì không cẩn thận chạm vào chị đấy."1

Đại Cương: "..."

Cậu ta lập tức phản ứng nhanh như chớp đứng thẳng người, không dám có động tác nào khác. Lâm Tố cười thu lại tay, cảm thấy dạo đầu như thế đủ rồi, cô một lần nữa lên tiếng.

"Được rồi, cuối cùng là tìm chị có chuyện gì?"

Lâm Tố chủ động mở miệng, Đại Cương cũng không vòng vo nữa, nói.

"Là thế này. Một thời gian trước thành phố A lập ra danh sách bình chọn cho mười nhân vật kiệt xuất lớn của thành phố, chính là bình chọn ra mười người có thành tựu cao nhất của thành phố. Về mười người này, phía tòa soạn đã đưa ra quyết định, cần một nhiếp ảnh gia đến. Em muốn chị nhận nó."1

Tạp chí của chính phủ liên quan đến chính trị, nhà nước và nhân tài thế này, thật ra bình thường nhiếp ảnh gia vốn không có cơ hội gì chạm đến, mà những nhiếp ảnh gia có cơ hội thì cũng không hẳn là chân chính đến làm công việc này. Phải biết rằng ngày hôm đó, ngoại trừ chụp ảnh thì khẳng định còn có rất nhiều người có địa vị cao ở hiện trường, ứng phó với những người này mới là việc khiến người ta đau đầu.

Đại Cương biết tình cách của Lâm Tố, phải giao tiếp với những người đó, tám phần là cô không muốn. Nhưng cậu ta lại muốn thử một lần, bởi vì có một sự thật không thể chối cãi rằng, nếu như có thể tham gia chụp hình cho một tờ tạp chí của chính phủ như thế, thì giá trị của nhiếp ảnh gia cũng sẽ được nâng lên đến một mức độ nhất định, cũng xem như là một thành tựu cá nhân của nhiếp ảnh gia. Giống như một minh tinh trong giới giải trí lợi hại thế nào, thành tích có lớn thế nào đi chăng nữa, chỉ cần được xuất hiện một dòng chữ có nghĩa tốt trên đó thì cũng sẽ trở thành thành tựu lớn nhất của minh tinh, người hâm mộ của họ có thể dùng nó mà khoe ra bên ngoài mỗi ngày.

Đại Cương nói xong, len lén nhìn sang Lâm Tố, đoán xem cô sẽ phản ứng thế nào.

Nhưng Lâm Tố không cho cậu ta một cơ hội phỏng đoán, trực tiếp từ chối.

"Không đi."

Đại Cương: "..."

"Thật ra cũng chỉ có chụp mấy tấm ảnh thôi, hôm đó em sẽ đi với chị, nếu chị không thích xã giao thì em giúp chị xã giao là được." Đại Cương khuyên nhủ.

"Nhận công việc đó là sẽ mất luôn một ngày, hơn nữa phải chụp đến tận tối, chị cậu làm gì có nhiều thời gian như thế." Lâm Tố nói.

"Chị còn phải yêu đương nữa chứ."1

Đại Cương: "..."

Chị, chị không thể cả ngày chỉ nghĩ đến yêu đương thế được đâu!

-

Lâm Tố thật ra không phải là cả ngày chỉ nghĩ đến yêu đương. Công việc đó để nhiếp ảnh gia phá vỡ một tầng giới hạn của mình, nhưng thực tế là Lâm Tố đã xác định phương hướng chuyển sang làm đạo diễn của mình, với công việc nhiếp ảnh gia hiện tại vốn không có tầng giới hạn nào nữa.

Hơn nữa chụp ảnh cho những người đó khá phiền phức. Một khi nhận rồi, người ở đó không chỉ là một nhiếp ảnh gia, mà còn là một tay chân chạy vặt. Dù sao ở đó đều là những nhân vật lớn, nhiếp ảnh gia chỉ là một nhân vật nhỏ, sẽ bị tùy ý sai bảo.

Sai bảo mấy câu vẫn có thể tạm chấp nhận, nhưng nếu chụp ra không hợp ý cả hai bên, đến khi đó biết phải giằng co thế nào cho thỏa?

Tuy nó là một miếng thịt béo bở, nhưng muốn nuốt gọn vào bụng cũng không phải dễ dàng, Lâm Tố thà rằng không ăn.

Buổi chiều nói chuyện với Đại Cương xong, Lâm Tố tiếp tục công việc còn dang dở. Ba rưỡi chiều, lịch làm việc hôm nay của Lâm Tố kết thúc, bèn đi thẳng đến bệnh viện.

Đào Mục Chi vẫn còn bệnh nhân, Lâm Tố tự nhiên ghé quầy lễ tân tán gẫu với mấy người y tá. Đợi đến năm rưỡi, Đào Mục Chi tan làm, Lâm Tố tạm biệt mấy người y tá, sau đó cùng Đào Mục Chi rời khỏi bệnh viện.

Hôm nay Lâm Mộ Hoa cũng đã gọi điện thoại nói Lâm Tố không cần ghé, nên hai người trực tiếp về nhà.

Về đến nhà, Lâm Tố bám lấy Đào Mục Chi một lát, đến khi Đào Mục Chi vào bếp nấu cơm, Lâm Tố mới nằm ở sô pha ngắm cá vàng.

Đám cá này đã nuôi được một thời gian, mỗi con đều béo tốt vàng óng, nắng chiều chiếu vào nước trong bể, chúng như những thỏi vàng lượn qua lượn lại.

Trong bếp vang lên tiếng xào rau, sau đó chợt truyền đến tiếng của Đào Mục Chi. Lâm Tố ngồi dậy, đang nghe xem có phải Đào Mục Chi gọi cô không, kết quả lại nghe được nội dung trò chuyện qua điện thoại của Đào Mục Chi.

"Vâng. Ba con cũng đang ở đó ạ? Lúc có danh sách ông bà nội đã nói với con rồi. Chúc mừng."

Nói là nghe được nội dung cũng chỉ là nghe được những lời hắn nói, nhưng như thế cũng đủ rồi. Qua mấy chữ "ba" "ông bà nội", không khó để đoán được hắn đang nói chuyện với người nhà.

Nói đến người nhà, Lâm Tố mới chỉ từng gặp ông bà nội của hắn, còn chưa gặp được ba mẹ Đào Mục Chi.

Tuy đều là người nhà, nhưng nói thế nào thì ba mẹ vẫn có quan hệ gần hơn so với ông bà nội. Bởi vì lúc kết hôn thì hẳn là cần ba mẹ đồng ý.

Nghĩ đến đây, Lâm Tố: "..."

Phì phì phì! Kết hôn cái gì chứ! Giờ mới là giai đoạn nào hả? Cô còn chưa gặp ba mẹ Đào Mục Chi lần nào đâu!1

Nghĩ đến chuyện gặp ba mẹ Đào Mục Chi, trái tim của Lâm Tố bỗng tự nhiên thấp thỏm không yên không hiểu là vì sao.

Ông bà nội của Đào Mục Chi rất thích cô, họ cũng rất tốt. Nhưng về phía ba mẹ của Đào Mục Chi, Lâm Tố chưa gặp bao giờ, cũng không biết họ thích kiểu con dâu thế nào.

Họ sẽ thích cô chứ?

Đào Mục Chi gọi điện với mẹ xong, quay đầu lại thấy Lâm Tố bám cửa ngẩn ra. Hắn nhìn Lâm Tố không biết đã thả hồn đi đâu, hỏi.

"Đói rồi?" Đào Mục Chi hỏi.

Lâm Tố đang mải nghĩ đến chuyện gặp mặt ba mẹ chồng tương lai: "..."

"Không." Lâm Tố hồi thần, đứng thẳng. Cô đưa mắt nhìn Đào Mục Chi, Đào Mục Chi nghe cô trả lời xong đã quay lại tiếp tục nấu cơm.

Lâm Tố chớp chớp mắt, hỏi.

"Anh vừa gọi điện với ai thế?"

"Ừm?" Đào Mục Chi đang đổ rau vào đĩa, tiếng đũa va chạm với đáy chảo khiến hắn nhất thời không nghe rõ Lâm Tố vừa nói gì. Chờ não bộ xử lý thông tin xong, Đào Mục Chi quay đầu về, tiếp tục đổ rau vào đĩa, đáp.

"Mẹ tôi."

Lâm Tố: "Ồ."

Quả nhiên.

Đào Mục Chi đặt đũa xuống, bổ sung một câu.

"Mẹ và ba đều có tên trong danh sách mười nhân vật đại kiệt xuất của thành phố, nói có thời gian thì cả nhà cùng trở về, liên hoan một bữa..."1

Lâm Tố: "..."

Nhân vật gì cơ?

-

Đại Cương và Lâm Tố xách đồ đi vào, đi đến Trung tâm hội nghị chính phủ của thành phố A.

Đại Cương không biết vì sao buổi chiều Lâm Tố mới từ chối xong, qua mấy tiếng đã lại đổi ý. Cậu ta không biết, cũng không dám hỏi, dù sao Lâm Tố đến thì càng tốt. Mà tuy rằng Lâm Tố chủ động nói sẽ đến, nhưng Đại Cương đã hứa đi theo thì sẽ đi theo. Bởi vì tâm lý của chị cậu ta đã không có vấn đề gì rồi, nhưng tính tình là trời sinh. Để đảm bảo không đắc tội phải nhân vật lớn nào, cậu ta vẫn phải cẩn thận đi theo.1

Công việc chiều nay của Lâm Tố không hề đơn giản, chính là chụp ảnh cho mười nhân vật kiệt xuất này. Ngoại trừ ảnh chụp riêng, còn có ảnh chụp chung. Vì lần chụp này mà Trung tâm hội nghị đã đặc biệt chuẩn bị cho họ một phòng hội nghị lớn nhất.

Để tiện chụp ảnh, bàn trong phòng hội nghị gần như đã được chuyển đi hết. Tuy nói Lâm Tố là nhiếp ảnh gia, nhưng hôm nay còn có các bên truyền thông khác tham dự, phải phỏng vấn, phải ghi hình, mấy nhân vật kiệt xuất này hẳn cũng sẽ phải ứng phó mệt.

Lâm Tố và Đại Cương vừa đến, bên trong phòng hội nghị đã có không ít người. Những người đến sớm về cơ bản đều là nhân viên công tác, các nhân vật lớn chưa có ai đến đây.

Lâm Tố đi một vòng, Đại Cương vừa vác thiết bị vừa đi theo sau cô, mệt đến mức thở hồng hộc phải đứng lại.

"Chị, chị tìm cái gì thế?"

Lâm Tố đi một vòng cũng không tìm thấy người muốn tìm, cuối cùng dứt khoát đứng lại với Đại Cương.

Cô không trả lời Đại Cương, chỉ đáp: "Không có gì."

Đại Cương nghe xong, quay đầu đánh giá môt vòng, cậu ta là quản lý, bình thường đều là cậu ta nhận công việc cho cô, thay cô giao thiệp với người khác. Đại Cương đánh giá một vòng những người trong phòng hội nghị xong, sắc mặt thoáng trầm trọng.

"Chị, em nói với chị, lát nữa nhất định phải thu liễm một chút, người ta yêu cầu làm cái gì thì chị cứ làm cái đó là được." Đại Cương dặn dò, "Em vừa quan sát một lượt rồi, đều là các tờ báo của chính phủ, còn có rất nhiều bên truyền thông tai to mặt lớn đến."

Đại Cương cứ như bà mẹ già lo lắng căn dặn đủ điều, mà dưới sự chu đáo của cậu ta, Lâm Tố đáp một câu cũng lười.

Đại Cương: "..."

Đại Cương quay đầu lại, nói: "Chị, những lời em vừa nói..."

"Đưa máy ảnh cho chị." Lâm Tố không đợi cậu ta nói xong, trực tiếp lấy máy ảnh treo trên cổ cậu ta, sau đó dũng mãnh xông vào đám người.

Đại Cương: "..."

Chị!!!

Trong lúc Đại Cương dặn dò cô, bên trong phòng hội nghị dần có người bước vào. Lâm Tố quét mắt qua mười nhân vật kiệt xuất kia, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên hai người đứng ở giữa. Trái tim của cô cũng theo sự phát hiện đó điên cuồng đập thình thịch.

Bước vào là mười người có cống hiến lớn, hoặc là người có những thành tựu cực kỳ xuất sắc. Hoặc là văn nhân, hoặc là học giả, bác sĩ, hoặc là những nhân tài kiệt xuất trong các lĩnh vực khác.

Họ trong khoảng bốn năm mưởi tuổi, chỉ tính riêng khí chất đã khác biệt hơn hẳn so với người thường, mang theo hơi thở nho nhã thư hương, còn có trí thức hơn người.1

Mười người bước vào phòng hội nghị lại không đứng cùng một chỗ. Buổi chụp ảnh chưa bắt đầu, thế là họ tụ lại theo nhóm hai nhóm ba tán gẫu.

Lâm Tố đứng ở đằng này, ánh mắt một mực đặt trên hai người kia.

Có lẽ rất dễ để đoán ra họ chính là vợ chồng. Hai người đứng ở một góc nhỏ giọng tán gẫu. Tuy đứng ở một góc, nhưng hai người vẫn cực kỳ chú ý ảnh hưởng, không có quá nhiều tiếp xúc tay chân. Nhưng dù không tiếp xúc thì chỉ cần chăm chú nhìn thôi là có thể thấy được ý cười và tình yêu trong mắt họ, có thể nhìn ra được một thứ tình cảm sâu đậm mà kín đáo giữa hai người.

Lâm Tố cứ đứng như thế quan sát hai người, cũng không định đi làm phiền.

Chỉ là đúng lúc này bệnh nghề nghiệp của cô nổi lên, Lâm Tố cầm máy ảnh lên, nhắm ngay vị trí đó chụp hai tấm.

Cô cách rất xa, lúc bấm chụp cũng không phát ra âm thanh gì, đối phương hẳn sẽ không chú ý thấy.

Nhưng không biết là vì sao hai người đang nói chuyện thì bỗng cùng quay sang nhìn về phía cô.

Trong ống kính, hai người cùng lúc đưa mắt nhìn sang, dọa cho Lâm Tố đang nhìn vào ống kính tưởng chừng bị tóm gọn, vội xoay ống kính đi, chụp cả những người khác.

Lâm Tố bị tóm gọn, trái tim thình thịch nhảy loạn, thậm chí dù đã quay đi chụp người khác rồi thì hai ánh mắt kia vẫn hiện lên mồn một trong đầu. Cơ thể và tâm trạng của Lâm Tố đều căng thẳng, định vừa chụp vừa nhân cơ hội rời đi, ai ngờ còn chưa kịp chạy thì đã bị gọi lại.

"Con vừa chụp hai người chúng ta có đúng không?"

Lâm Tố: "..."

Chính là người phụ nữ trung niên vừa bị Lâm Tố chụp được.

Nếu là bị chụp ảnh, người bình thường hẳn sẽ không vui. Nhưng bà ấy nói ra lời này, trong giọng nói lại mang theo ý cười rất nhẹ, giống như gió xuân thổi qua cánh hoa.

Lâm Tố cảm giác như mình ngửi được cả mùi thơm trên người bà.

Lâm Tố thả máy ảnh xuống, xoay người lại, khẽ gật đầu với hai người.

"Xin lỗi ạ, còn chưa có sự đồng ý của hai người..."

Buổi chụp hình chưa bắt đầu, đúng là cô không nên chụp lén như thế, dù có đúng là nhiếp ảnh gia thì chưa nhận được sự đồng ý của người khác đã chụp ảnh cũng tính là chụp lén rồi.

Nhưng bà ấy lại mỉm cười với cô, nói: "Chụp cũng chụp rồi, qua đây cho chúng ta xem thử có đẹp không nào."

Lâm Tố: "..."

Lâm Tố giương mắt nhìn sang, bà ấy rũ mắt, trong đôi con ngươi thấp thoáng ánh sáng nhàn nhạt. Bà ôn nhu nhìn cô, đợi cô phản hồi.

Bị ánh mắt như thế chiếu đến, Lâm Tố không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào mà bước tới, đưa máy ảnh cho hai người họ.

Đưa xong, Lâm Tố lại bỗng nhiên không tin tưởng với tay nghề chụp ảnh của mình: "Có thể sẽ không đẹp lắm."

Nhưng bà ấy và chồng nhận máy ảnh xong thì lại nghiêm túc xem ảnh chụp, nghe Lâm Tố nói vậy, bà ấy ngẩng đầu nhìn cô, nói: "Sao có thể chứ? Con là Lâm Tố, là một nhiếp ảnh gia cực kỳ lợi hại, con chụp không đẹp thì còn ai có thể chụp đẹp chứ?"1

Bà ấy trực tiếp nói ra tên cô.

Lâm Tố mở to hai mắt.

Cô nhìn bà ấy, trái tim cũng treo lên, vô thức lên tiếng: "Dì, dì biết..."

"Đương nhiên rồi." Bà ấy nói, "Dì nhớ trước đây từng tình cờ xem được ảnh con, nhiếp ảnh gia thiên tài. Lần này nghe nói phía tòa soạn mời con đến, dì mới nghĩ cuối cùng cũng gặp được con. Trên ảnh đã xinh đẹp rồi, không ngờ gặp ngoài đời còn xinh đẹp hơn."1

Lâm Tố: "..."

Hóa ra là biết cái này, may quá may quá.

Mà bà ấy hiển nhiên không biết Lâm Tố đang lo lắng cái gì, bà khen ngợi Lâm Tố xong, cười đưa tay ra, tự giới thiệu.

"Dì là Hàng Uyển, đây là ông xã Đào Vân Sơn."

Hàng Uyển giới thiệu mình xong, còn giới thiệu chồng mình. Đào Vân Sơn được giới thiệu như thế, cũng khẽ mỉm cười với Lâm Tố.

Hàng Uyển, cái tên nghe thật êm tai, mà bà cũng đẹp như chính cái tên của mình vậy. Bà có một đôi mắt mèo, đôi con ngươi màu nâu nhạt, đuôi mắt giương lên khiến nó trông có vẻ sắc bén, nhưng ánh mắt của bà lại dịu dàng như nước, trầm tĩnh không có sóng gợn.

Mà Đào Vân Sơn là môt kiến trúc sư, ông ấy có thân hình cao lớn hệt như Đào Mục Chi, một khuôn mặt tuấn tú, còn có khí chất nho nhã chính nhân quân tử trên người.

Hai người đứng cạnh nhau, Lâm Tố tỉ mỉ quan sát hai người họ, căng thẳng trong lòng từng chút một tan đi. Lâm Tố cúi đầu nắm lấy tay Hàng Uyển, nói: "Chào dì ạ, con là Lâm Tố."

"Dì biết mà." Hàng Uyển cười vuốt nhẹ tay cô, sau đó thả ra, một sự thân mật vừa phải không khiến đối phương khó chịu. Bà nói xong, một lần nữa cúi đầu nhìn màn hình, nói: "Tấm này con chụp đẹp lắm, không biết có thể cho dì không?"

"Đương nhiên là được ạ!" Lâm Tố lập tức gật đầu.

"Để vào máy của anh đi." Hàng Uyển nói xong, chỉ huy người chồng đứng bên cạnh.

"Được." Đào Vân Sơn nghe lệnh của bà xã, lấy điện thoại ra.

Lâm Tố kết nối máy ảnh với điện thoại của Đào Vân Sơn, sau đó chuyển tấm ảnh này sang.

Xong xuôi đâu đấy, Hàng Uyển cười ngắm nhìn bức ảnh trong điện thoại, nói: "Toàn bộ ảnh trước giờ hai người chúng ta chụp đều không bằng được tấm này, con đúng là giỏi thật đấy."

Lại được Hàng Uyển khen một câu, trái tim Lâm Tố như có từng chùm từng chùm pháo hoa phóng lên, lâng lâng khó tả.1

Ngỡ như là đang nằm mơ.

"Dì thích là tốt rồi ạ." Lâm Tố cúi đầu cười nói.

Còn đang tán gẫu, từ cách đó không xa bỗng có tiếng gọi của nhân viên công tác: "Nhiếp ảnh gia!"

Lâm Tố quay đầu, đáp: "Đến đây."

"Nhiếp ảnh gia gì chứ? Người ta không có tên hay sao mà lại gọi như vậy?" Hàng Uyển đứng bên cạnh bày tỏ sự không hài lòng với xưng hô của nhân viên công tác với Lâm Tố.

Cũng chỉ là chụp một tấm ảnh, mà Hàng Uyển giống như đã coi cô thành người mình. Lâm Tố nghe được một câu này, cảm thấy dù hôm nay có bị đối xử như thế nào thì cũng không còn quan trọng nữa.

Lâm Tố cười lên, quay đầu nói với Hàng Uyển: "Vậy chú, dì, con xin phép đi trước ạ."

"Được, đi đi~" Hàng Uyển gật đầu.

Lâm Tố ôm máy ảnh chạy, trước khi chạy, Hàng Uyên bỗng gọi cô: "Đợi đã."

Lâm Tố phanh lại, quay đầu, Hàng Uyển từ ghế đứng lên, lấy một thanh sô cô la trong túi áo blouse trắng dúi vào tay cô.

"Hôm nay dì không mang theo gì cả, thanh sô cô la này coi như thay lời cám ơn con đã chụp ảnh cho chúng ta."1

Nắm thanh sô cô la trong tay, Lâm Tố còn chưa ăn, đã cảm nhận được ngọt ngào lan tỏa khắp khoang miệng, lan đến tận trong tim. Cô nhìn Hàng Uyển, cẩn thận bỏ nó vào túi, sau đó cười với bà.

"Vậy dì, chú, con đi đây ạ."

Nói xong, Lâm Tố vui vui vẻ vẻ bận rộn bên này lại chạy sang bên kia.

-

Công việc hôm nay đúng là có hơi không thoải mái.

Nhưng sau cuộc tán gẫu với Hàng Uyển và Đào Vân Sơn, tinh thần hăng hái của Lâm Tố ở mức cao nhất, cầm máy ảnh chụp một lèo xong toàn bộ những gì cần chụp. Mà đối với kỹ thuật chụp ảnh của cô, dù là mười nhân vật kiệt xuất, phía tòa soạn hay là phía chính phủ thì đều không có bất mãn gì cả.

Cứ như thế, Lâm Tố thuận lợi hoàn thành công tác.

Tuy quá trình chụp ảnh khá thuận lợi, nhưng phiền phức là ở chỗ có quá nhiều yêu cầu, quá trình bị kéo dài ra rất nhiều.

Liên tục không nghỉ cả một buổi, chờ đến khi chụp xong cũng đã bốn rưỡi chiều.

Thể lực và tinh lực của Lâm Tố đều kiệt quệ, may mắn là kết quả cũng xem như không tệ. Thế là, chuyển ảnh qua máy tính xong, Lâm Tố và Đại Cương rời khỏi Trung tâm hội nghị.

Họ là phía nhiếp ảnh gia, lúc ra về đã khá muộn rồi. Bước ra khỏi phòng hội nghị, ánh nắng chiều chiếu lên người, Lâm Tố lúc này mới cảm giác được bản thân đang sống lại.

Bận rộn quay cuồng cả một buổi chiều thật sự quá tiêu hao thể lực, Lâm Tố đứng phơi nắng một lúc, bắt đầu cảm giác được cái bụng đang reo lên kêu gào.

Tối nay về nhà nhất định phải để Đào Mục Chi bồi bổ lại cho mình một bữa~ Cô còn phải nói với Đào Mục Chi hôm nay mình đã gặp được ba mẹ hắn.

Dọa hắn hú hồn một phen luôn!

Ha ha ha!

Không chỉ có thể, cô còn có thể sẽ dọa cho ba mẹ hắn hú hồn một phen nữa.

Cô cảm thấy bản thân thật giống nằm vùng.1

Lần này cô đổi ý nhận, một là để tiếp xúc thử trước xem ba mẹ hắn có nghiêm khắc hay không. Dù sao cũng là ba mẹ của Đào Mục Chi, Lâm Tố nghĩ đến việc phải chính thức gặp mặt thì không khỏi căng thẳng. Còn một lý do khác nữa, là ở trước mặt họ biểu hiện thật tốt, để họ biết bạn gái của con trai họ cũng rất xuất sắc.

Lâm Tố chỉ không ngờ đến mẹ của Đào Mục Chi vậy mà lại biết cô, còn từng xem ảnh cô.

Oa! Sớm biết mẹ của Đào Mục Chi thích ảnh mình chụp thì lúc trước cô đã không bán chỗ giấy bìa kia đi rồi. Cuốn tạp chí có ảnh cô mà Hàng Uyển xem được kia cũng từ khoảng hai năm trước rồi, bây giờ cô còn lợi hại hơn khi đó rất nhiều.

Nhưng không sao.

Điều quan trọng bây giờ là, qua quá trình "nằm vùng" của cô, Lâm Tố cảm giác ba mẹ của Đào Mục Chi rất rất tốt!

Đầu tiên là mẹ của Đào Mục Chi, tuy là một bậc đại thần trong giới ung bướu, nhưng tính cách rất dễ hòa hợp, cư xử cũng cực kỳ ôn hòa. Mà ba của Đào Mục Chi, tuy rằng ít nói, nhưng lịch sự nho nhã, có vẻ cũng là một người dễ chung sống.

Càng quan trọng hơn là, tình cảm của hai người nhìn là biết cực kỳ tốt. Họ đã ở bên nhau ba mươi năm, nhưng tình yêu với đối phương vẫn không hề biến mất, khi đó cô chụp ảnh cho họ, thật sự có thể cảm nhận được bầu không khí tràn ngập tình yêu bao lấy hai người.

Ông bà nội của Đào Mục Chi cũng thế. Gặp được rồi, Lâm Tố thậm chí có thể tưởng tượng ra hình ảnh trong tương lai của cô và Đào Mục Chi.

Tình yêu có thể dài lâu như thế, còn giữ được tươi mới như thế, thật sự dễ khiến người ta rung động.

Lâm Tố nghĩ đến đây, khóe miệng vẽ ra một nụ cười. Cô thò tay vào túi, lấy chiếc kẹo sô cô la Hàng Uyển cho mình ra.

Giấy gói kẹo trong suốt đặt dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng lấp lánh, Lâm Tố nghĩ đến dáng vẻ khi đó của Hàng Uyển, lại không nhịn được cong môi.

Không biết đến khi Đào Mục Chi đưa cô về nhà, Hàng Uyển nhìn thấy cô sẽ có biểu tình gì đây?

Họ chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên! Không ngờ bạn gái của con trai mình lại là cô gái từng gặp lúc trước, nhất định sẽ cảm thấy duyên phận giữa họ không tầm thường...

Nhưng họ sẽ không thể biết, lần này là cô chủ động nhận công việc đó vì họ. Cô biết thân phận của họ, nhưng họ lại không biết.

Oa! Lâm Tố ơi là Lâm Tố, sao mày lại thông minh thế hả!2

Lâm Tố đứng dưới ánh mặt trời, cúi đầu nhìn kẹo sô cô la trong tay, vui vẻ tràn ngập trên mặt.

Trong lúc cô còn cười không dừng được, một chiếc xe con màu đen đi qua, sau đó dừng lại trước mặt cô. Xe dừng lại, cửa kính ở ghế lái phụ hạ xuống, khuôn mặt tươi cười của Hàng Uyển xuất hiện.

"Tiểu Tố, lên xe đi. Dì đã nói với Mục Chi rồi, hôm nay chúng ta sẽ đưa con về nhà ông bà nội ăn cơm."1

Lâm Tố: "..."

(*) biết ngay mà, mùi tự sướng tự vả của Tố nồng đậm lắm:>>>1

-

Lâm Tố cảm thấy mình đúng là đứa ngốc! Lần đầu tiên gặp ba mẹ của Đào Mục Chi đã làm trò ngốc nghếch không chịu được! Cô vừa rồi còn giả vờ không biết ba mẹ của Đào Mục Chi nữa chứ, kết quá người ta đã sớm nhận ra cô, còn chiều theo cô diễn cho hết cái màn người dưng có duyên phận gặp gỡ kia!2

Lâm Tố thật sự: "..."

Đào Mục Chi nhận được điện thoại của mẹ, trực tiếp lái xe đến đại trạch Đào gia. Bệnh viện cách đại trạch Đào gia khá gần, hắn về đến nơi, ba mẹ hắn vẫn còn chưa về, Đào Mục Chi bèn đứng luôn trong hoa viên đợi. Không phải đợi quá lâu, xe của ba xuất hiện trong tầm mắt, xe vừa dừng, Đào Mục Chi đứng thẳng người đi qua, mở cửa sau xe.

Bên trong là Lâm Tố khóc không ra nước mắt.1

Nhìn thấy biểu tình của Lâm Tố, Đào Mục Chi không nhịn được khẽ cong môi, nắm tay cô kéo ra ngoài xong, hắn quay sang hỏi mẹ: "Sao hai người lại gặp được cô ấy thế ạ?"

Trong lúc con trai đón Lâm Tố xuống, Hàng Uyển cũng đã xuống xe. Bà đứng cạnh cửa xe, nhìn Lâm Tố đứng sau con trai mình, cười nói: "Hôm nay mẹ và ba con có buổi chụp ảnh mười nhân vật kiệt xuất, trùng hợp nhiếp ảnh gia là tiểu Tố, lúc kết thúc thuận tiện đưa con bé về đây luôn."

Đào Mục Chi nghe mẹ nói xong, ngạc nhiên hỏi: "Sao mẹ biết là cô ấy?"

Chuyện của Đào Mục Chi và Lâm Tố thật ra ba mẹ hắn chưa bao giờ nhúng tay vào, công việc của họ vốn đã rất bận rộn rồi. Mà trong nhà cũng chỉ có ông bà nội là biết.

Hàng Uyển đúng là nghe được từ chỗ lão phu nhân.

"Lão phu nhân nói với ba mẹ." Hàng Uyển nói, "Không biết lão phu nhân lấy được từ đâu ra một cuốn tạp chí, trong đó có cả ảnh chụp của tiểu Tố, nói đây là con dâu tương lai của mẹ. Hôm nay vừa bước vào phòng hội nghị mẹ đã nhận ra con bé rồi."

Nói đến đây, Hàng Uyển lại bổ sung: "Nhưng mà tấm ảnh trong cuốn tạp chí kia không đẹp bằng người thật ngoài đời."

Lâm Tố: "..."

Tức là nói, Hàng Uyển vẫn thông qua tấm ảnh kia nhận ra cô. Ban đầu cô chỉ cho rằng Hàng uyển biết cô là một nhiếp ảnh gia tên Lâm Tố. Nhưng khi đó cô nào có nghĩ đến vì sao một chuyên gia khoa Ung bướu lại đi đọc tạp chí, còn đặc biệt nhớ mặt một nhiếp ảnh gia nho nhỏ như cô?

Cái sạn to đùng như thế mà!1

Nghĩ đến đây, Lâm Tố: "..."

Sao cô lại ngu ngốc như thế cơ chứ? Cô ngốc như thế, liệu mẹ của Đào Mục Chi có lo lắng sẽ ảnh hưởng đến trí thông minh của cháu họ rồi bắt cô và Đào Mục Chi chia tay không?1

Còn đang suy nghĩ vẩn vơ, Hàng Uyển đã bước đến nắm lấy tay cô. Bà kéo tay Lâm Tố, vừa đi vừa nói.

"Đói rồi đúng không? Ôm cái máy ảnh nặng như thế chạy đông chạy tây cả một buổi chắc chắn là mệt chết rồi. Dì đưa con sô cô la sao con không ăn, chỗ dì vẫn còn nhiều lắm mà, dì biết hôm nay con chắc chắn sẽ mệt, còn đặc biệt chuẩn bị cho con..."

Tay của Lâm Tố được mẹ nắm lấy kéo đi, Đào Mục Chi bèn thả tay cô, Lâm Tố cũng không hề nhận ra.

Cô được Hàng Uyển nắm tay, bàn tay đã cứu vô số người hiện tại đang không ngừng cho cô ấm áp. Lâm Tố chìm đắm trong ấm áp này, trái tim căng thẳng cũng dần dần thả lỏng.

-

Hôm nay là ngày náo nhiệt nhất ở Đào gia.

Không chỉ có Đào Mục Chi và Lâm Tố, Hàng Uyển và Đào Vân Sơn cũng đã về, lão phu nhân và lão gia tử cực kỳ vui vẻ. Trước khi về Hàng Uyển cũng đã gọi điện báo với người trong nhà, nên tối nay xem như là bữa tiệc gia đình chúc mừng bà và chồng.

Trên bàn cơm, dĩ nhiên không thể thiếu chuyện hôm nay ba người gặp nhau ở nơi chụp ảnh. Mà lão phu nhân nghe Hàng Uyển nói công việc hôm nay của Lâm Tố bận rộn mất sức thế nào xong, về sau yêu cầu nhà bếp bổ sung đồ ăn thêm những hai lần. Lâm Tố ăn đến mức ngồi không nổi nữa, cuối cùng Đào Mục Chi phải đưa cô ra hoa viên đi dạo tiêu cơm.

Tòa đại trạch này của Đào gia giống như một tòa hoa viên cỡ lớn. Trời đã về đêm, đèn hai bên đường được bật lên, chiếu sáng cây cỏ hai bên đường. Ánh đèn xuyên qua tán lá chiếu xuống, rơi trên hai người, Lâm Tố chậm rãi đi về phía trước, Đào Mục Chi đi bên cạnh cô, hai người vừa đi vừa tán gẫu.

"Nên anh cũng không biết chú và dì đã biết rồi?" Lâm Tố hỏi.

"Không biết." Đào Mục Chi nói, "Tôi còn chưa nói với họ."

"Vì sao không nói? Sợ mất mặt hả?" Lâm Tố hỏi.

Cô giả vờ tức giận xong, Đào Mục Chi nhìn cô, đáp: "Khi đó chúng ta xác định xong quan hệ, em căng thẳng mất mấy ngày liền. Gặp ông bà nội cũng là tôi đột ngột đưa về. Chuyện ba mẹ, tôi sợ nói trước lại làm em căng thẳng."

Lâm Tố: "..."

Cái này thì đúng. Nếu cô không căng thẳng thì hôm nay đã không làm ra chuyện ngốc nghếch này. Trong khi cô tự cho là mình thông minh, lại không ngờ ba mẹ Đào Mục Chi đã sớm nhận ra cô. Nhưng mà họ rất giống với Đào Mục Chi, đều là người dịu dàng hòa nhã, không những không vạch trần cô, còn giống như chơi với một bạn nhỏ diễn xong một màn này.

Nghĩ đến đây, Lâm Tố lại xấu hổ không biết phải chui vào cái lỗ nào.

Gia đình Đào Mục Chi giống như nơi hội tụ của những bộ óc ưu việt, ba mẹ ông bà hắn đều là học bá, Lâm Tố có cảm giác mình đứng trước mặt họ giống như một đứa trẻ con chưa lớn.1

Nghĩ đến đây, Lâm Tố nhìn sang Đào Mục Chi, hỏi: "Anh có cảm thấy, à không, mọi người có cảm thấy một vài chuyện tôi làm có hơi ấu trĩ quá không?"

Đào Mục Chi nhìn sang cô, đáp: "Không đâu. Mọi người chỉ cảm thấy em đáng yêu thôi."

Lâm Tố chớp chớp mắt.

Ngọt ngào trong lòng như lan đến tận đáy mắt, bầu không khí xung quanh giống như có vô số những chiếc kẹo ngọt đang trôi bập bềnh. Đào Mục Chi nắm tay cô, cúi đầu im lặng nhìn cô, sau đó, hai người ôm nhau, hôn môi.

Lâm Tố bỗng nhớ đến một câu mình từng nói.

Cô từng nói với Đào Mục Chi, một người gặp được bao nhiêu thiện ý đều là do số trời, ba ruột không cho cô tình yêu thì ắt sẽ có người khác cho cô.

Hơn hai mươi năm đã trôi qua kia đúng là không có gì đáng để lấy ra tình yêu khiến cô ghi nhớ. Nhưng từ sau khi gặp được Đào Mục Chi, cô đã có rồi.

Cô không chỉ có được những kỷ niệm đẹp, còn có tình yêu để đắm chìm, cũng có thể thỏa sức vẽ ra tương lai tươi sáng.

Quá khứ, hiện tại hay tương lai của cô thoáng chốc đã được tình yêu lấp đầy.

Không chỉ là Đào Mục Chi, còn có ba mẹ của Đào Mục Chi, thậm chí còn có tình cảm của ông bà nội mà cô chưa bao giờ cảm nhận được trước đây. Bởi vì sự xuất hiện của Đào Mục Chi, cô đã chân chính có được một gia đình trọn vẹn.

Cứ như thế, thiệt thòi của hơn hai mươi năm qua giống như đang từng chút một được bù đắp.

Hai người đứng dưới ánh đèn đường, nụ hôn dây dưa mãi không thể dừng, không lâu sau, điện thoại của lão phu nhân gọi tới cắt ngang hai người. Khó lắm mới có một ngày tụ tập đủ người, ván bài đêm nay sao có thể bỏ qua.

Đào Mục Chi nghe xong điện thoại, cúi đầu hôn nhẹ lên môi Lâm Tố, lại nhéo nhéo cái má của cô.

"Đi thôi, về chơi bài."

Lâm Tố nhảy xuống khỏi cái bậc bên cạnh, nắm lấy tay Đào Mục Chi, nói: "Đi."

Nắm tay Lâm Tố đi về phía trước, Đào Mục Chi dặn dò Lâm Tố.

"Hôm nay nhớ dồn hết sức lực mà chơi."

Lâm Tố phì cười: "Vì sao?"

"Hôm nay đặt cược kim cương, chúng ta sẽ thắng viên kim cương lớn nhất rồi về đặt làm nhẫn cho em." Đào Mục Chi nói.

"Nhẫn gì cơ?"

"Nhẫn cưới."

-

Chính văn hoàn.

***

88: Dịch xong cái chương mười mấy ngàn chữ gấp 3, 4 lần bình thường muốn xỉu luôn TT1

Còn 9 ngoại truyện và một cái đại kết cục nữa, đám cưới con cái đủ cả, Bát xin phép nghỉ ngơi 2 tuần rồi đăng tiếp sau nha mọi người ahuhu, thời tiết này cảm giác không có sức lực gì hết đi làm về chỉ muốn nằm bẹp dí trên giường...

Bình luận

Truyện đang đọc