GIÁ NHƯ EM CHƯA TỪNG YÊU


Lưỡng lự một lúc lâu cuối cùng Bạch Hạc Hiên cũng quyết định mở cửa mà đi vào, vừa vào anh đã nhìn thấy Lam Đình Niên mở to mắt nằm bất động mà trân trân hướng lên trần nhà, có chút lo lắng anh đi vào chỗ của cô, nhìn vào đôi mắt có phần hơi trống rỗng anh chợt giật mình mà lên tiếng nhưng lại hết sức khó nghe:"Cô muốn dọa chết người mới hài lòng à?"
Nói rồi Bạch Hạc Hiên nhìn lại hộp cháo được y tá mua giúp đặt ở trên bàn cùng mấy viên thuốc mà nói tiếp:"Tỉnh rồi thì ngồi dậy tự ăn cháo uống thuốc đi!"
Mi mắt khẽ chớp anh lại nói tiếp:"Khỏe rồi mới chăm sóc được cho Thanh Lam! Cô đừng cứ nằm lì ở đây rồi lấy cớ bệnh tật để né tránh trách nhiệm!"
Bất động trên giường an tĩnh vốn cũng chẳng màn để tâm đến làm gì rồi nhưng không hiểu vì sao những lời của Bạch Hạc Hiên như một nốt nhạc phiêu lãng mà lọt tỏm vài tai cô.
Mới đầu còn tưởng anh lo lắng cho cô đấy!
Hóa ra là vì lo không có người chăm sóc cho tình nhân nhỏ của anh ta!

Nghe thôi cũng đã thấy thật nực cười làm sao?
Lam Đình Niên lười!
Cô đã lười đến độ chẳng muốn mở miệng dù chỉ là nửa lời để thành câu.

Tay xiết chặt lấy ga trãi giường Lam Đình Niên lặng lẽ mà khép hờ mi mắt.
Bạch Nhược Quân nhiều lần bị Lam Đình Niên dùng thái độ hời hợt này mà đối xử, anh tất nhiên rất không hài lòng còn rất ghét nữa là đằng khác, anh muốn lật tung tấm chăn trên người cô lên, cường bạo mà lôi đầu cô ngồi dậy để hỏi chuyện, nhưng rồi nhìn lại khuôn mặt nhợt nhạt của cô mà thật cố gắng nén lòng mình lại.
Cứ tình trạng như thế này anh sẽ tức điên mà chết mất!
Giận lắm nhưng Bạch Hạc Hiên buộc lòng tạm thời không muốn để cho Lam Đình Niên đắc ý vì anh biết cô là đang thách thức anh, dùng thái độ của mình mà thách thức anh, để anh tự tay giết chết cô đi.
Nhưng anh thì không muốn cô chết đi dễ dàng như thế, anh phải tiếp tục bào mòn cô cho đến khi cô chẳng còn lại gì mới thôi.
Chính là như thế!
Đây chính là ý nghĩ mà Bạch Hạc Hiên anh nên có!
Nghĩ xong rồi, Bạch Hạc Hiên liền kéo mạnh chiếc ghế còn cố tình gây ra tiếng động lớn khi cho chiếc ghế ma sát với sàn, anh dứt khoát ngồi xuống ghếc cạnh giường bệnh của Lam Đình Niên, đôi chân dài kiêu hãnh mà vắt chéo, mười đầu ngón tay đan vào nhau anh ngã người ra thành ghế chỉnh chỉnh giọng nhàn nhã mà lên tiếng:"Nếu tôi nhớ không lầm thì hình như mẹ của cô cũng đang điều trị ở một bệnh viện gần đây thì phải, cô thấy sao nếu tôi đến hỏi thăm bà ấy một chút nhỉ?"

Từ miệng của Bạch Hạc Hiên lại phát lời dọa nạt, lại là lấy mẹ của cô làm cái cớ, nhưng Lam Đình Niên cũng chẳng thể làm ngơ, ngay lập tức có phản ứng, mắt mở to cô lật tấm chăn ra khỏi người mình mà ngồi phắt dậy xoay người đối diện với Bạch Hạc Hiên mất bình tĩnh:"Anh tính làm gì bà ấy? Tôi cảnh cáo anh không được đụng đến mẹ của tôi!"
"Vậy thì cháo và thuốc...." Khóe môi cong lên đầy ranh mãnh Bạch Hạc Hiên xoay đầu cằm hơi hết về vị trí đang đặt hộp cháo cùng mấy viên thuốc mà bảo.
Hai bàn tay nhỏ quấn đầy gạt y tế đang không ngừng run rẫy Lam Đình Niên chòm người vươn tay đến muốn bưng lấy hộp cháo cùng mấy viên thuốc mà gật đầu lia lịa miệng không ngừng lẩm bẩm như người mất hồn:"Tôi ăn....!Tôi ăn mà.....!Nhất định sẽ ăn hết....!Thuốc nữa....!Tôi sẽ uống....!Sẽ uống....."
Hộp cháo đặt trên bàn không còn nóng nữa do đã để quá lâu, nhưng Lam Đình Niên cơ bản cũng chẳng sợ bỏng vì trên người cô còn chỗ nào chưa bỏng sao?
Cô với tới chỗ của hộp cháo rồi nhưng tay của cô đều được băng bó kĩ lưỡng, cô không thể bưng hộp cháo lên.
Ngay lập tức rụt tay về, Lam Đình Niên đưa bàn tay lên miệng mình ý muốn dùng răng để tháo băng gạt ra nhưng chưa gì đã bị lời nói của Bạch Hạc Hiên làm gián đoạn:"Cô định làm gì?" Bạch Hạc Hiên nhíu mày mà hỏi.
Để chứng minh cho lời của mình Lam Đình Niên đưa hai bàn tay bị băng bó của mình lên ngang tầm mắt của Bạch Hạc Hiên nhưng rồi khóe môi của cô chỉ phát ra đúng một từ:"Vướng!"
Bạch Hạc Hiên liền hiểu ra anh tách mười đầu ngón tay đang đan chéo của mình ra, anh trực tiếp đứng lên bưng hộp cháo trên tay, mở nắp anh dùng muỗng múc lấy một ít mà đưa đến trước miệng của Lam Đình Niên lạnh giọng:"Há miệng!"
Lam Đình Niên trân trân ngồi nhìn muỗng cháo trên tay của Bạch Hạc Hiên.

Anh tốt với cô như thế thật sao?
Tự nhiên cô lại nghĩ rằng trong cháo này có độc!
Cười nhạt Lam Đình Niên lắc đầu thẳng thừng:"Tay chân chưa phế, anh cũng chẳng cần tốt với tôi như thế đâu! Thấy không quen mắt, lại nghĩ rằng anh tâm cơ đầu độc giết một kẻ ngán đường như tôi đấy!"
"Lam Đình Niên...." Bị nói móc Bạch Hạc Hiên liền đâm đâm tức giận mà quăng mạnh muỗng cháo vào lại trong hộp cháo, cháo từ trong hộp cứ thế mà văng ra ngoài.
Anh gằng giọng:"Cô đê tiện thì cũng thôi đi! Nào ngờ cô còn có cái suy nghĩ người khác cũng đê tiện giống cô sao?".


Bình luận

Truyện đang đọc