GAI HỒNG MỀM


Art: Weibo @下一锅面
Chương 60: Cô có thể càng thân thiết với hắn hơn, có lẽ chính là loại thân thiết này đi
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lâm Tố bỗng hơi cạn lời.
"Anh không có bệnh nhân à?"
"Không có.

Có một bệnh nhân cũng vừa xong rồi." Đào Mục Chi đáp xong, hỏi: "Cô thì sao?"
"Cũng xong rồi." Lâm Tố đáp.
Nghe vậy, Đào Mục Chi nói: "Muốn đến chỗ tôi ngồi không?"
Lâm Tố: "..."
Tôi cảm thấy không phải anh đi dạo mà rõ ràng là đi cướp người!
Nhưng dù sao cũng phải đợi Đào Mục Chi tan làm rồi cùng nhau về, cô chờ ở ngoài cũng là chờ, Đào Mục Chi đã mời như thế, Lâm Tố đành chiều cho hắn cướp người đi vậy.
"Đi."
Lâm Tố đồng ý, hai người sóng vai đi về phía phòng bệnh của Đào Mục Chi.

Trên đường, Lâm Tố như chợt nhớ ra cái gì, hỏi: "Chiều nay anh không có bệnh nhân nào đúng không?"
"Ừm." Đào Mục Chi đáp một tiếng.
Lâm Tố nhìn sang, Đào Mục Chi đối diện với tầm mắt của cô, thấy được mắt cô lóe sáng.
"Vậy chi bằng chúng ta..."
"Không thể về sớm."
Lâm Tố: "..."
Lâm Tố thu lại hớn hở, bĩu môi quay đầu đi.

Không thể thì không thể, mấy cái công việc nhà nước này đúng là gò bó hơn người hành nghề tự do như cô nhiều.

Lâm Tố muốn đi làm thì đi làm, muốn về nhà thì về nhà, làm nhiều hưởng nhiều, làm ít cũng chẳng đến mức đói chết.

Chụp hình muốn kéo dài thì kéo dài, muốn xong trước thì làm nhanh rồi về.

Đào Mục Chi thì không được như thế, dù hắn có làm hết việc cũng vẫn phải ngồi vênh mặt ở đây chờ đến giờ tan làm mới được xách mông về.
-
Lâm Tố vừa thầm oán tính chất công việc của Đào Mục Chi, vừa theo hắn đi về phòng khám.


Đã khá lâu rồi không đến, nhưng Lâm Tố vẫn rất quen thuộc với nơi này.

Đi vào trong, Lâm Tố kéo tấm rèm màu xanh da trời, trực tiếp nằm xuống ghế dài.
Đào Mục Chi đi ngay sau cô, thấy cô đã nằm yên vị trên ghế dài thì quay về chỗ mình ngồi xuống.

Trên bàn hắn còn đặt mấy tập giấy tờ, Đào Mục Chi bắt đầu sắp xếp tư liệu.
Hai người đã không còn xa lạ như trước đây khi mới quen biết, Lâm Tố nằm trên ghế dài cũng không cần kéo màn che lại.

Cô xoay người nằm nghiêng, hơi thất thần nhìn Đào Mục Chi.

Đào Mục Chi phát hiện ra ánh mắt của cô, quay đầu sang, tầm mắt giao nhau, có đến ba giây không lập tức tách ra.
Lâm Tố rời mắt trước.
Rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào cứ hễ đối diện với Đào Mục Chi là cô lại mặt đỏ tim đập thế này!
Vừa mới nãy khi nằm xuống, Lâm Tố đã nghĩ đến đề nghị của Uông Giai Hoa với cô, bà ấy nói cô gọi điện thoại trực tiếp nói chuyện với mẹ, tự mình xác nhận phương thức cư xử của mẹ dành cho mình.
Trước mắt Lâm Tố có ba vấn đề cần suy nghĩ, một là gọi hay không gọi, hai là gọi thì phải nói gì, ba là gọi xong rồi cô và mẹ sẽ thành thế nào.
Ba vấn đề này chẳng mấy chốc đã xoay mòng mòng trong đầu cô, mắc vào nhau thành một cái cục rối xoắn cho dây thần kinh trong đầu Lâm Tố muốn đứt phựt, ánh mắt bất giác chuyển sang người Đào Mục Chi tự lúc nào, chờ hắn quay lại đối diện với cô đến giây thứ ba, Lâm Tố mới phản ứng lại, phát hiện ra mình đang nhìn Đào Mục Chi.
Cô nhìn Đào Mục Chi làm cái gì! Đào Mục Chi cũng chẳng giúp cô chèo thuyền!
Lâm Tố vốn chỉ oán hận mình tự nhiên ăn no rửng mỡ đi nhìn Đào Mục Chi, nghĩ đến Đào Mục Chi không giúp cô chèo thuyền, oán hận cứ thế chuyển sang người Đào Mục Chi.
Đúng là cái tên đàn ông chẳng được tích sự gì cả.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Lâm Tố lại chuyển sang Đào Mục Chi, trong mắt mang theo khinh bỉ to bự.
Đào Mục Chi: "..."
Lâm Tố nằm trên ghế dài, dáng vẻ như bà lớn tùy ý thoải mái, giống như phòng khám này chính là thuộc về cô.

Sắc mặt cô khá tươi tỉnh, đôi mắt trong veo có thần, ngoài việc có vẻ hơi dễ thất thần phát ngốc thì đúng là không còn gì khác nữa.

Đặc biệt là không có dáng vẻ như lần trước khi đi ra khỏi phòng khám.
Sau khi chuyển giao tư liệu của Lâm Tố cho Uông Giai Hoa, đối với quá trình chẩn liệu về sau của hai người Đào Mục Chi đều không một lần can dự.

Hắn không biết Uông Giai Hoa lựa chọn phương án nào cho căn bệnh tâm lý của Lâm Tố, cũng không biết hai người hiện tại đã đi đến bước nào.

Hắn chỉ đơn giản là lo lắng hôm nay Lâm Tố sẽ giống như lần trước, nên mới đến đó từ trước để chờ.
Nhưng trước mắt xem ra Lâm Tố không còn bị tình trạng nghiêm trọng như lần trước nữa.
Đào Mục Chi lúc này mới thoáng yên tâm.
Lâm Tố ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ xong cũng không lập tức thu hồi, cứ thế bất mãn mà nhìn chằm chằm hắn.

Đào Mục Chi dứt khoát đặt chỗ giấy tờ xuống, ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của Lâm Tố, hỏi: "Buổi chẩn liệu hôm nay thế nào?"
Đào Mục Chi đi tới giúp cô "ổn định con thuyền".
Nhưng lần này con thuyền của Lâm Tố vẫn khá ổn định, không cần Đào Mục Chi giúp đỡ, cô đáp: "Anh hỏi cái này làm gì? Anh phải kiêng kỵ với tôi không đúng sao?"
Đây cũng là điểm rối rắm trước mắt của Đào Mục Chi với vấn đề tâm lý của Lâm Tố.

Tâm tư hắn một mực đặt trong quá trình chẩn liệu của cô, nhưng bởi vì phải kiêng kỵ nên hắn không thể đi hỏi, cũng không thể đi phân tích.


Hắn chỉ có thể đứng trong lớp sương mù ngay ngoài cửa, tự mình phán đoán tình trạng của Lâm Tố, chờ phát hiện ra bất ổn trong trạng thái của cô mới có thể bước đến giúp cô giải quyết.
Nếu như Lâm Tố không gửi tín hiệu, hắn không tiếp thu được tín hiệu, vậy thì rất có khả năng hắn sẽ bị văng ra khỏi tần số của Lâm Tố.
Nhìn tình hình trước mắt, bởi vì Lâm Tố đang tự nguyện phát ra những tín hiệu này nên hắn mới nhận được.

Nhưng bởi vì không thể tận mắt chứng thực, nên Đào Mục Chi vẫn luôn có cảm giác trái tim mình như đang đứng trước một bờ vực sâu, sợ rằng một lúc nào đó sẽ bị miệng vực đen ngòm bên dưới nuốt chửng không thể thu được tín hiệu của Lâm Tố nữa.
Đào Mục Chi luôn là một người vững vàng với những trù tính của riêng mình, nhưng có lẽ bởi vì quá để ý, hắn mới luôn lo lắng cái ngọn trúc tên Lâm Tố này sẽ gãy đôi ngay trong tim hắn.
Lâm Tố vốn cũng chỉ định cho Đào Mục Chi nếm thử mùi vị gậy ông đập lưng ông, không ngờ đến khi cô nói xong, Đào Mục Chi lại im lặng không nói gì nữa.

Ánh mắt Lâm Tố từ đắc ý vì lý lẽ tuyệt vời mình tìm được dần chuyển sang do dự vì "có phải mình vừa rồi hơi quá đáng quá không", cuối cùng thành dò xét "mình có cần chủ động nói với Đào Mục Chi một chút không nhỉ".
Cuối cùng, Lâm Tố lên tiếng trước.
"Buổi chẩn liệu lần này rất tốt, cái gì cũng tốt cả.

Đương nhiên cũng có vài vấn đề, nhưng mà tôi sẽ thật cẩn thận suy nghĩ làm thế nào để xử lý, hơn nữa sẽ giải quyết nó sớm thôi."
Bấy giờ Lâm Tố mới thấy con ngươi sâu thẳm của Đào Mục Chi dần được điểm thêm những chấm sáng, ánh mắt tựa mặt biển tĩnh lặng đen kịt như thủy triều ào ào rút xuống.
Bóng đêm trong mắt hắn rút đi, dần thay thế bằng những tia sáng, cuối cùng, Đào Mục Chi mỉm cười.
Ý cười từ ánh mắt hắn dần dần lan ra, kéo dài đến khóe mắt và cánh môi mỏng, khuếch đại sự tuấn tú thanh lãnh trên khuôn mặt hắn, mà cũng bởi vì một ý cười này, hồn phách Lâm Tố bay tán loạn.
Trái tim Lâm Tố cũng vì một nụ cười này của hắn mà loạn nhịp.
Mặt cô nóng lên, Lâm Tố có thể chắc chắn nó đã đỏ ửng rồi.

Chỉ vì một nụ cười của Đào Mục Chi mà cô đã đỏ mặt, cũng thật quá đáng sợ.

Nghĩ đến đây, Lâm Tố đưa cánh tay gác lên mặt mình.
"Được rồi được rồi, tôi buồn ngủ rồi..." Lâm Tố vừa che mặt vừa xoay người, không có cánh tay đỡ bên người nên động tác xoay người của cô nhìn cực kỳ buồn cười, như một con sâu nhỏ vặn người rồi lại vặn người.
Trong lúc cô còn đang xoay xoay, cơ thể chợt bị một cánh tay kéo vào trong lòng, lưng áp vào một lồng ngực rộng rãi ấm áp.
Lâm Tố: "..."
Đào Mục Chi cũng nằm lên ghế dài rồi.
Hắn cứ thế nằm ngay sau cô, từ sau lưng ôm lấy cô.

Chiếc ghế dài này không hề rộng, hai người nằm áp sát vào nhau, cách một lớp áo blouse trắng, Lâm Tố cảm giác được sống lưng mình sắp bị nhịp tim của Đào Mục Chi gõ vỡ.
"Bụp" một cái, mặt Lâm Tố đã đỏ đến mức tê dại.
Lâm Tố có mấy giây ngây ra như thế, cô cảm thấy trái tim và não bộ của mình bị Đào Mục Chi ép chặt cứng, không thể nào hoạt động bình thường nữa.
Chờ cô thích ứng xong loại cảm giác này, ngọn lửa tức giận của Lâm Tố "bùm" một cái phừng phừng cháy: "Anh!"
"Anh" xong một tiếng, đầu óc Lâm Tố nhanh chóng xoay chuyển.

Chiếc ghế dài cô đang nằm này vốn là của Đào Mục Chi, nếu hai người thật sự cần có một người cuốn gói thì người phải cuốn gói cũng là cô.
Nghĩ như vậy, giọng điệu của Lâm Tố cấp tốc xoay chuyển.


Vốn là tức giận bừng bừng, thoáng cái đã bị chột dạ vây lấy, trở thành vừa êm vừa mềm.
"Anh làm gì đó? Mặt tôi sắp bị đụng vào tường rồi." Lâm Tố như một con cua nhỏ giương ra hai cái càng dọa nạt.
Cô oán giận xong, Đào Mục Chi kéo cô áp chặt vào lòng mình hơn.
Cơ thể lần thứ hai bị kéo gần hơn, lần thứ hai áp sát chặt chẽ hơn, Lâm Tố như một con rùa nhỏ bị điểm huyệt, tay chân rụt hết cả vào trong, động cũng không dám động.
Cái tư thế này khiến Lâm Tố cảm thấy mình giống một con mèo con, bị Đào Mục Chi ôm vào lòng.

Bộ lông của cô bị dính phải mùi của Đào Mục Chi, còn có hơi ấm và hơi thở của hắn, cái đuôi của cô vì thế mà dựng hết cả lên, lo sợ bước tiếp theo Đào Mục Chi sẽ làm ra chuyện gì đó đại nghịch bất đạo.
Nhưng mà Đào Mục Chi không có bước tiếp theo.

Sau khi cô kêu ca mặt sắp đụng phải tường, Đào Mục Chi chỉ kéo cô lại để hai người áp sát hơn, cũng khiến cơ thể cô càng nằm gọn trong lòng hắn.
Hắn cho cô ấm áp, cho cô sức mạnh, cho cô một cảm giác an toàn tuyệt đối.
Cứ được ôm như thế, cái đuôi xù lông dựng thẳng của Lâm Tố dần chầm chậm buông xuống, cơ thể dần mềm đi, ngoan ngoãn để cho Đào Mục Chi ôm vào lòng.
Lâm Tố cúi đầu, khuôn mặt cô bất giác đỏ lên, trái tim cũng đập nhanh đến đáng sợ.

Đối với mỗi lần Đào Mục Chi gần gũi với cô, Lâm Tố đều có cảm giác số nhịp tim trong những lần này đã bằng cả số nhịp tim trong nửa năm bình thường rồi.
Cô không biết vì sao Đào Mục Chi bỗng nhiên đến ôm cô, nhưng mà cô không phản cảm với cái ôm này, Lâm Tố hơi nghiêng đầu, áp má lên cánh tay hắn, chầm chậm hít thở.
Bầu không khí trong phòng khám dưới cái ôm này của hai người trở nên tĩnh lặng, hai người đều tự dùng một phần cơ thể của bản thân để cảm nhận đối phương.

Đào Mục Chi khẽ cúi đầu, hơi thở của hắn len lỏi qua mái tóc mềm mại rơi xuống bên tai cô, cũng không biết là vì mấy sợi tóc theo hơi thở đó rung động cọ vào, hay là vì hơi thở của hắn, Lâm Tố chỉ thấy tai mình ngưa ngứa, trái tim cũng ngưa ngứa theo.
Lúc này, Lâm Tố bỗng nhớ đến hòn đảo nhỏ Đào Mục Chi đã nói với mình.

Đào Mục Chi nói chờ cô khỏi hẳn rồi, họ sẽ có một hòn đảo nhỏ, hai người cùng nhau sinh sống trên đó.

Khi ấy, cô có thể gần gũi hơn với hắn, có lẽ cũng sẽ tương tự thế này đi.
Lâm Tố bỗng nhiên tìm được dũng khí gọi điện cho mẹ.
Đào Mục Chi ôm Lâm Tố, từng chút từng chút một vỗ về xoa dịu sự căng thẳng của cô, cảm nhận được cô dần trở nên mềm mại và ngoan ngoãn.

Cứ thế ôm cô thêm một lát, Đào Mục Chi dặn dò Lâm Tố.
"Tôi phải kiêng kỵ không can thiệp vào quá trình chẩn liệu.

Nhưng những chuyện khác hoặc những chuyện có liên quan đến chẩn liệu nhất định phải nói với tôi.

Biết chưa?"
Hắn như một cái cây đại thụ, mà Lâm Tố chính là tinh linh sống trong đó.

Hắn có thể cho cô sự chăm sóc và bảo vệ kín kẽ không một khe hở.

Nhưng mà Đào Mục Chi cũng lo lắng cô sẽ vì một vài dao động sinh ra từ vấn đề tâm lý mà giấu diếm hắn, đơn độc hành động.
Nếu là thế thì hắn sẽ không thể bảo vệ cô.
Lâm Tố làm tổ trong lòng Đào Mục Chi, lời nói của hắn chui vào tai cô, lại trôi tuột vào tim.

Cô đem từng chữ từng chữ hắn nói khắc ghi vào lòng, nằm gọn trong cái ôm của hắn, Lâm Tố khe khẽ gật đầu.
"Biết rồi."
Đào Mục Chi đưa tay nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của cô.
-
Hai người nằm ôm nhau trong phòng khám thẳng đến sáu giờ, qua cả giờ tan ca.


Chờ Lâm Tố báo với Đào Mục Chi, hắn vậy mà chỉ đơn giản "ồ" một tiếng, sau đó ôm cô từ ghế dài lên, đặt xuống đất.
Lâm Tố: "..."
Lâm Tố cảm thấy Đào Mục Chi vừa nãy hẳn là ngủ rồi! Hừ! Đừng nói là hắn coi cô thành con gấu ôm để ngủ đó nhé! Thế mà lại ôm cô đến mức ngủ luôn! Cô nhắc hắn đã sáu giờ rồi, hắn vậy mà chỉ "ồ" một tiếng.
Ồ cái gì mà ồ? Hắn cũng phải xin lỗi đi chứ? Cô sắp đói chết luôn rồi đây có biết không hả!
Cứ như thế, Lâm Tố mang theo khuôn mặt phụng phịu không vui theo Đào Mục Chi về nhà.
Bởi vì hôm nay về muộn, nên về đến nhà trời cũng đã tối mịt.

Đào Mục Chi vào bếp nấu cơm, Lâm Tố cầm điện thoại nằm trên ghế sô pha vừa suy nghĩ chuyện gọi điện vừa ngắm nghía độc đinh.
Đôi khi vẫn là câu nói đó, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn.

Dù là lúc được Đào Mục Chi ôm, khiến Lâm Tố nhìn thấy hòn đảo nho nhỏ đang ở phía xa mời gọi cô, làm cô lập tức muốn đi gọi điện cho mẹ.

Nhưng mà bây giờ không còn nằm trong vòng ôm của Đào Mục Chi nữa, Lâm Tố lại như một con rùa chui tọt về cái mai của mình.
Lâm Tố: "..."
Cô mới không trốn vào mai, cô chỉ là muốn cẩn thận suy xét cho tốt, một cuộc gọi này sẽ kéo theo rất nhiều sự tình, cô phải nghĩ cho thật cẩn thận.

Nếu chỉ vì một cái ôm khi đó của Đào Mục Chi mà cô không suy nghĩ gì lập tức gọi điện cho mẹ, thì có khi lúc ấy cô cũng chẳng biết phải nói gì.
Bộp chộp thì sự không thành, không được không được.
Để cô nghĩ thêm hai ngày nữa.
Chờ thêm hai ngày suy xét thật kỹ rồi, lại bảo Đào Mục Chi ôm một cái cổ vũ rồi cô sẽ gọi cho mẹ.
Lâm Tố nghĩ thế.
Đào Mục Chi trong nhà ăn chợt gọi: "Ăn cơm."
Nhận được tín hiệu, Lâm Tố thoắt cái hồi thần, hai mắt sáng rực, như con cá nhỏ bật người từ sô pha ngồi dậy, sau đó chạy nhanh đến trước bàn ăn.

Cô vừa chạy về phía bàn ăn, vừa nhăn mặt nhíu mày, giọng điệu mang theo hờn dỗi.
"Tôi sắp chết đói rồi, đều tại anh ở phòng khám cứ đòi ôm tôi ngủ cho bằng được..."
"Lỗi của tôi." Đào Mục Chi đặt đôi đũa gác lên bát cô.
Lâm Tố: "..."
Lâm Tố ôm theo một bụng tức giận, như một dãy pháo đã được đốt dây rồi, nhưng ai ngờ còn chưa kịp cháy đến nơi thì đã bị Đào Mục Chi diệt sạch.

Hắn đúng là rất biết cách dập lửa giận của cô, cũng biết cách nhóm cho cô một bụng hỏa.
Lâm Tố bị lời nhận lỗi nhanh khủng khiếp này làm cho trở tay không kịp, cô vốn còn muốn nói thêm vài câu, nhưng vừa nhìn đến độc đinh kho trên bàn...!à không, cá kho, tức giận thoáng cái bay biến, quên luôn cần phải tức giận cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.
Tuy Lâm Tố đã tha lỗi cho hắn, nhưng mặt vẫn còn nhăn nhó.

Đào Mục Chi chủ động nhận sai nhanh như thế cũng là vì sợ cô đói bụng, muốn để cô ăn trước đã.

Bây giờ nhìn thấy cô ăn mà mặt nhăn nhó như vậy, Đào Mục Chi vừa giúp cô gỡ xương, sau đó đặt cá vào bát cô, vừa nói.
"Tôi xin lỗi, ăn cơm xong đưa cô đi chơi được không?"
Lâm Tố đang cắm đầu ăn cơm ngẩng phắt đầu: "!!!"
"Đi đâu?" Lâm Tố hỏi.
Nhìn xem, cái giờ muộn này, nhìn xem, tuấn nam mỹ nữ tuổi trẻ ngời ngời như cô và Đào Mục Chi, nhìn xem, cuộc sống về đêm ở thành thị phong phú rực rỡ muôn màu biết bao, nhìn xem...
Đào Mục Chi: "Đi công viên trò chơi."
Lâm Tố: "..."
Anh dỗ con gái đấy à?
***
88: Lại là một câu hỏi không liên quan cơ mà cái game tên là magic tiles ấy mọi người, Bát nhớ ngày xưa nó là mấy bài piano mà nhỉ, hay là tui tải nhầm game khác ta~.


Bình luận

Truyện đang đọc