Khóe mi ánh lên một giọt nước mắt lặng lẽ mà rơi xuống, may thay Bạch Hạc Hiên vẫn còn đang loay hoay nên không thấy được, mi mắt liền chớp chớp vội đẩy cho giọt nước mắt kết thúc, Lam Đình Niên lại gắng trở về dáng vẻ lặng như tờ.
Vừa hay lúc này Bạch Hạc Hiên cũng ngẩng đầu lên, giấu nhẹm đi cánh tay đoán chắc năm phần là gãy của mình ra sau, Bạch Hạc Hiên đỡ nhẹ lấy eo của Lam Đình Niên dịu dàng:“Niên Niên ngoan lại giường ngồi xuống đợi anh một lát, anh vào nhà vệ sinh rồi lên nhà trên ăn sáng cùng em!”
Nói rồi Bạch Hạc Hiên liền đẩy nhẹ eo của Lam Đình Niên tới trước một chút, cô cũng hiểu được ý mà ngay lập tức gật nhẹ đầu bước đi, Bạch Hạc Hiên vẫn còn đứng đó nhìn bước chân có chút chao đảo của Lam Đình Niên mà nói vọng tới:“Niên Niên, chậm thôi kẻo ngã!”
Bước chân có hơi khựng nhẹ Lam Đình Niên xoay người đứng nhìn Bạch Hạc Hiên một lúc lâu rồi mới tiếp tục hướng thẳng bước chân mà đi lại giường ngồi xuống.
Nhưng rồi nhìn Lam Đình Niên ngồi đó Bạch Hạc Hiên lại có phần không an tâm mà đi thẳng lại cánh cửa lớn chốt cửa đem chìa khóa nhét vào trong túi quần, sau đó anh mới đi lại chỗ Lam Đình Niên đang ngồi, mà khụy nhẹ gối xuống sàn nhà, bàn tay không bị đau anh vươn lên nắm lấy hai bàn tay cô, ngẩng cao đầu:“Niên Niên ngoan ngồi yên đây chờ anh ra không được chạy nhảy lung tung hay làm tự làm đau bản thân nữa đó nhớ chưa?”
Thấy Lam Đình Niên không chút động tĩnh, Bạch Hạc Hiên lại kiên nhẫn nhắc lại thêm lần nữa:“Niên Niên, em có nhớ anh bảo gì không?”
Lần này Lam Đình Niên không im lặng nữa mà khẽ gật nhẹ đầu, Bạch Hạc Hiên cũng vì thế mà an lòng hơn được một chút.
Có phần hơi quyến luyến Bạch Hạc Hiên đứng lên đi vào nhà vệ sinh.
Trước khi đóng cửa anh còn không quên ngoái đầu lại nhìn Lam Đình Niên một cái cuối cùng để chắc chắn rằng cô vẫn ngoan ngoãn nghe lời mình.
Đóng nhẹ cửa nhà vệ sinh, Bạch Hạc Hiên đứng trước gương, anh khẽ đưa cánh tay của mình lên xem qua chuẩn đians một chút, thì nào ngờ từ khuỷu tay đến bàn tay đều tấy đỏ sưng to, vừa sờ vào Bạch Hạc Hiên đã cau mày vì đau đớn, nhưng rồi chạm chạm qua thêm lần nữa, cảm nhận không phải là gãy, có lẽ là trật khớp hoặc chỉ là rạn xương nhẹ thôi, cho nên Bạch Hạc Hiên đã cắn chặt răng bẻ mạnh một cái, cánh tay ngay lập tức kêu lên một cái rắc tửng chừng như đã gãy thật, thì Bạch Hạc Hiên lại cảm nhận độ đau ở cánh tay giảm đi trông thấy, anh xoay xoay nhẹ cánh tay một chút rồi liền nhanh đi ra ngoài vì sợ Lam Đình Niên lại đổi ý không chịu nghe lời mình nữa mà chạy lung tung.
May thay cánh cửa nhà vệ sinh vừa mở mọi lo lắng trong lòng của Bạch Hạc Hiên đều bị đập tan khi nhìn thấy Lam Đình Niên vẫn ngoan ngoãn nghe lời mình ngồi yên ở vị trí cũ chờ đợi.
Trên tay cầm theo một cái khăn đã vắt khô nước, Bạch Hạc Hiên đi lại bên giường, cánh tay vẫn còn tấy đỏ anh đỡ nhẹ lấy gáy của Lam Đình Niên, bàn tay còn lại cầm nhẹ chiếc khăn mà lau qua khuôn mặt có phần hơi bẩn của Lam Đình Niên.
Lau mặt xong Bạch Hạc Hiên đặt nhẹ cái khăn trên tay sang một bên, anh cúi người nhặt chiếc áo khoác mỏng bên ngoài của Lam Đình Niên lên khoác nhẹ lên người cô, sau đó khom người định bế Lam Đình Niên lên nhưng rồi cánh tay vẫn còn sưng tấy của anh lại bị cô phát hiện mà đẩy nhẹ vòng tay của anh ra:“Niên Niên tự đi được!”
Cúi nhẹ đầu, Lam Đình Niên đưa tay sờ nhẹ lên cánh tay của Bạch Hạc Hiên, nét mày cau nhẹ, lòng thoáng bối rối mà thành câu:“Có đau lắm không?”
Khóe moi cong nhẹ, Bạch Hạc Hiên nắm lấy bàn tay nhỏ của Lam Đình Niên đẩy ra, lại lần nữa giấu cánh tay mình sau mà cúi người đặt lên đỉnh đầu cô một nụ hôn:“Anh không sao!”
“Không cho anh bế! Vậy anh dìu em lên trên nhà nhé?” Lời ở đầu môi thốt ra dường như chỉ là một lời thông báo, Bạch Hạc Hiên vừa nói vừa đỡ nhẹ người của Lam Đình Niên đứng lên, tay khoát nhẹ vòng eo mảnh khảnh của cô, mở khóa cửa mà đi thẳng lên nhà trên.
Nhưng rồi bước chân vừa lên đến nhà trên, Bạch Hạc Hiên cùng Lam Đình Niên lại chạm trán Nhã Thanh Lam đang bước từng bước chân, thật khẽ thật khẽ, ở chân cầu thang, người ngợm cô ta bấy giờ đều trông thật nhếch nhác, mặt mày thì cứ luôn cúi gầm xuống sàn nhà dường như là cô ta đang sợ bị người ta nhìn thấy mình thì phải.
Nhưng nào ngờ đâu người tính không bằng trời tính, dù cho cô ta có lén lút cảnh giác đến mấy thì cũng đụng phải người, cả khuôn mặt Nhã Thanh Lam bấy giờ bất ngờ đánh úp vào một vòm ngực rắn chắc, bên trên đỉnh đầu giờ đây lại vang vọng lên một âm thanh đầy lạnh lẽo:“Em đi đâu mới về?”
Ngay lập tức giật nảy mình, Nhã Thanh Lam từ từ ngẩng đầu lên, tiêu cự đã đặt hẳn lên khuôn mặt của Bạch Hạc Hiên mà không khỏi rùng mình, cô ta vội vàng mà lùi lùi nhẹ từng bước chân về phía sau cố ép người vào thành cầu thang tìm điểm tựa, cô ta lắp bắp:“Hiên em…”.