GAI HỒNG MỀM


Art: Weibo @se_eeeee
Chương 70: Lâm Tố nhìn chiếc giường lớn
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lâm Mộ Hoa đồng ý đi cùng Lâm Tố.
Nhưng bà đã sống từng ấy năm ở thị trấn nhỏ này, bà làm giáo viên dạy học, có cuộc sống, có công việc, và có một vài chuyện lặt vặt khác vẫn cần phải xử lý.
Lâm Tố và Đào Mục Chi cũng không lập tức quay về mà ở lại chờ bà xử lý xong.
Đối với quá trình này của bà Lâm Tố đều không tham dự.

Cuộc trò chuyện của hai người kết thúc, mẹ cô trở nên trầm mặc kiệm lời.

Lâm Tố bệnh lâu thành y, biết được mẹ mình trải qua cuộc sống như vậy, hẳn cũng có một vài vấn đề về tâm lý.

Nhưng không sao cả, chờ về thành phố A rồi, cô sẽ tìm bác sĩ tâm lý giỏi nhất, từ từ xoa dịu vết sẹo đã cắm rễ trong lòng bà hơn hai mươi năm nay.
Lần trước Đào Mục Chi là "đối tượng sống chung" của cô, nhưng bởi vì lần đầu đến chơi nên không tiện ở luôn trong nhà cô.

Mà lần này quay về ngả bài với mẹ, Đào Mục Chi tự nhiên không thể là "đối tượng sống chung" được nữa, nghĩa là hắn càng không thể ở trong nhà cô.
Ăn trưa xong, để cho mẹ nghỉ ngơi, Lâm Tố và Đào Mục Chi đến một khách sạn trong trấn.
Cái trấn không to cũng không nhỏ này, đi đâu cũng có thể gặp người quen.

Hơn nữa Lâm Tố còn là con gái của cô giáo, những năm học sơ trung gần như là cả trường đều biết cô.
Lần trước Đào Mục Chi đến đã ở khách sạn này bảy ngày, lần này Lâm Tố và Đào Mục Chi lại cùng nhau đến, quan hệ của hai người vô hình trung đã được chứng thực.
Nhân viên trực ở quầy lễ tân là học đệ kém Lâm Tố hai lớp, cô đưa Đào Mục Chi vào, học đệ nhìn hai người rồi cười nói.
"Cũng đến lần thứ hai rồi, sao vẫn không ở nhà thế ạ?"
Lâm Tố: "..."
Lâm Tố không hiểu sao lại đỏ mặt.

Cô gác một tay lên quầy lễ tân, ngón trỏ gõ gõ mấy cái.

Mà trong lúc đó, cô hình như cảm giác được tầm mắt của Đào Mục Chi cũng hướng sang mình.
Giống như có cùng câu hỏi với học đệ kia.
Lâm Tố: "..."
Học đệ này nhìn qua có hơi ngốc nghếch khờ khạo, cũng không hiểu sao lại được đẩy ra làm ở quầy lễ tân thế này.

Lâm Tố bị hai tầm mắt chăm chú chiếu đến, trong lòng thoáng nóng nảy, nhưng cũng không tiện mở miệng giải thích quan hệ giữa cô và Đào Mục Chi, chỉ giục học đệ.
"Nhanh lên đi."

Học đệ thì vẫn cứ là học đệ, lại thêm Lâm Tố có bề ngoài xinh đẹp, nhíu mày một cái thành hung hăng xinh đẹp.

Học đệ vội "vâng" một tiếng, bắt tay vào công việc.

Cậu ta nhận chứng minh thư của Đào Mục Chi, sau đó hỏi Lâm Tố.
"Của chị đâu ạ?"
Lâm Tố: "..."
Đào Mục Chi lại nhìn cô, lại như có cùng câu hỏi với cậu học đệ.
Hai vấn đề nhạy cảm liên tiếp được đưa ra, Lâm Tố dù có mặt dày đến mấy cũng sắp không chống đỡ được nữa.

Cô bỏ cánh tay gác trên quầy lễ tân xuống, nhìn học đệ nói: "Không ở thì đưa chứng minh làm gì? Thằng oắt này đầu óc có vấn đề đúng không? Nếu tụi này ở cùng nhau được thì còn đến khách sạn chắc?"
Học đệ: "..."
Ánh mắt của Đào Mục Chi rơi xuống cậu học đệ vừa bị ăn mắng, lại chuyển sang khuôn mặt hết đỏ lại trắng của Lâm Tố.

Mà Lâm Tố lúc này chỉ dám nhìn học đệ, tuyệt nhiên không dám liếc một cái sang Đào Mục Chi, xem hắn đang dùng ánh mắt gì nhìn mình.
Thảm hại hơn là lần này nói xong, không chỉ có học đệ và Đào Mục Chi nhìn sang nữa, hiện tại đến cả những người đứng gần đó cũng nhìn sang bên này.

Lâm Tố cảm thấy mình sắp bị hun nóng đến nơi, cô đưa tay sờ vành tai, có cảm giác phỏng tay, bèn vội thả tay xuống, cũng không nhìn Đào Mục Chi một cái, chỉ nói.
"Tôi đợi anh ở cửa thang máy."
Sau đó thì bước nhanh đi, hoàn toàn không còn dáng vẻ gì là "hung hăng" như vừa nói chuyện với học đệ.

Đào Mục Chi nhìn theo dáng vẻ cắm đầu cắm cổ chạy của cô, mà Lâm Tố cũng giống như cảm nhận được ánh mắt của hắn, quay đầu nhìn lại.
Bốn mắt giao nhau, Lâm Tố nhanh như cắt thu ánh mắt về.
Đào Mục Chi nhìn theo dáng vẻ linh động dồi dào sức sống này của cô, sau đó thu mắt về, khóe môi hơi cong lên.

Hắn quay đầu về, nói với cậu nhân viên đang nhập thông tin cho mình.
"Thật ngại quá, tính tình cô ấy không được tốt cho lắm."
Học đệ đang lưu lại thông tin, nghe Đào Mục Chi nói vậy cũng chỉ cười đáp: "Không sao đâu ạ, ngày trước còn ở trường chị ấy cũng y như thế, lớp bọn em còn có cậu bạn bị chị ấy mắng khóc."
Đào Mục Chi: "..."
-
Đào Mục Chi làm thủ tục xong, cùng Lâm Tố mắng khóc học đệ bước vào thang máy.
Lâm Tố đứng một bên thang máy, nhìn con số chậm rãi tăng lên.

Không gian bên trong thang máy khá nhỏ, Đào Mục Chi đứng ngay bên cạnh cô, Lâm Tố nhìn số chạy mấy giây, mới quay sang nhìn Đào Mục Chi nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm mình.
"Nhìn cái gì hả?" Lâm Tố nhíu mày nói.
Đào Mục Chi cũng không để ý dáng vẻ khó chịu này của cô, khóe mắt cong cong.

Nhận ra ý cười trong mắt hắn, Lâm Tố lại nhớ đến chuyện vừa xảy ra ở quầy lễ tân, khuôn mặt thoắt cái đỏ bừng, cực kỳ may mắn là đúng lúc này cửa thang máy mở ra.
Lâm Tố như có lửa cháy sau mông bước ra.
Phòng của Đào Mục Chi ở cuối hành lang, Lâm Tố ra khỏi thang máy, sau đó sóng vai với Đào Mục Chi đi đến trước cửa phòng hắn.

Dừng lại trước cửa, Lâm Tố chờ Đào Mục Chi quét thẻ mở cửa phòng, sau đó hai người cùng bước vào.

Khách sạn trong trấn dĩ nhiên kém xa khách sạn ở thành phố, thiết kế khá đơn giản, không gian khiêm tốn, năm sáu mươi mét vuông, nhưng vẫn khá ngăn nắp sạch sẽ, tính là thuận tiện thoải mái.
Lâm Tố và Đào Mục Chi đi vào, ngay lập tức đập vào mắt một cái giường lớn.
Lâm Tố: "..."
Lâm Tố nhìn cái giường nằm chình ình trước mắt, hơi do dự, Đào Mục Chi đi bên cạnh thì đã thả thẻ phòng và chứng minh thư xuống, thong thả ngồi xuống giường.

Hắn vừa ngồi, nệm giường lập tức lún xuống.
Đào Mục Chi nhìn Lâm Tố, nói: "Ngồi đi."
Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi, cửa sổ trong phòng để mở, gió và ánh nắng cùng lúc ập vào.

Cô nhìn Đào Mục Chi thẳng thắn vô tư, nhưng vẫn cảm thấy mình đang đi vào hang sói.
(*) đúng rồi đừng để bị dáng vẻ đạo mạo đó lừa Tố ơi, bác sĩ Đào sắp không cần nhịn nữa rồi:>>
"Không cần đâu, anh đặt phòng xong rồi thì tôi cũng về ngủ trưa đây." Lâm Tố nói.
Đào Mục Chi nghe xong, nói: "Giờ này chắc dì vừa ngủ thôi.

Cô theo tôi ra đây không phải là vì muốn để cho dì có không gian yên tĩnh để ngủ à? Bây giờ cô quay về, ngộ nhỡ đánh thức dì thì sao?"
Lâm Tố: "..."
Cũng đúng.

Lúc ăn trưa xong, Lâm Tố thấy mẹ mệt mỏi nên đưa bà vào phòng mình nghỉ ngơi.

Phòng cô lớn, ánh sáng tốt, giường ngủ cũng thoải mái.

Lần này mẹ không từ chối như những lần trước mà chịu vào phòng cô, Lâm Tố vui gần chết.
Nhưng mà hiện tại, cô rốt cuộc không vui nổi nữa.
Mẹ ở trong phòng cô, giờ cô về mở cửa phòng mình thì chắc chắn mẹ sẽ bị tỉnh giấc.
Lâm Tố: "...
Vậy phải làm sao đây?
Lâm Tố liếc nhìn cái giường lớn êm ái.
Đào Mục Chi nói: "Cô có thể ngủ ở đây."
Đào Mục Chi vỗ vỗ giường.
Lâm Tố: "..."
Ngủ ở đây cũng không phải không được.
Cô đồng ý với phương pháp của Đào Mục Chi, đồng thời, có hơi bận tâm nhìn sang hắn: "Thế còn anh?"
Đào Mục Chi từ sáng sớm lái xe đưa cô về Nam thành, chắc chắn là cũng mệt rồi.

Nếu cô chiếm luôn giường hắn thì đúng là không tốt cho lắm.

Trong lúc cô còn chần chừ do dự, Đào Mục Chi đã đưa ra câu trả lời.
"Cùng nhau ngủ là được."
Lâm Tố: "..."

"Chúng ta ngủ chung giường?" Lâm Tố vô thức hỏi lại, hỏi xong thì vội vàng từ chối, "Không được, chúng ta ngủ cùng nhau sao được.

Vừa nãy ở quầy lễ tân tôi còn nói chúng ta không thể ở chung, tôi cũng không đăng ký thông tin..."
Nói đến đây, Lâm Tố như nhớ ra cái gì, cô xoay người đi về phía cửa, vừa đi vừa nói: "Tôi đi mở thêm một phòng nữa, tôi có tiền..."
Lời còn chưa dứt, cơ thể cô bỗng nhiên bị hai cánh tay bế lên, Lâm Tố "á" một tiếng, giây tiếp theo, cô đã bị Đào Mục Chi đặt nằm trên giường.
Lâm Tố: "..."
Anh làm gì đấy hả!
"Đào Mục Chi! Anh thả tôi ra!" Hơi nóng tích tụ cùng lúc vọt lên, mặt và tai cô đều đỏ đến mức có thể chọc ra máu.

Mà cô càng giãy dụa, không những không giãy ra được, ngược lại còn làm mặt mình càng đỏ hơn.
Lâm Tố bị Đào Mục Chi ôm trong lòng, như con cừu nhỏ đạp loạn, nhưng mà đạp nửa ngày cũng không thoát ra được.

Giãy dụa đến khi kiệt sức, Lâm Tố rốt cuộc chấp nhận số phận ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn.
Đào Mục Chi đúng là hơi mệt rồi, hắn nhắm mắt, kéo Lâm Tố vì giãy dụa mà hơi cách xa mình vào trong lòng, nói.
"Tôi đã nằm ngủ với cô một lần, lần này đến lượt cô."
Lâm Tố: "..."
Cái gì chứ!
Nhưng mà Đào Mục Chi cứ như có ma lực.

Một khắc khi hắn ôm cô vào lòng, hai người cùng nhau nằm trên chiếc giường mềm mại, Lâm Tố có cảm giác cơ thể đang chìm vào một núi bông dày êm ái.
Cơ thể mềm nhũn vô lực không thể tiếp tục từ chối, rất nhanh chìm vào cái ôm mềm mại và thoải mái này.

Đầu cô đặt trên gối, má áp vào cánh tay Đào Mục Chi, yên tĩnh nằm trong cái ôm dịu dàng của hắn.
Hai người cứ như thế ôm nhau nằm.
Ôm Lâm Tố trong lòng xong, Đào Mục Chi lại không quá buồn ngủ nữa, chỉ là cứ nằm như thế, cơ thể cũng hồi phục được kha khá.

Hắn cúi đầu, cọ cọ cằm lên Lâm Tố, giống như muốn đánh thức cô.
Lâm Tố đúng là bị hắn cọ buộc phải mở mắt, trừng hắn một cái, sau đó hung hăng hỏi.
"Làm gì hả?"
"Cô nói những gì với mẹ thế?" Đào Mục Chi hỏi.
Lâm Tố và Lâm Mộ Hoa nói chuyện với nhau ở phòng khách của tầng hai, tuy Đào Mục Chi có thể đứng quan sát từ xa, nhưng không thể nghe được hai người họ nói với nhau những gì.

Cuộc trò chuyện của họ rất ngắn ngủi, Lâm Mộ Hoa còn chưa nói được nhiều, Lâm Tố đã nói gì đó với bà, sau đó Lâm Mộ Hoa trầm mặc rất lâu, cuối cùng gật đầu.
Sau đó Lâm Tố bước qua ôm Lâm Mộ Hoa, một lúc sau thì đi xuống gọi hắn đi mua đồ về nấu cơm.
Đây là trò chuyện riêng giữa Lâm Tố và mẹ, cùng lắm thì tính là chuyện nhà, không thể tính là thuộc trong phạm vi chẩn liệu của Lâm Tố.

Đào Mục Chi có thể hỏi, cô cũng có thể nói.
Cái má của Lâm Tố tựa ở cánh tay hắn hơi nhúc nhích, cô nói: "Cũng không nói gì nhiều, chỉ nói muốn đưa mẹ đi thành phố A, mẹ cũng đồng ý rồi."
Nói đến đây, Lâm Tố từ trong lòng Đào Mục Chi xoay người, cô quay đầu, đối diện với Đào Mục Chi.
"Anh tìm cho mẹ tôi một bác sĩ tâm lý đi." Lâm Tố nói với Đào Mục Chi.
Cô có tiền, cô muốn tìm bác sĩ tâm lý cho mẹ, Đào Mục Chi lại quen biết nhiều, trước đây hắn giới thiệu Uông Giai Hoa cho cô, vậy thì chắc chắn hắn cũng sẽ tìm được một bác sĩ tâm lý thích hợp cho mẹ cô.
Lâm Tố vẫn gối trên cánh tay hắn, hai người cứ thế đối diện nhau, khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở của họ thậm chí còn quyện vào nhau.
Đào Mục Chi khẽ rũ mắt, dừng trên cánh môi phớt hồng của Lâm Tố, trong lúc nói chuyện thi thoảng lại lộ ra hàm răng trắng xinh bên trong.

Đào Mục Chi nhìn một chút, sau đó nâng mắt, đối diện với cô.
"Được."
Lâm Tố nằm đó tiếp tục suy nghĩ, hoàn toàn không cảm nhận được sự khác thường từ Đào Mục Chi.

Nhận được câu trả lời của hắn rồi, khóe môi cô mới khẽ cong lên.


Sau đó lại thu lại nụ cười, hỏi.
"Anh đã nhận ra phương thức sống chung của mẹ con tôi có vấn đề từ sớm rồi đúng không?
Ánh mắt của Đào Mục Chi dừng trên môi cô, đáp một tiếng: "Ừm."
"Thế nên anh mới đến tìm tôi?" Lâm Tố nhìn hắn nói.
"Ừm." Đào Mục Chi đáp.
Lâm Tố khẽ cười.
Sau đó cô cũng nhìn lên, ánh mắt dừng ở cánh môi mỏng hơi mím lại của Đào Mục Chi, cô thu lại nụ cười, nói: "Tôi không trách mẹ."
Đào Mục Chi nghe cô nói xong, nhìn vào mắt cô.

Nhưng Lâm Tố đang rũ mắt, hắn chỉ thấy được hai hàng lông mi dài như hai cánh quạt nhỏ xinh đẹp.
"Tất cả là do người ba ruột vô trách nhiệm kia của tôi, tôi và mẹ đều là người bị hại."
Đào Mục Chi im lặng nhìn cô, nghe cô nói đến đây, hắn hỏi: "Cô từng gặp người đó chưa?"
Lâm Tố giương mắt, đón lấy ánh mắt của Đào Mục Chi.
"Chưa, tôi cũng không quan tâm có gặp hay không." Lâm Tố lại rũ mắt, nói, "Nhưng tôi từng nghe kể từ người khác.

Ông ta hát trong một quán bar, sau khi ở bên mẹ tôi lại nhìn trúng một phục vụ nữ khác trong quán, sau đó thì đến với người phục vụ kia rồi."
Trước đây mẹ nói nhân viên phục vụ kia là vợ chưa cưới của ba cô, Lâm Tố đã biết bà nói dối.

Bởi vì những chuyện thế này, trong thôn sớm đã truyền tai nhau ai cũng biết, chỉ cần muốn là cô sẽ nghe được.
Cô thậm chí còn nghe được vài câu chuyện khác về người ba ruột kia.
"Năm tôi lên sơ trung, có một bạn học nói với tôi, ba của cô ấy từng có lần gặp được ông ta ở quán bar.

Khi đó quán bar kinh doanh không tốt lắm, ông ta hát ở đó dĩ nhiên chẳng được mấy đồng bạc, thế là có người nói ông ta đừng hát nữa mà uống rượu đi.

Ông ta từ chối, nói uống rượu sẽ ảnh hưởng đến cổ họng.

Nhưng người kia cho ông ta năm ngàn tệ, ông ta lập tức nâng cốc uống cạn.

Bởi vì con gái ông ta cần học phí, ông ta lại không lấy được từ đâu ra tiền."
Lâm Tố nói đến đây, giọng nói gần như không có cảm xúc gì, bình thản mà trầm lặng.
"Ông ta rõ ràng có tình thương của một người ba, nhưng lại không dùng cho tôi." Lâm Tố nói.
Nói đến đây, cô đưa mắt nhìn Đào Mục Chi, dưới hàng mi xinh đẹp là cặp mắt hồ ly như được ngâm trong nước hồ, ướt át sáng ngời.

Đào Mục Chi đón lấy ánh mắt của cô, đưa tay đặt bên má cô, khẽ xoa nhẹ.
Lâm Tố không từ chối hành động này của hắn, cô vốn dĩ nhìn hắn là vì muốn hắn chạm vào mình.

Cô kể ra sự tủi thân của mình, nhưng chỉ cần Đào Mục Chi làm gì đó dỗ dành thì cô sẽ không còn tủi thân nữa.
"Tôi cũng chẳng cần." Lâm Tố nói.
"Tôi vẫn cảm thấy nên trân trọng cái mình có hơn là tiếc nuối những gì mình chưa từng có." Lâm Tố nói đến đây, đưa mắt nhìn lên Đào Mục Chi, nói: "Một người gặp được nhiều hay ít điều tốt đẹp đều là số trời đã định.

Ba ruột không thể cho tôi tình yêu, tự nhiên sẽ có người khác cho tôi."
Lâm Tố có suy nghĩ của chính mình, đây cũng là lần đầu tiên cô nói với Đào Mục Chi đến đây.

Vốn dĩ lúc nói cô vẫn rất tự tin, nhưng nói xong, cô đưa mắt nhìn Đào Mục Chi, trong mắt lại có gì đó hơi do dự.
"Anh nói có đúng..."
Lâm Tố còn chưa nói xong, Đào Mục Chi đã cúi đầu hôn cô..


Bình luận

Truyện đang đọc