GIAI NHÂN VÀ LUẬT SƯ

Thẩm Thất Thất nắm bàn tay nhỏ nhắn của Du Du, băng qua đường cái đến cửa bệnh viện, một tiếng phanh gấp ngay ở ngay phía sau vang lên.

Tiếng bước chân dồn dập đi đến, mấy người đàn ông mặc áo đen vây quanh Thẩm Thất Thất và Du Du.

Thẩm Thất Thất cảm thấy không đúng, đem Du Du bảo vệ ở phía sau, nhìn về phía mấy người đàn ông mặc áo đen, nghiêm nghị quát hỏi: "Các người là ai?"

Một trong những người đàn ông mặc áo đen lạnh lùng nói: “Cô Thẩm, chỗ này không có việc của cô, chúng tôi không muốn là tổn thương đến cô, giao đứa bé kia cho chúng tôi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”

Thẩm Thất Thất kinh ngạc, không biết vì sao những người này lại muốn bắt cóc Du Du, cũng không đợi cô nói chuyện, mấy người đàn ông áo đen đã tiến lên bắt Du Du.

Đương nhiên không thể đứng nhìn coi như không quan tâm, Thẩm Thất Thất vừa muốn hét lên thì bị một người đàn ông áo đen bịt miệng lại, mấy người khác ôm Du Du vẫn còn đang hoảng sợ nhanh chóng chui vào trong xe.

"Cô Thẩm, đắc tội rồi!”

Người đàn ông áo đen thấy đồng bọn làm việc thuận lợi, lúc này mới thả Thẩm Thất Thất ra thấp giọng nói một câu, sao đó ngồi vào trong xe, chiếc xe nhanh chóng khởi động biến mất giữa dòng xe cộ trên đường.

Người đàn ông áo đen làm việc rất nhanh, Thẩm Thất Thất vẫn chưa kịp phản ứng, sững sờ nhìn về hướng chiếc ô tô biết mất, một lúc lâu sâu mới lấy điện thoại ra, cánh tay run lẩy bẩy bấm số gọi điện cho Thẩm Lãng.

"Thất Thất, em báo cảnh sát trước đi, anh lập tức sắp xếp người đi tìm, yên tâm anh sẽ có cách!”

Thẩm Lãng an ủi Thẩm Thất Thất vài câu, sau khi đặt điện thoại di động xuống, trở lại ngồi trên ghế salon, ánh mắt trở nên lạnh lùng, anh ta đương nhiên biết Du Du đang ở đâu, bởi vỉ người bắt cóc Du Du đều là thủ hạ của anh ta.

Thủ hạ của Lục Nhĩ rất không đáng tin, vì không muốn Thẩm Thất Thất bị thương, Thẩm Lãng quyết định dùng người của mình làm chuyện này, anh ta biết Du Du là con trai của Lục Trình Thiên,Đọc nhanh tai Viet writer ở trong thành phố này, đối phó Lục Trình Thiên không tính là quá khó khăn.

Điều anh ta lo lắng nhất chính là an toàn Thẩm Thất Thất, mặc dù đã dặn dò thủ hạ tuyệt đối không được làm tổn thương đến Thẩm Thất Thất, nhưng đến khi thật sự hành động không ai có thể chắc chắn được, sau khi nghe điện thoại của Thẩm Thất Thất lúc này Thẩm Lãng mới thở dài một hơi.

Khóe môi Thẩm Lãng lộ ra ý cười, sau khi hành động lần này thành công, thực hiện giao dịch, Lục Nhĩ nhất định phải cung cấp nguồn hàng tương ứng cho anh ta.

Thẩm Lãng vô cùng đắc ý đứng dậy, khoanh tay đứng trước mặt Trương Tam và Lý Tứ nói: "Chúng ta đến nhà kho ở ngoại thành.”

Một chiếc xe sang trọng rời khỏi biệt thự nhà họ Thẩm, hướng về phía ngoại thành.

Rất nhanh liền đến nơi, Lục Nhĩ đã sớm mang người đến chờ ở đó, nhìn thấy Thẩm Lãng đến chủ động đứng dậy chào.

Thẩm Lãng xuống xe, thản nhiên nói: "Việc anh cần tôi đã hoàn thành, anh định lúc nào thực hiện lời hứa?”

Lục Nhĩ cười, thậm chí anh ta còn nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Lục Trình Thiên, tâm tình rất thoải mái, cười nói: "Thẩm tổng yên tâm, một lát nữa người cung cấp nguồn hàng cho chúng ta sẽ tới đây, thảo luận với Thẩm tổng một chút về vấn đề giá cả của lô hàng, đây là tôi đã tận dụng vài mối quan hệ cũ lâu năm, trước kia hợp tác với ông ta mấy lần, nguồn cung của ông ta rất dồi dào.”

Thẩm Lãng gật đầu, cũng không nói gì thêm, đối với Lục Nhĩ anh ta vẫn có chút nghi ngờ, nhà họ Thẩm đã kinh doanh loại hình này trong một thời gian dài, chưa từng nghe nói trong thành phố này còn có một chủ hàng có thể cung cấp nổi nguồn hàng lớn như thế cho nhà họ Thẩm, có điều trong tình hình như vậy chắc Lục Nhĩ sẽ không lừa gạt anh ta, cũng không có gan to như vậy, có lẽ Lục Nhĩ thật sự không muốn người khác biết năng lực của mình.

Thẩm Lãng cũng không vì bối cảnh của Lục Nhĩ không sâu mà xem thường anh ta, một nhân vật nhỏ bé đôi khi lại có tác dụng vô cùng to lớn, cho nên vẫn luôn âm thầm cảnh giác đối với Lục Nhĩ.

Lục Nhĩ cũng không biết Thẩm Lãng đang suy nghĩ gì, nhìn thấy Thẩm Lãng hơi sửng sốt, tưởng rằng Thẩm Lãng không tin mình có thể tìm được nguồn hàng cho anh ta, mỉm cười nói: “Thẩm tổng, trong tương lai tôi còn muốn tiếp tục hớp tác với anh, đương nhiên cũng sẽ không lừa gạt anh, cho nên anh không cần phải nghi ngờ.”

Thẩm Lãng lấy lại tinh thần, nở nụ cười, nói: "Tôi không nghi ngờ anh, những người đã từng lừa gạt tôi đều bị tôi ném xuống biển cho cá mập ăn rồi, tôi nghĩ anh là người thông minh, chắc sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, anh muốn đối phó với Lục Trình Thiên thế nào, có cần tôi giúp đỡ không?”

Nhắc đến tên của Lục Trình Thiên, sắc mặt Lục Nhĩ trở nên lạnh lùng, khẽ hừ một tiếng, nói: "Đây là chuyện giữa tôi và Lục Trình Thiên, Thẩm tổng tốt nhất không nên nhúng tay vào, tối nay tôi sẽ chấm dứt chuyện này với anh ta.”

Thẩm Lãng gật đầu: "Cũng tốt, tôi nghĩ anh đợi ngày này đã rất lâu rồi, hơn nữa tạm thời tôi cũng không muốn lội vào vũng nước đục này, đứa trẻ anh cần bây giờ đang nhốt ở gian phòng lớn nhất trong khu hàng kia, một lát nữa người của tôi rút lui hãy để người của anh đến tiếp quản.”

Lục Nhĩ bỗng nhiên nở nụ cười, hỏi: "Thẩm tổng, nếu tôi làm lớn chyện chắc là anh sẽ giúp tôi, đúng không?”

Thẩm Lãng cau mày, nói: "Anh muốn làm lớn chuyện, chẳng lẽ anh không phải chỉ đối phó với Lục Trình Thiên sao?”

Lục Nhĩ cười lạnh nói: "Thẩm tổng, Lục Trình Thiên cũng không phải một luật sư nhỏ, bối cảnh đằng sau anh ta sâu đến mức nào, tôi nghĩ Thẩm tổng hẳn biết rất rõ, nếu tôi là anh ta thì chắc chắn có không ít rắc rối, cho nên tôi hi vọng Thẩm tổng có thể giúp tôi một tay, tôi không muốn sau khi báo thù xong liền bị người ta giết chết.”

Thẩm Lãng thản nhiên nói: "Trong thỏa thuận của chúng ta dường như không có mục này, nhà họ Thẩm cũng không có năng lực một tay che kín cả bầu trời như vậy.”

Lục Nhĩ cười nói: "Không phải Thẩm tổng định qua cầu rút ván đấy chứ, nếu anh giúp đỡ tôi, tôi đảm bảo anh sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.”

Thẩm Lãng nhàn nhạt nói: "Tôi là người không thích phiền phức, có điều cũng không phải là không thể giúp anh.”

Lục Nhĩ cười không nói, anh ta biết sau khi xong việc nhất định Thẩm Lãng phải được lợi thì mới có thể giúp mình, Lục Nhĩ rất thông minh, lấy Du Du làm mồi nhử để loại bỏ Lục Trình Thiên, chuyện này đối với anh ta mà nói thì không có gì khó, vấn đề thật sự ở đây là thế lực sau lưng Lục Trình Thiên, cho nên cách tự vệ duy nhất của anh ta chính là ôm chặt lấy cái cây to nhà họ Thẩm này.

Một chiếc xe sang trọng từ phía xa đang tiến đến, dừng ở một chỗ cách bọn họ không xa, Trương Tam và Lý Tứ liền vội vàng tiến lên đứng trước mặt Thẩm Lãng, ánh mắt đề phòng nhìn chiếc xe sang trọng đột nhiên xông vào.

Thẩm Lãng xua tay: "Các cậu vội cái gì, toàn bộ căn nhà kho này đều bị chúng ta khống chế, một chiếc xe cũng có thể dọa các cậu thành như vậy?”

Trương Tam và Lý Tứ vội vàng lui lại phía sau, mệnh lệnh của Thẩm Lãng so với thánh chỉ còn có tác dụng hơn.

Chiếc xe dừng lại, một người đàn ông trung niên mập mạp bước từ trên xe xuống, sau lưng còn có hai tên vệ sĩ gắt gao đi theo.

Thẩm Lãng nhíu mày, anh ta biết người đang tới, chính là Vạn Đại Bằng.

Vạn Đại Bằng ở trong thành phố này cũng coi là một nhân vật có chút mặt mũi, nhưng cũng không cùng cấp bậc với Thẩm Lãng nên nhà họ Thẩm và ông ta cũng không gặp nhau, không biết tại sao ông ta đột nhiên lại chạy tới chỗ này.

Lục Nhĩ vượt lên trước một bước chào đón, cười bắt tay với Vạn Đại Bằng giống như một người bạn cũ đã nhiều năm không gặp.

"Cậu Lục, cậu tới cũng không tìm tôi, thật sự không coi tôi là anh em, tại sao lại sắp xếp gặp mặt ở chỗ vắng vẻ như vậy?” Vạn Đại Bằng mỉm cười hỏi.

Lục Nhĩ cười nói: "Đây là vì có việc cần anh Bằng hỗ trợ, tôi nghĩ không cần giới thiệu, Thẩm tổng chắc chắn anh Bằng có quen biết.”

Vạn Đại Bằng sửng sốt một chút, lập tức hiểu ý cười, nói: "Thẩm tổng, cậu ẩn giấu đủ sâu nha.”

Bình luận

Truyện đang đọc