GAI HỒNG MỀM



Art: Weibo @眠狼
Chương 27: Dù có là bảo mẫu thì cũng phải đáp ứng yêu cầu hợp lý của người ta
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Hiểu ra ý của Đào Mục Chi, Lâm Tố: "Không được!"
"Không tiêm thì sao mà khỏi được?"
Nói xong, Đào Mục Chi giống như không hiểu vì sao Lâm Tố từ chối, hỏi: "Sợ đau?"
Lâm Tố: "..."
Sao cô có thể sợ đau chứ?
Không, không đúng, Đào Mục Chi đây là đang khích tướng cô, cô không thể bị hắn khích tướng được.

Bây giờ sợ đau hay không không phải vấn đề, mà là cô căn bản không bị bệnh, tiêm cái gì mà tiêm?
Da đầu Lâm Tố tê dại.
Đào Mục Chi vẫn còn chăm chú nhìn cô, chờ đợi câu trả lời, Lâm Tố ổn định lại tinh thần, đáp: "Tôi cảm thấy như hiện tại đã rất tốt rồi, không cần phải tiêm.

Nói chính xác là phương thức hiện tại tuy hiệu quả chậm nhưng vẫn hữu hiệu.

Ví dụ như tối qua tôi sốt cao, nhưng vẫn nhẹ hơn tối hôm kia.

Với lại vừa rồi tôi nói tối sẽ sốt cũng chỉ là đoán thôi, đâu nhất định là tối sẽ sốt thật.

Tôi sắp khỏi hẳn rồi, không cần tiêm vội như thế."
Lâm Tố trình bày lý do không cần tiêm xong, giống như đã thuyết phục được cả chính mình, quay đầu về hỏi Đào Mục Chi: "Anh nói có đúng không?"
Hai người ngồi trên thảm, cách một chiếc bàn thấp đối diện nhau.

Đào Mục Chi bình tĩnh nhìn Lâm Tố, sau khi Lâm Tố giải thích xong cũng không thấy một tia gợn sóng nào trong mắt hắn.
"Không tiêm?" Đào Mục Chi hỏi.
"Không tiêm!" Lâm Tố đáp chắc nịch.
Nhận được câu trả lời của Lâm Tố, Đào Mục Chi không kiên trì nữa.

Hắn thu tầm mắt về, tiếng thình thịch trong lồng ngực của Lâm Tố cũng theo đó thoáng bình ổn xuống, thế nhưng giây tiếp theo Đào Mục Chi đã lại nói.
"Nếu cô đã định tạm thời không khỏi ngay thì tôi cần một cái đệm." Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố: "..."
Tạm thời không khỏi ngay là sao? Bệnh này khỏi hay không tôi nói là được à? Lâm Tố vừa chửi thầm trong lòng một câu, chợt phản ứng lại.
"Đ...!đệm?"

Lâm Tố không biết cô không tiêm thì liên quan gì đến chuyện chăn đệm.

Đối diện với sự sửng sốt của cô, Đào Mục Chi vẫn bình tình như thường.
"Nếu như không tiêm thì chỉ có thể tiếp tục dùng cách hiện tại tiếp tục điều trị.

Mà cách này hiệu quả quá chậm, có thể tôi sẽ phải ở lại nhà cô mấy ngày.

Tôi không thể cứ ngủ sô pha mãi, không tốt cho eo."
Lâm Tố: "..."
Ngủ sô pha sao lại không tốt cho eo? Mà eo anh tốt thì để làm cái gì?
Nhà Lâm Tố tuy là sơ sài, nhưng phòng phụ bên cạnh phòng Lâm Tố có giường, nhưng cũng chỉ có độc một cái giường.

Đào Mục Chi muốn mua đệm, hắn ngủ ngon ở phòng phụ, dần dà như thế...
Lâm Tố: "Không được!"
Đào Mục Chi lại bình tĩnh nhìn sang cô.
Chuyện này đối với Lâm Tố có hơi khó khăn.
Tuy là hiện tại Lâm Tố nhìn cũng không khác gì người thường, nhưng thật ra trạng thái tâm lý lại không quá giống với người thường.

Cô có phong cách sống riêng của bản thân, cô ghét phải thay đổi, ghét phải bỏ thêm thứ gì đó vào lãnh địa của mình, dù chỉ là một cái đệm.
Hai năm trước cô chuyển vào căn nhà này, đã ở được hai năm, toàn bộ bố cục này cho đến hiện tại đã trở thành thói quen.

Nếu như thêm vào một chiếc đệm, như thế sẽ giống như bỏ một hòn đá vào lồng ngực, chỉ cần thoáng nghĩ thôi là đã khó chịu rồi.
Cô không thể đồng ý yêu cầu này.
Đào Mục Chi cũng không ép buộc cô, nói: "Vậy mấy ngày tiếp theo tôi vẫn sẽ đến đây chăm sóc cho cô, chờ cô uống thuốc xong thì tôi về nhà ngủ."
Lâm Tố: "..."
Giống với đệm, Đào Mục Chi cũng là một người xâm nhập vào lãnh địa này.

Nhưng Đào Mục Chi lại không giống với đệm, đưa đệm vào nhà sẽ khiến cô khó chịu, còn Đào Mục Chi rời khỏi đây mới khiến cô khó chịu.
"Cũng không được." Lâm Tố nói.
Đào Mục Chi: "..."
Lần thứ hai bị cô từ chối, Đào Mục Chi dứt khoát đặt đũa xuống, bình tĩnh nhìn cô.
Lâm Tố: "..."
Cô cũng cảm thấy bản thân có hơi khó hầu.
Đào Mục Chi muốn đưa cô đi tiêm, để cô nhanh khỏi bệnh, cô không tự nguyện.

Đào Mục Chi lấy lùi làm tiến, yêu cầu cô mua đệm để bảo vệ cái eo của hắn, cô từ chối.

Bây giờ Đào Mục Chi nói sau khi phục vụ cô xong sẽ về nhà ngủ, cô cũng từ chối.
Lâm Tố bỗng không biết phải làm sao bây giờ.
Ba phương án xoay vòng trong đầu của cô, không ngừng va đập vào nhau.


Lâm Tố suy nghĩ đến mức lông mày nhíu chặt, cô cúi đầu nhìn bánh rau trên bàn, cuối cùng tức giận nói.
"Mua mua mua, cũng chỉ là một cái đệm thôi mà, có gì to tát đâu? Tôi mua cho anh là được chứ gì? Cũng chẳng phải tôi không có tiền, không mua nổi cho anh cái đệm!"
Lâm Tố nói xong, ánh mắt nhìn cô nãy giờ của hắn thoáng động.
Đào Mục Chi vốn cũng chỉ định dùng cách này vạch trần mánh khóe của cô.

Hắn hoàn toàn không ngờ tới Lâm Tố lại có thể bỏ qua sự khó chịu của bản thân đồng ý với đề nghị của hắn.
Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, máu nóng trong người dường như cũng đang tăng tốc bơm đi khắp cơ thể.
Lâm Tố tức giận đồng ý mua đệm cho hắn xong thì lập tức cúi đầu tiếp tục gặm bánh.

Đào Mục Chi nhìn cô, hồi lâu không động đậy.

Chờ hiểu được cảm giác này là gì, hắn không khỏi hơi mím môi.
"Cám ơn."
Lâm Tố: "..."
Không có gì không có gì! Phiền chết rồi, tôi mua đệm cho nhà mình anh cám ơn cái đầu á!
Tuy là đã đồng ý với yêu cầu của Đào Mục Chi, nhưng Lâm Tố vẫn không hề vui vẻ, ngược lại còn có hơi khó chịu.

Cô sắp phải nghênh tiếp một cái đệm mới đến với căn nhà của mình.
Cô cầm đũa kẹp một miếng bánh rau, vừa gặm vừa nhăn mày ngây người.
Đào Mục Chi nhìn cô nhăn nhó, hắn cầm đũa lên tiếp tục ăn bữa sáng của bản thân: "Dù có là bảo mẫu thì chủ nhà cũng chỉ đồng ý với những yêu cầu hợp lý.

Điều đó chứng tỏ cô rất thiện lương."
Lâm Tố đang gặm bánh ngẩng đầu lên: "..."
Thật hả?
Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi, không hiểu vì sao, sau khi hắn nói xong câu này thì cảm giác khó chịu và rối rắm do trong nhà sắp có thêm đồ mới hình như cũng đã bị đè xuống rồi.
Đúng nha.

Đào Mục Chi đang chăm sóc cho cô, hắn đúng là giống một bảo mẫu.

Mà dù có là bảo mẫu thì làm gì có bảo mẫu nào mỗi ngày đều phải ngủ ở sô pha? Thế nên yêu cầu muốn ngủ ở giường của hắn rất hợp lý, hành vi mua đệm cho hắn của cô rất thiện lương.
Lâm Tố ăn lại thấy ngon rồi.
Chân mày cô động mấy cái, cuối cùng giãn ra.

Nhưng cô không muốn để Đào Mục Chi cảm thấy là nhờ lời nói vừa rồi của hắn cô mới vui vẻ, Lâm Tố lại nhíu mày.
"Hừ." Lâm Tố làm như vẫn không hề thả lỏng, hừ Đào Mục Chi một cái mới tiếp tục cúi đầu vui vẻ gặm bánh.
Rối rắm một lần nữa được cởi bỏ, Đào Mục Chi nhìn cô một lát, cũng cúi đầu tiếp tục ăn bữa sáng.
-
Chuyện mua đệm cứ thế được quyết định rồi.

Đào Mục Chi còn phải đi làm, công việc này rơi trên vai Lâm Tố.

Thật ra cũng nên là cô làm, tuy là đệm cho Đào Mục Chi dùng nhưng đồ vẫn là sắm cho chính căn nhà của cô.
Ăn sáng xong, Đào Mục Chi đi làm, Lâm Tố thì lái xe đi mua đệm.
Lâm Tố chưa bao giờ những nơi thế này bởi vì cô chưa bao giờ trang trí gì cho căn nhà của mình.

Sau khi mua căn nhà kia cô cứ thể mà vào ở, đến cả vài món đồ hiện tại cũng là Đại Cương đặt mua cho.
Khi đó Đại Cương còn đề nghị đặt mua thêm cho cô vài món khác nữa, bao gồm cả đệm trong phòng phụ, nhưng cô không muốn trong nhà có quá nhiều đồ nên đã từ chối.

Bây giờ nghĩ lại không khỏi hơi tiếc nuối, biết thế khi đó đã đồng ý, đỡ hôm nay phải phiền phức.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố lại thầm oán trách Đào Mục Chi.
Phải nói Đào Mục Chi này đường đường là một đấng nam nhi cũng quá coi trọng tiểu tiết, cũng chẳng phải cô chưa ngủ ghế sô pha của nhà mình bao giờ, vừa mềm mại vừa thoải mái, cô nằm cả một ngày cũng chẳng làm sao, thế mà đến lượt hắn thì lại kêu là không tốt cho eo?
Lâm Tố vừa thầm oán trách Đào Mục Chi quái đản khác người vừa đi vào khu bán đệm.
Hiện tại mới là sáng sớm, người đến đây lác đác vài mống, khu bán đệm thì càng hiu hắt quạnh quẽ.

Lâm Tố vừa bước vào đến cửa khu, nhân viên bán hàng ở đây lập tức nhiệt tình săn đón.
"Em chào chị, xin hỏi chị cần xem gì thế ạ? Cửa hàng chúng em có cả giường và đồ dùng cho giường đấy ạ."
Tuy là nhân viên bán hàng rất nhiệt tình, nhưng cũng được đào tạo rất tốt, giữ khoảng cách với cô, điều này khiến Lâm Tố không quá khó chịu.

Cô thoáng nhìn bên trong cửa hàng, nói với cô ấy.
"Tôi muốn mua đệm."
Nhân viên bán hàng nghe vậy thì nhanh nhẹn gật đầu nói: "Có ạ có ạ, em dẫn chị đi xem."
Nói xong, nhân viên bán hàng dẫn đường cho Lâm Tố, trên đường đi còn hỏi cô: "Chị muốn mua đệm gì ạ? Cho giường đơn hay giường đôi ạ? Cửa hàng chúng em đều có hết."
"Giường đôi." Lâm Tố nói.
Nghe đến giường đôi, ý cười thoáng cái tràn ra trong mắt của nhân viên bán hàng, "Là mua cho phòng tân hôn đúng không ạ? Sao chị lại đi xem một mình, bạn trai không đi cùng ạ? Nếu là đệm thì cả hai người cùng thử mới được..."
Lâm Tố: "..."
Nhân viên bán hàng này hình như đang hiểu nhầm gì đó.

Cũng đúng, ở tầm tuổi này của cô đến mua đệm cho giường đôi thì chắc chắn là để về bài trí cho cái ổ tình yêu rồi.

Có thể nhân viên thấy cô lớn tuổi hơn, nên mới cứ thế nhận định quan hệ của cô và Đào Mục Chi là bạn trai bạn gái.
Phi phi phi! Cái gì mà bạn trai bạn gái chứ?
Lâm Tố cầm chổi đuổi cái suy nghĩ này ra khỏi đầu, trong khi nhân viên bán hàng còn đang huyên thuyên không dứt, đại ý là cô nên đưa bạn trai để cùng nằm thử xem thế nào, Lâm Tố: "Tôi mua cho bảo mẫu trong nhà."
Phải nói là đã làm công việc này thì kỹ năng giao tiếp đều thuộc hạng thượng thừa.

Nghe Lâm Tố nói mình mua cho bảo mẫu, nhân viên bán hàng cũng chỉ thoáng xấu hổ trong một giây, sau đó ý cười lại như hoa nở trên mặt.
"Ồ, là mua cho bảo mẫu.

Vậy chị cần loại nào ạ? Em cảm thấy loại này và loại này cũng không tệ, giá cả tầm trung, rất thích hợp cho phòng của bảo mẫu..."
Nhân viên bán hàng còn chưa nói xong, Lâm Tố: "Lấy cho tôi loại đắt nhất trong cửa hàng của cô đi."
Nhân viên bán hàng: "..."
Người này có đúng là mua cho bảo mẫu không đấy?
-
Kiểu người thừa tiền thiếu kiên nhẫn như Lâm Tố, mua sắm chỉ có một chữ: Nhanh.
Chọn xong loại đệm đắt nhất, Lâm Tố quẹt thẻ.

Nhân viên bán hàng xác nhận với cô thời gian giao hàng, biết được buổi chiều cô có nhà, tươi cười nói sẽ sắp xếp cho nhân viên đúng giờ giao qua.

Lâm Tố rời khỏi khu bán đệm ở tầng bốn, sau đó vào thang máy định trực tiếp xuống bãi đỗ xe ở tầng ngầm.

Thế nhưng xuống đến tầng một cửa thang máy bỗng nhiên dừng lại rồi mở ra, Lâm Tố không kiên nhẫn nhìn ra ngoài cửa thang máy, sau đó cô bước ra ngoài.
Trước khi cô bước ra, nhân viên bán hàng của khu bán bàn ăn đã nhìn thấy ánh mắt của cô hướng về phía này, bởi vậy Lâm Tố vừa bước một chân ra, nhân viên đã nhanh chóng bước đến nghênh tiếp.
"Chị muốn mua bàn ăn ạ?"
Lâm Tố: "...!Không mua.

Tùy tiện xem thôi."
Lâm Tố xuống bãi đỗ dưới tầng ngầm, lên xe đóng mạnh cửa, sau đó gọi điện thoại cho Đào Mục Chi.
"A lô." Rất nhanh đã có người tiếp nghe.
"Mua đệm xong rồi." Nghe được tiếng của Đào Mục Chi, Lâm Tố phồng má, giọng điệu không mấy tốt đẹp thông báo với hắn một tiếng.
Giọng điệu của cô thể hiện rất rõ ràng bản thân đang kìm nén lại tức giận trong lòng vì phiền phức mà hắn mang đến.

Thế nhưng Đào Mục Chi lại chỉ quan tâm đến kết quả, nghe được lời này thì lên tiếng.
"Vất vả rồi.

Cám ơn."
Lâm Tố: "..."
Cái gì mà "vất vả" với chả "cám ơn", cứ như cô đang trang trí phòng ở cho hắn không bằng.
"Đây là đệm cho nhà của tôi, lại không phải là đặc biệt mua cho anh, anh cám ơn cái gì?" Lâm Tố nói.
Quả nhiên sau khi cô nói vậy thì Đào Mục Chi không nói gì nữa.
Đào Mục Chi nói chuyện cô tức giận, Đào Mục Chi không nói cô lại càng khó chịu.

Có lẽ vừa rồi Đào Mục Chi nói cám ơn cô cũng không nên tức giận đẩy lại không cần.

Cô nên nhận lời cám ơn này của hắn mới đúng, dù sao nếu không phải vì hắn muốn đệm thì cô cũng chẳng chạy đến đây vào sáng sớm thế này làm gì.
Nghĩ đến đó, Lâm Tố nói: "Nhưng anh cám ơn cũng đúng thôi, dù sao là do anh muốn tôi mới phải mua."
Đào Mục Chi nhàn nhạt đáp một tiếng: "Ừm."
Lâm Tố kéo dây an toàn cài vào, bắt đầu lấy hắn làm đối tượng mà xả giận.
"Anh cũng giỏi mang đến phiền phức cho tôi thật, anh nói muốn đệm, tôi liền chạy đến đây mua đệm cho anh.

Nhưng cũng chẳng biết anh ở nhà tôi được mấy ngày.

Nhà tôi toàn là đồ tốt, dĩ nhiên mua đệm cũng phải là loại đắt nhất, cái đệm hôm nay tiêu tốn của tôi năm vạn tám, bây giờ nghĩ lại đúng là không đáng..."
(*) Khoảng tầm 220tr tiền Việt:))))))
Đệm là chiều theo ý muốn của Đào Mục Chi, nhưng Đào Mục Chi cũng chỉ vì chăm sóc cho cô nên mới ở nhà cô mấy ngày, cô cũng chỉ có thể ốm mấy ngày thôi, chờ cô khỏi rồi hoặc là Đào Mục Chi nhận ra được cô đang giả bệnh thì chẳng phải hắn sẽ thu dọn đồ đạc rồi chuồn ngay hay sao?
Chỉ có mấy ngày mà tiêu tốn của cô năm vạn tám.
Đào Mục Chi im lặng chờ cho cô xả giận xong, lên tiếng.
"Vậy tôi không đi nữa?"
Đào Mục Chi vừa dứt lời, Lâm Tố lập tức hừ mũi khinh bỉ nói: "Anh ở lại nhà tôi làm cái gì? Làm áp trại lão công à?"
Lâm Tố nói xong: "..."
Mẹ nó! Lâm Tố mày vừa nói cái gì thế hả?
***
88: Bác sĩ Đào là bác sĩ tâm lý, biết thêm một cái đệm vào sẽ khiến Tố bảo bối mắc bệnh tâm lý khó chịu thế nào, ai ngờ Tố bảo bối lại đồng ý.

Bác sĩ Đào lần đầu tiên nhận ra tầm quan trọng của bản thân trong lòng Lâm Tố, bác sĩ Đào được sủng mà sợ, ngoài được sủng mà sợ còn phát hiện có thêm mấy đóa hoa đang hé nở trong tim hahaha.


Bình luận

Truyện đang đọc