GAI HỒNG MỀM

Lâm Tố "vụt" một cái từ trong lòng Bạch Dã nhảy ra.1

Động tác này dọa cho Bạch Dã giật mình, vội đỡ lấy vì sợ cô lại ngã. Lâm Tố đẩy bàn tay đưa tới của anh ta ra, nhìn về phía vừa gọi tên mình.

Sao Đào Mục Chi lại đến đây?

-

Lâm Tố cảm giác bản thân như cô vợ bị ông chồng bắt quả tang ngoại tình.

Cô không biết Đào Mục Chi đến từ bao giờ, nhưng lúc hắn gọi cô, đúng là cô vẫn đang ở trong lòng Bạch Dã. Nhưng không phải cô chủ động nằm vào lòng Bạch Dã nha, rõ ràng là tại bị đụng nên cô mới ngã vào lòng anh ta.

Lâm Tố nghĩ đến đây, đưa mắt nhìn Đào Mục Chi đứng ở đằng kia.

Từ sau khi gọi cô, sau đó cô đi về phía hắn, lại bị hắn kéo ra khỏi studio. Ngày thường hơi thở trên người Đào Mục Chi đã đủ lạnh rồi, mà hiện tại, nắng giữa trưa chiếu lên người Đào Mục Chi, Lâm Tố lại chỉ cảm nhận được một thân bị bao trùm bởi khí lạnh của hắn.2

Thật ra Lâm Tố chẳng cần phải sợ hãi.

Bởi vì cô và Đào Mục Chi vốn không phải quan hệ yêu đương. Đừng nói bị Đào Mục Chi bắt gặp đang ôm Bạch Dã, dù Đào Mục Chi có bắt được cô và Bạch Dã đang hôn nhau thì hắn cũng không có tư cách gì để nói cô. Dù sao hai người đều độc thân, muốn làm gì đều là tự do của mỗi người.2

(*) hay ấy mình cho lỡ chạm môi luôn đi Tây Phương ca ca, đốt nhà tí chứ ngọt quài ai chịu nổi:>4

Nói thì nói thế, nhưng Lâm Tố vẫn cứ thấp thỏm.

Đào Mục Chi của ngày thường thiên về khí chất lạnh nhạt, nhưng ngoài lạnh trong nóng. Mà hiện tại, hắn cứ như từ trong hầm băng chui ra. Trước khi xác định được hắn đến đây là vì cái gì, Lâm Tố quyết định sẽ giữ im lặng.2

Đào Mục Chi đưa cô lên xe. Hắn muốn tìm một nơi không có người nói chuyện với Lâm Tố, nơi này chính là một vị trí lý tưởng.

Đào Mục Chi ngồi vào ghế lái, Lâm Tố thức thời mở cửa ngồi vào ghế lái phụ.

Cửa hai bên đều đóng, tách ra một khoảng không gian riêng biệt, bên trong xe rơi vào tĩnh lặng.

Lâm Tố: "..."

Trong xe như bị đặt một khối băng, nhiệt độ dần giảm xuống, không khí giống như cũng bị nén lại, Lâm Tố có cảm giác bản thân đang dần bị ép cho không thở nổi, cô len lén liếc sang Đào Mục Chi bên cạnh một cái.

Đào Mục Chi đang nhìn cô.

Lâm Tố: "..."

Lâm Tố vội thu lại tầm mắt, nhưng ánh mắt vừa rồi của Đào Mục Chi vẫn còn ở trong đầu, Lâm Tố len lén nhích mông sang phía cửa, bất chấp khó khăn lên tiếng.

"Anh đến đây làm gì..."

"Hai người vừa rồi đang làm gì?" Đào Mục Chi hỏi.

Đào Mục Chi hỏi xong, Lâm Tố ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đúng, rõ ràng giữa họ chẳng có quan hệ gì cả, nhưng vì sao Đào Mục Chi vừa hỏi một câu, trái tim cô đã trở nên thấp thỏm bất an, sợ hắn sẽ hiểu lầm.

"Chúng tôi chỉ đang nói về bộ phim điện ảnh mới, anh ta là chủ tịch của Baishi Entertainment, muốn mời tôi đến làm đạo diễn. Chúng tôi đang nói chuyện thì tự nhiên tôi bị đụng phải, tôi không chú ý nên mới ngã vào anh ta..."

Lâm Tố thành thật ngoan ngoãn tường trình xong, tường trình xong rồi: "..."

Rõ ràng là tôi hỏi trước mà! Dựa vào cái gì mà tôi phải trả lời trước?

"Quay phim?" Đào Mục Chi hỏi.

Lâm Tố còn đang không cam tâm thầm oán, Đào Mục Chi đã lại lên tiếng, cô phục hồi tinh thần. Đào Mục Chi hỏi như thế, nghĩa là đã tin lời giải thích của cô, Lâm Tố gật đầu, nói: "Đúng, quay phim. Anh ta rất tán dương kỹ thuật chụp ảnh của tôi, cũng đã xem một đoạn phim ngắn lúc trước tôi từng quay nên muốn mời tôi làm đạo diễn..."

"Không thể."

Lâm Tố lại bị Đào Mục Chi ngắt lời.

Thật ra sau khi nói chuyện với Bạch Dã, trong lòng Lâm Tố đã có đáp án cho mình, dự định sẽ nhận lời mời của anh ta. Mà Đào Mục Chi hiển nhiên không có cùng quan điểm với cô, hắn nói xong, Lâm Tố thu lại sắc mặt, hỏi: "Vì sao?"

Ánh mắt của Đào Mục Chi vẫn dừng lại trên người cô, dáng vẻ vẫn bình tĩnh như cũ.

"Làm đạo diễn độc lập cho một bộ phim rất vất vả. Bệnh nhân tâm lý đang trong quá trình phục hồi không thích hợp làm loại công việc đó, sẽ ảnh hưởng không tốt đến quá trình hồi phục..."

Lâm Tố nghe đến đây, bật thốt ra: "Ai nói tôi chưa khỏi bệnh?"3

Lần này là Lâm Tố ngắt lời Đào Mục Chi.

Ngắt lời xong, Lâm Tố: "..."

Trong xe rơi vào yên tĩnh chết chóc.

Lâm Tố bật thốt ra xong mới nhớ là mình đang giấu chuyện này với Đào Mục Chi. Cô hơi run lên, quay sang nhìn Đào Mục Chi. Mà Đào Mục Chi lại đặc biệt bình tĩnh, từ ánh mắt đến thần sắc, giống như hắn đã sớm biết chuyện này.

Cổ họng Lâm Tố như có thứ gì chặn lại.

Đào Mục Chi chắc chắn đã biết cô khỏi bệnh rồi, bởi thế hắn mới đến tận đây tìm cô. Thật ra dù cô không nói với Đào Mục Chi thì chỉ cần hắn và Uông Giai Hoa tán gẫu vài câu là chuyện cô đã khỏi bệnh sẽ bại lộ. Biết được tin này rồi, Đào Mục Chi sẽ đi tìm cô.2

Chuyện này là Lâm Tố giấu Đào Mục Chi, giống như cô đang nói dối hắn, mà hiện tại Đào Mục Chi đã ở ngay trước mặt khiến cô phải tự khai ra.

Nhưng Lâm Tố giấu hắn là vì hắn cũng có chuyện giấu cô, khi đó cô hỏi chuyện Dương Hi hắn cứ một mực im lặng, thế nên cô mới không nói với hắn.

Nhưng mà hiện tại, Đào Mục Chi đã biết được bí mật của cô rồi, mà cô vẫn chưa biết bí mật của Đào Mục Chi rốt cuộc là gì. Lâm Tố thoáng cái kích động lên, không nghĩ được gì nữa bật thốt ra.

"Đúng. Tôi đã khỏi bệnh rồi, nhưng tôi không nói cho anh biết đấy."

Nói xong, cô nhìn sang Đào Mục Chi, nói: "Nhưng tôi có khỏi bệnh hay chưa cũng không có nghĩa vụ phải báo cho anh. Dù anh chỉ vì trách nhiệm mà chăm sóc tôi, thì hôm qua tôi khỏi bệnh rồi, chẳng phải anh vẫn chăm sóc thêm một ngày cho tôi đó thôi? Tôi cho anh tiền, gửi anh lì xì... Ưm!"

Lâm Tố bị hôn.

Trong nháy mắt Đào Mục Chi hôn cô, miệng lưỡi Lâm Tố nhất thời tê dại như không còn thuộc về mình. Nhưng tức giận trong lòng vẫn còn chưa phát tiết ra hết, cô túm lấy hai vai Đào Mục Chi, giãy dụa muốn thoát ra. Mà Đào Mục Chi dễ dàng dùng một tay trói lại hai tay cô, một tay ép cô ngửa đầu, để cho nụ hôn dần xâm chiếm.1

Khóe mắt cô đỏ lên, trong mắt có lấp lánh tia nước, cô ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn của Đào Mục Chi, mà nụ hôn của hắn, từng chút từng chút một trở nên mất khống chế.2

Đào Mục Chi dịu dàng hôn lên môi cô, hôn lên chóp mũi cô, chậm rãi vỗ về nóng nảy tức giận trong lòng Lâm Tố, cho đến tận khi cô nhắm mắt lại, để cho giọt nước mắt kia lăn xuống.

Hai người ở trong xe tiếp tục nụ hôn này, không biết qua bao lâu sau, Lâm Tố không còn phát ra âm thanh nữa, Đào Mục Chi mới đưa tay ôm cô vào lòng.

Bàn tay to lớn của người đàn ông đặt trên sống lưng cô, hắn nhẹ nhàng đặt xuống bên tai cô một nụ hôn, nói.

"Tôi không cần lì xì, tôi cần em."5

"Lâm Tố, tôi thích em."2

***

88: Tuy là toàn thân đang nổi da gà, nhưng mà lì xì này là một hình thức gửi tiền trên wexin nha mọi người. Hôm lâu cũng thấy zalopay có gửi lì xì thì phải, kiểu vậy đó.

Rồi, tui chạy đi bủn rủn tiếp đây, ôi cái tình yêu của nhà người >.

Bình luận

Truyện đang đọc