GIAI NHÂN VÀ LUẬT SƯ

CHƯƠNG 512: TỎ TÌNH

Thấy Đan Diễn Vy không nói gì, Lục Trình Thiên lại có chút mềm lòng, trong lòng thở dài một hơi: “Yêu cầu của anh cũng không nhiều, cho dù là em có cố gắng hay không nhưng ít nhất em phải nghe lời, em phải tin tưởng anh, trong lòng có chỗ nào không thoải mái thì phải kịp thời nói ra, dù là hiện tại anh không thể trấn an em được, nhưng nếu như em muốn tức giận, muốn giận dỗi, vậy thì anh cũng có đủ kiên nhẫn để dỗ dành em, có được không?”

Đan Diễn Vy quay đầu nhìn chằm chằm vào Lục Trình Thiên.

Anh chưa từng nói những lời nói ấm áp như vậy với cô.

Lúc ở thành phố Cần An, anh là một người đàn ông trầm mặc ít nói mà cường thế, cho đến bây giờ đều đứng ở một nơi cao để cô phải ngưỡng mộ, quyền lợi vẫn luôn nắm chặt trong tay, chỉ cần nhẹ nhàng động một cái cũng khiến cô giãy dụa không nổi.

Mà từ thời khắc bước vào Thủ đô thì tính tình của anh đã thu liễm rất nhiều, càng ngày càng kiên nhẫn hơn đối với cô.

Bây giờ nói ra những lời này càng là những lời mà cô không hề ngờ tới.

“Lục Trình Thiên, tại sao…” Đôi môi cô có chút run rẩy.

Tất cả những thứ trong con ngươi đen nhánh của Lục Trình Thiên lúc này đều là hình ảnh và âm thanh của một mình cô, lòng bàn tay vuốt ve bờ môi của cô, giọng nói của anh hơi bất lực: “EQ của em thật là thấp đến khiến cho người ta phải sốt ruột. Đan Diễn Vy, từ nhiều năm trước lúc anh đồng ý để em bắt đầu ở bên anh, em đã chính là bà Lục tương lai rồi.”

Trong lòng cô cực kỳ kinh ngạc, đầu óc choáng váng, dường như nhận phải kích động gì đó, một đôi mắt đầy sương mù mông lung nhìn về phía Lục Trình Thiên, im lặng không biết nói gì.

Lục Trình Thiên mỉm cười hài lòng nhìn gương mặt này của cô, xích lại gần một chút, hôn lên cánh môi trắng bệch của cô, giọng nói kiên định: “Cho nên, vẫn luôn là em, cũng chỉ có thể là em, tất cả những thứ mà em để ý, tất cả những thứ đó đều là giả, có hiểu không?”

“Trước đó anh và Vũ Thư…” Cuống họng của cô có chút khô khốc.

Lục Trình Thiên cười khẽ: “Người biết cô ta trở về liền lập tức dọn đi không phải là em sao? Đan Diễn Vy, chính do em tự ti, vậy mà em lại đem hết oán giận đổ lên người của anh, cái này không công bằng. Cho đến bây giờ, anh cũng không muốn phải nối lại duyên trước với cô ta, tất cả đều là do tự em suy diễn, em còn cắt đứt tất cả phương thức liên lạc với anh. Vì để phối hợp với em, vì nhìn thấy em, vì để làm cho em tức giận, cho nên anh mới cùng cô ta tham gia tất cả các hoạt động có mặt em, đáng tiếc mắt em thật sự bị mù.”

Đan Diễn Vy cụp mắt xuống, kiên nhẫn nhớ đến những chuyện lúc trước.

Thật ra, nói cho cùng, cho dù Lục Trình Thiên đã từng mang đến cho cô nhiều tổn thương.

Nhưng chuyện mà cô quan tâm cũng chỉ có một mình Vũ Thư.

Nếu như những cái kia đều là giả, vậy thì những quan tâm của cô, oan ức của cô, tất cả đều biến thành sự lo sợ không đâu.

Rõ ràng nên vui vẻ, nên thoải mái, nhưng không biết tại sao trong lòng của cô lại dâng lên uất ức, thậm chí còn nhiều hơn trước đó.

Nước mắt ào một cái chảy xuống không có bất kỳ báo hiệu gì.

Lục Trình Thiên dừng lại: “Sao lại khóc?”

Mắt anh lộ ra sự lo lắng.

Đan Diễn Vy cũng không để ý, cô vẫn yên lặng mà rơi nước mắt, nhịn không được mà cảm thấy uất ức hơn.

Anh làm bộ suy nghĩ, đôi mắt khẽ trầm xuống, anh áp sát tới hôn lên từng giọt nước mắt của cô.

Thời gian trôi qua, tiếng nức nở càng ngày càng nhỏ.

Trán Lục Trình Thiên chống đỡ lấy trán của cô: “Còn tủi thân cái gì nữa hả, hôm nay nói ra cùng với nhau đi, thời gian tiếp theo anh sẽ dẫn em đi gặp tất cả họ hàng của nhà họ Lục, đến lúc đó mặc kệ có xảy ra chuyện gì anh cũng không cho phép em khóc.”

Thân hình Đan Diễn Vy cứng lại, trong đầu chợt nhớ tới một chuyện.

Cô run run rẩy rẩy nắm lát tay của Lục Trình Thiên: “Lục Trình Thiên, em có việc muốn nói với anh.”

Anh kiên nhẫn nhìn cô, bày ra trạng thái rửa tay lắng nghe.

Cánh môi Đan Diễn Vy mấp máy, sau đó nhẹ giọng nói: “Em đã gặp được Thẩm Lãng.”

“Cái gì?” Con ngươi anh hung hăng co rút lại, biểu cảm cũng có chút thay đổi.

Đan Diễn Vy khẽ mím môi, không biết sự thay đổi này của anh từ đâu mà đến, chỉ là sau khi buổi chiều này suy đoán ở chỗ Vũ Thư, bị câu cuối cùng của Vũ Thư hù dọa, trong lòng Đan Diễn Vy luôn có chút bất an.

Cho nên cô cần thiết phải nói với Lục Trình Thiên.

Nếu như thật sự có chuyện nguy hiểm gì…

Dù sao ai cũng không biết Vũ Thư đột nhiên đến đây đến cùng là có mục đích gì.

“Hắn ta đã nói với em cái gì rồi? Có làm em bị thương hay không?” Lục Trình Thiên nắm chặt cằm cô, trên mặt mang theo chút tức giận.

Cái tên Thẩm Lãng này sau khi bốc hơi nhẹ nhàng ở thành phố Cần An, lúc trở lại Thủ đô anh lại nghe một lần nữa.

Dĩ nhiên không phải là nghe ở chỗ của Đan Diễn Vy.

Mà là trong một danh sách sổ đen khác, mà xuyên suốt thông tin và chú giải ở phía sau khiến anh ta trở thành một tên tội phạm truy nã ở trong mắt của rất nhiều người, bao gồm cả Lục Trình Thiên.

Đáng tiếc, khoảng thời gian này anh phải lo chuyện ở trong nhà nên không tiếp xúc những chuyện này, những nhiệm vụ liên quan đến Thẩm Lãng cũng không ở trên người của anh, nhất là cái người có bản lĩnh ẩn nấp ở nhiều nơi kia, anh đã sớm biết rồi.

Không ngờ là anh ta lại đến Thủ đô, thế mà lại có thể tiếp xúc với Đan Diễn Vy.

Đây là khiêu khích à?

Lục Trình Thiên híp mắt âm thầm hỏi trong lòng.

Đan Diễn Vy lắc lắc đầu: “Lục Trình Thiên, anh ta có mưu đồ đối với nhà của anh, em nghi ngờ… em nghi ngờ Vũ Thư chính là do anh ta sắp xếp đến đây, hơn nữa lúc ấy anh ta còn nói…”

Cô đem những lời nói mà Thẩm Lãng đã nói lặp lại một lần, đại khái cũng nói hết cho Lục Trình Thiên nghe, sau đó cũng cũng thuận theo mà đem những lời nói hôm nay khi gặp Vũ Thư nói cho anh nghe.

Sắc mặt Lục Trình Thiên chợt thay đổi: “Sao không nói sớm với anh?”

Đan Diễn Vy trầm mặc một chút mới mở miệng nói: “Lúc đó anh ở trong vườn cùng một chỗ với Vũ Thư, em cho rằng anh là người mang cô ta đến Thủ đô, trong lòng rối bời, căn bản phân tích cũng không rõ hắn ta có mua đồ gì. Sau đó chuyện mang thai càng khiến em rối rắm hơn, nếu như không phải Vũ Thư bỗng nhiên đến đây cùng với những lời nói mà lúc chiều này cô ta nói với em, em cũng không đoán được những chuyện này.”

Lục Trình Thiên nghĩ đến chuyện ở vườn hoa lần kia, sắc mặt có chút hòa hoãn: “Lần đó là chuyện ngoài ý muốn, cô ta bỗng nhiên xuất hiện, bỗng nhiên nhào tới, nhưng mà anh đẩy ra rất nhanh, có lẽ lúc đó em chỉ nhìn một cái liền đi. Anh rất xin lỗi, sau này sẽ không xuất hiện chuyện như thế này nữa.”

Đan Diễn Vy ừ một tiếng.

Lục Trình Thiên đứng dậy: “Em nghỉ ngơi trước đi, chuyện này không phải để ý, cứ giao cho anh là tốt rồi.”

Đan Diễn Vy gật đầu.

Anh nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt của cô, lúc này mới đi khỏi.

Đi ra đến cửa, trong lòng Đan Diễn Vy không khỏi nhảy một cái, trạng thái có chút không tập trung, giống như có chuyện gì sắp xảy ra vậy.

Lúc này ở đại sảnh.

Ông cụ nổi trận lôi đình.

Nguyên nhân gây ra chuyện này là ông cụ đã mất một đồ vật.

Trong lòng mang theo chút tức giận, trên mặt kiềm chế nhìn mấy người giúp việc, ánh mắt của ông cụ sắt bén đảo qua đảo lại trên mặt của mọi người.

Đây đều là những người giúp việc hậu hạ ông cũng nhiều năm rồi, đối với ánh mắt này của ông cụ cũng không khỏi co rúm lại.

Chú Hạ nói: “Hôm nay những người lên lầu hai và thư phòng tiến lên phía trước một bước.”

Mấy người bọn họ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh rồi tiến lên phía trước một bước.

Ông cụ cảm thấy không khả quan mấy, người hầu hạ ở đây cũng ít, nhưng bởi vì con trai con gái đến đây cho nên hoạt động ở đại sảnh cũng nhiều, vì vậy mới tăng thêm người giúp việc.

Nhưng người lầu hai và thư phòng thuộc về chỗ cấm của ông cụ, số người cũng đã được lọc ra, cực kỳ đơn giản.

Bình luận

Truyện đang đọc