GIAI NHÂN VÀ LUẬT SƯ

Đan Diễn Vy vừa rửa bát xong, đến phòng khách rút tờ giấy lau khô nước, rồi nhận được cuộc gọi của bạn thân.

“Vy Vy, mình muốn về nước rồi. Vụ ly hôn của mình cuối cùng cũng thắng rồi.” Tiếng của Vũ Thư tràn đầy vui mừng.

Thế nhưng Đan Diễn Vy ngơ ngác, nửa ngày cũng không biết nên đáp thế nào.

Điện thoại tiếp tục truyền đến tiếng của Vũ Thư: “Vy Vy, cậu nói rất đúng, con người đều truy cầu hạnh phúc, người mình yêu là Trình Thiên, mình không nên bỏ lỡ anh ấy.”

Đan Diễn Vy ‘ừ’ một tiếng, sau đó phát hiện bản thân đến tiếng ừ cũng có chút gượng gạo.

“Mình sẽ cố gắng xử lý xong chuyện bên này thật nhanh, cùng lắm 1 tháng nữa sẽ trở về, Vy Vy, đến lúc đó rồi gặp!” Vũ Thư nói xong liền tắt máy, mà Đan Diễn Vy cứ cầm điện thoại đứng đó, đầu dây bên kia truyền đến tiếng ‘tút tút’ bên tai.

Một bóng dáng thon dài đi ra từ phòng ngủ, thấy Đan Diễn Vy cầm điện thoại đứng ở đó, liền hỏi: “Sao vậy?”

Đan Diễn Vy quay đầu lại nhìn.Vietwriter

Dường như Lục Trình Thiên vừa tắm xong, trên người mặc áo ngủ màu xanh sẫm, đang dùng khăn lau khô mái tóc ướt sũng, cổ áo ngủ hơi mở ra, lộ ra một mảng ngực rộng, dáng người cao lớn, tóm lại rất là bổ mắt.

“Không sao.” Đan Diễn Vy đặt tai nghe xuống, thuận miệng nói: “Vũ Thư nói cô ấy sắp về rồi.”

Lúc cúi người đặt điện thoại xuống, Đan Diễn Vy khẽ liếc nhìn Lục Trình Thiên, cô thấy Lục Trình Thiên vì câu này của mình mà động tác lau tóc khựng lại 2 nhịp, khuôn mặt cứng ngắc vẫn lạnh băng như cũ.

“Ừ.” Chuyện này dường như không ảnh hưởng gì tới Lục Trình Thiên, anh lau khô nước trên mái tóc đen nhánh: “Nước đã mở giúp em rồi, đi tắm đi.”

Đan Diễn Vy nhăn mũi, cúi đầu ừ một tiếng.

Thu dọn xong phòng khách, Đan Diễn Vy vào phòng, lấy quần áo rồi vào nhà tắm, thả mình ngâm trong bồn nước, ngây người đến gần 1 tiếng đồng hồ, cho tới khi nước lạnh ngắt mới lấy khăn tắm lau người.

Lúc cô đi ra, đèn trong phòng ngủ đã tắt, chỉ còn lại ngọn đèn ngủ đầu giường, ánh đèn vàng ấm áp.

Mấy ngày trước, vì có hai vụ án lớn nên cả ngày bận rộn, không nghỉ ngơi đàng hoàng, khó khăn lắm tòa mới thẩm vấn xong, anh mới có thời gian về nhà, mấy ngày nay đều ngủ rất sớm.

Đan Diễn Vy rón rén lại gần, nhấc chăn lên chui vào, cả người vừa chui vào thì một cánh tay to lớn duỗi ra, ôm thân người mỏng manh của cô vào lòng, rõ ràng còn có chút buồn ngủ: “Ngủ đi.”

Đan Diễn Vy không lên tiếng, ngoan ngoãn làm tổ trong lòng anh.

Một lát sau, trên đầu truyền đến tiếng thở đều đều, đầu cô liền vươn ra ngoài, từng chút một ngẩng đầu, từ dưới cằm đến sống mũi của Lục Trình Thiên, lại chuyển dời ánh mắt tới khuôn mặt anh tuấn của anh, nhìn mãi, nhìn mãi rồi ngây người.

Cô dùng ngón tay khẽ vuốt theo làn môi của người đàn ông trước mặt, trong lòng chua xót.

Bốn năm, cô ở bên anh 4 năm, ngủ cùng anh 4 năm.

Quan hệ giữa 2 người, không phải là người yêu, mà càng giống như bạn tình.

Trước giờ Lục Trình Thiên chưa từng công khai thừa nhận quan hệ của bọn họ, mà cô càng sợ mối quan hệ của họ bị lộ ra.

Dù sao, Lục Trình Thiên là bạn trai cũ của Vũ Thư…

Tất cả, có phải sẽ cùng với sự trở về của Vũ Thư, mà triệt để kết thúc?

Cô bàng hoàng và thấp thỏm.

...

Sáng sớm hôm sau, Đan Diễn Vy dậy rất sớm nấu bữa sáng, gọi Lục Trình Thiên dậy, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc để ở đây, quần áo, mỹ phẩm, bàn chải khăn mặt, thậm chí đến tóc cũng dọn dẹp sạch sẽ.

Sau khi Đan Diễn Vy kéo vali hành lý ra ngoài, rõ ràng Lục Trình Thiên có chút không vui, nhíu mày nói: “Làm gì đó, sao bộ dáng của em giống như muốn chuyển ra ngoài thế?”

“Không phải…” Đan Diễn Vy không ngừng nhét đồ vào trong vali, cố gắng để giọng nói của bản thân trở nên thật tự nhiên.

“Anh cũng biết bây giờ là mùa cao điểm, cửa hàng của chúng em lại đang trong giai đoạn hoàng kim, có lúc khuyến mãi sẽ rất bận, ngày ngày quay về sẽ không tiện, em qua bên đó ở một thời gian, chờ hết bận rồi quay về, sẽ không quá lâu đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc