Trợ lý Hồng cũng vì thế mà hoảng lên, tay chân loạng choạng mà gọi cấp cứu.
Mất khoảng một thời gian, xe cứu thương mới đến được Bạch gia để đưa Bạch Hạc Hiên đến viện cấp cứu.
Vì vết cắt ở cổ tay khá sâu, nên máu ra khá nhiều, cho dù trợ lý Hồng đã tìm cách cầm máu trước đó nhưng hiệu quả cũng chẳng được là bao, tưởng chừng như Bạch Hạc Hiên lần này thật không qua khỏi rồi, thì lại lần nữa số trời chưa thể tận, Bạch Hạc Hiên lần nữa được cứu, anh vẫn tiếp tục may mắn mà sống sót, chỉ là tình trạng của anh hiện giờ được bác sĩ chuẩn đoán khá trầm trọng, gần như là không còn đủ tỉnh táo để nhận thức và bắt đầu sinh ra ảo giác nặng.
Nếu lúc trước tình trạng của Bạch Hạc Hiên chỉ cần dùng thuốc an thần là ổn thì bây giờ có lẽ chỉ có thể là cái chết mới khiến anh đủ bình tâm.
Cho nên bác sĩ đã hội ý lại với nhau và quyết định sẽ bắt tay vào điều trị tâm lý chuyên sâu cho Bạch Hạc Hiên, trầm cảm chính là một loại bệnh nhưng trầm cảm đến mức sinh ra ảo giác dẫn đến việc muốn tự giải thoát thì cũng chẳng còn đơn giản là một loại bệnh có thể dễ dàng kiểm soát được nữa.
Nhưng rồi mọi kế hoạch đều vỡ khi mà Bạch Hạc Hiên vừa tỉnh dậy đã trực tiếp từ chối lời đề nghị của bác sĩ và tự ý trốn viện về nhà, đã thế anh còn tự nhốt mình trong phòng, nhịn ăn nhịn uống gần cả một tuần liền, đến cả Bạch Thị cũng không còn đủ nhiệt huyết và tha thiết mà bỏ bê không thèm đoái hoài đến, nếu như thời gian này không có trợ lý Hồng một tay đứng ra gánh vác có lẽ Bạch Thị đã sụp đổ từ lâu rồi.
Ngày hôm nay đã là ngày thứ sáu Bạch Hạc Hiên tự nhốt bản thân trong phòng, dù cho là ai, có khuyên ngăn anh thế nào đi chăng nữa thì anh cũng nhất quyết không mở cửa.
Anh còn thấy người ta phiền mà ra cả lệnh cấm lại gần nếu ai dám trái lời ngay lập tức cút ra khỏi Bạch gia, nên cơ bản cũng chẳng ai dám làm phiền nếu không có lệnh anh.
Tình trạng này cứ thế kéo dài, thật sự đã khiến cho Bạch phu nhân không thể nào nhắm mắt làm ngơ nữa, dù sao Bạch Hạc Hiên cũng là máu mủ là khúc ruột của mình, anh lại là đứa con duy nhất của vợ chồng bà, làm sao mà một người mẹ có thể nhìn con mình đang chết dần chết mòn đi như thế được, cho nên Bạch phu nhân đã quyết định từ bên Hoa Kỳ bắt chuyến bay gần nhất bay về để gặp Bạch Hạc Hiên.
Chuyến bay vừa đáp về quê nhà Bạch phu nhân đã vội vội vàng vàng về Bạch gia, việc đầu tiên khi vừa về đến biệt thự là bà nghe lời chỉ điểm của người trong nhà mà lên đến thẳng nơi Bạch Hạc Hiên đang tự nhốt mình.
Đứng bên ngoài, lòng mang theo lo lắng mà không ngừng gõ cửa nhưng đổi lại Bạch phu nhân chẳng nhận được bất kì hồi đáp nào từ bên trong, lo lắng càng thêm lo lắng mà trở nên sợ hãi, may thay vẫn còn chìa khóa dự phòng.
Bạch phu nhân vừa mở cửa, thì mùi chất kích thích hòa trộn cùng khói thuốc hỗn tạp khó ngửi đã sộc thẳng vào mũi của bà đến khó thở, không khí trong căn phòng hết sức bí bách, Bạch phu nhân khó lòng mà tưởng tượng nổi làm sao Bạch Hạc Hiên có thể sống trong không gian ngột ngạt như thế này suốt gần cả tuần liền được cơ chứ?
Bàn tay phất phất nhẹ nơi đầu mũi, Bạch phu nhân nhìn quanh căn phòng tối ôm, ở nơi gốc tối bà tìm thấy một đóm lửa nhỏ của điếu thuốc.
Xác định được vị trí cần tìm, Bạch phu nhân nhấc chân đi vào phòng, tiện tay bật công tắc đèn.
Ngay lập tức một luồng ánh sáng liền làm cho Bạch Hạc Hiên lóa mắt, anh đưa bàn tay đã tím bầm lên che lấy đôi mắt của mình mà chau mày.
Bạch phu nhân nhìn hành động và dáng vẻ hiện tại của Bạch Hạc Hiên cuối cùng cũng chỉ biết bất lực thở dài mà lắc đầu.
Đi thẳng đến bên khung cửa sổ, Bạch phu nhân vươn tay kéo rèm, mở cửa để cho mùi chất khích thích cùng khói thuốc tan bớt đi cho dễ chịu rồi bà mới cúi người giật lấy chai rượu trên tay của Bạch Hạc Hiên dùng sức mà đập mạnh xuống sàn nhà:"Bạch Hạc Hiên, con điên rồi sao?"
"Con có biết bây giờ nhìn con tệ hại đến như thế nào hay không?"
"Bao nhiêu năm rồi hả Bạch Hạc Hiên?"
"Nếu con yêu con bé nhiều như vậy sao lúc nó còn sống con không thử tử tế với nó một chút đi!"
"Bây giờ nó mất rồi con ngồi ở đây bê tha rượu chè, khói thuốc thì con bé nó có sống lại được hay không?"
"Con như vậy là để cho ai xem hả Bạch Hạc Hiên?"
Tiếng dỗ vỡ cùng lời của Bạch phu nhân không những không làm cho Bạch Hạc Hiên tỉnh táo hơn mà ngược lại còn làm cho tinh thần của anh thêm bấn loạn vì mất đi thứ ổn định tâm trạng của mình, thật sự bây giờ nếu không có rượu làm bạn Bạch Hạc Hiên sẽ điên mất, chỉ có rượu mới khiến cho anh say, khiến cho anh ngừng suy nghĩ.
Nhưng bây giờ cũng bị Bạch phu nhân cướp đi rồi, mi mắt trân trân dán chặt lên chai rượu đã vỡ, Bạch Hạc Hiên nhìn nhưng giọt rượu còn vươn trên mảnh chai đang nhỏ giọt xuống dưới sàn nhà mà thèm khát, anh chòm người, vươn tay muốn nhạt mảnh thủy tinh còn chứa đầy rượu kia lên nhưng lại bị Bạch phu nhân hất tay đánh gãy ý định:"Con điên bao nhiêu đấy đã đủ chưa?"
"Ba năm rồi đấy Bạch Hạc Hiên à!"
"Con như thế này không mệt à?"
"Niên Niên con bé nó vốn chẳng thể nào quay về được nữa!"
"Con như thế này là muốn để cho ai xem?".