GIÁ NHƯ EM CHƯA TỪNG YÊU


Ấp úng nữ hộ lý chỉ thẳng tay vào mặt mình:"Anh hỏi...!hỏi tôi sao?"
"Không cô thì ai!" Cau mày Bạch Hạc Hiên trân trân nhìn nữ hộ lý khó chịu ra mặt.
"Anh có thể gọi tôi là Giai Tuệ, tôi là hộ lý được mẹ anh thuê về để chăm sóc cho anh trong ba tháng vừa qua!" Giai Tuệ thành thật mà trả lời.
Nheo nhẹ mi mắt, Bạch Hạc Hiên cũng chẳng còn thái độ gây gắt như lúc nảy nữa mà chớp nhẹ mi mắt:"Ừm...!Tôi biết rồi! Cô ra ngoài trước đi!"
"Tôi gọi bác sĩ!" Đôi bàn tay có phần hơi lúng túng nữ hộ lý chỉ chỉ ra hướng cửa.
"Không cần gọi! Làm luôn giấy xuất viện cho tôi đi!" Bạch Hạc Hiên trên giường bệnh sau lời của nữ hộ lý, anh nghĩ nghĩ gì đó mà ra lệnh.

Lời Bạch Hạc Hiên vừa dứt, nét mặt nữ hộ lý cũng e ngại mà nhìn anh:"Anh Bạch, anh là vừa mới tỉnh! Không thể xuất viện liền như thế được!"
"Lời tôi nói cô không nghe sao?"
"Vâng!" Nữ hộ lý đủ tinh ý để nhận ra được Bạch Hạc Hiên đang dần có dấu hiệu tức giận, mà ngoan ngoãn theo lời anh.
Ra khỏi phòng bệnh nữ hộ lý không trực tiếp đi làm giấy xuất viện cho Bạch Hạc Hiên mà lại liên lạc với Bạch phu nhân để hỏi ý kiến bà, sau khi nhận được sự đồng ý của Bạch phu nhân thì nữ hộ lý mới làm giấy xuất viện cho Bạch Hạc Hiên.
Mặc dù sức khỏe chưa được ổn định, nếu đúng quy trình thì bác sĩ vẫn chưa thể chấp nhận cho Bạch Hạc Hiên xuất viện liền sau khi vừa hôn mê sâu mới tỉnh được, nhưng với tầm ảnh hưởng của Bạch Hạc Hiên anh thì cũng chẳng ai dám trái lời.
Sau khi xuất viện, Bạch Hạc Hiên cũng chẳng về Bạch gia nghỉ ngơi mà lại đến thẳng Bạch Thị, anh không kể ngày đêm điên cuồng mà lao đầu vào công việc.

Đến nổi công việc trước kia nếu mất đến một tuần để giải quyết xong thì bây giờ chỉ cần một đến ba ngày là Bạch Hạc Hiên đã có thể giải quyết được toàn bộ, anh cứ như thế ngủ không ngủ, ăn uống thì miếng có miếng không qua loa cho xong bữa, rồi lại tiếp tục điên cuồng cùng với công việc.
Có lẽ hiện tại chỉ có công việc mới có thể khiến cho Bạch Hạc Hiên tạm dừng đi những suy nghĩ, những dòng kí ức thuộc riêng về Lam Đình Niên đang không ngừng ngày ngày hiện hữu trong tâm trí anh và kể cả sự ân hận của bản thân mình.
Đêm nay, tối muộn Bạch Hạc Hiên mới rời khỏi Bạch Thị, anh không về thẳng Bạch gia mà lại mò đến một quán rượu, tìm chút hơi men mà chấn chỉnh bản thân, cho đến tờ mờ sáng Bạch Hạc Hiên mới từ quán rượu trở về Bạch gia, trên người mang theo chút hơi men vẫn còn động lại trên người, anh chao đảo hướng từng bước chân về phía phòng ngủ của Lam Đình Niên, tay mở nhẹ cánh cửa không khóa.

Bạch Hạc Hiên lửng thửng mà đi vào bên trong, không gian quá đổi tĩnh mịch, tối đen đến không một chút ánh sáng, bước chân lần mò đến cạnh giường Bạch Hạc Hiên ngồi xuống tay với nhẹ mở chiếc đèn ngủ lên, ánh sáng vàng nhạt ấm cúng tỏa ra thắp sáng cả một khoảng không gian trong căn phòng.

Bạch Hạc Hiên theo thói quen mà kéo nhẹ ngăn tủ ở đầu giường của Lam Đình Niên ra.
Từ bên trong hộc tủ, một khung ảnh cưới vẫn còn được cất giữ thật cẩn thận.
Lòng bàn tay run run nhẹ Bạch Hạc Hiên cầm lên tấm ảnh, mi mắt thoáng nhìn qua nụ cười thật tươi, hạnh phúc không dấu nổi trong ánh mắt của Lam Đình Niên, tâm trạng bấy giờ khó diễn tả thành lời, mi mắt khẽ chớp động lại trên khung ảnh một giọt lệ trong veo, Bạch Hạc Hiên vừa cười vừa khóc, lòng mang đầy ân hận mà lau nhẹ đi giọt lệ vươn trên khung ảnh.
Cẩn thận đem khung ảnh đặt lên bàn, nhìn ngắm thêm một tí, lòng cô quạnh, Bạch Hạc Hiên từ trong túi áo lấy ra một bao thuốc lá, lòng bàn tay chậm rãi mà châm lửa, thoáng chóc trong căn phòng kín đã mịt mù khói thuốc, Bạch Hạc Hiên ngã lưng ra giường, đâm chiêu mà nhìn lên trên trần nhà suy tư gì đó rất rất lâu...
Một đêm nữa lại trôi qua!
Đêm nay lại một đêm nữa không được nhìn thấy Lam Đình Niên...
Lại một đêm không thể nào chợp mắt...
Bạch Hạc Hiên lại đấm chìm trong khói thuốc cùng hơi men mà xua đi sầu tư cho đến sáng ngày hôm sau.

Cuộc sống tẻ nhạt, đầy rẫy tệ nạn, lẫn tiêu cực cứ thế lập đi lập lại không biết chán và cũng chẳng hiểu vì sao mà Bạch Hạc Hiên lại có thể duy trì cuộc sống như thế trong suốt ba năm liền.
Trong ba năm có lần Bạch Hạc Hiên đã phải nhập viện lúc nửa đêm vì ngộ độc rượu, đến mức tưởng chừng như chẳng thể cứu vãn, ấy vậy mà vừa qua cơn nguy kịch, ý thức vừa tỉnh anh lại tiếp tục đem mình đấm chìm vào trong hơi men để tìm sự bình yên.
Ba năm qua dường như Bạch Hạc Hiên cũng chưa bao giờ có đủ một giấc ngủ trọn vẹn, nếu không uống rượu, hút thuốc đến sáng thì cũng là giật mình thức giấc lúc nữa đêm.

Đã có lúc mệt mỏi đến độ Bạch Hạc Hiên phải dùng đến thuốc an thần để có thể chợp mắt.


Bình luận

Truyện đang đọc