GIAI NHÂN VÀ LUẬT SƯ

Đan Diễn Vy cảnh giác nhìn anh, trong lòng biết chắc chắn không có gì tốt lành.

Nhưng vẫn không tránh khỏi muốn nghe anh nói là cái gì.

Lục Trình Thiên mím môi cười: “Không phải em nói Hà Cảnh Quân rất yêu em, nhất định sẽ đối xử tốt với em sao? Không bằng chúng ta xem thử tình yêu của anh ta có mấy phần?”

“Lục Trình Thiên, anh muốn làm gì?” Đan Diễn Vy chợt mở to hai mắt: “Tôi cảnh cáo anh đừng có làm càn, bây giờ Cảnh Quân đã rất đáng thương rồi, anh không được làm bậy!”

Lục Trình Thiên cười giễu, trong lòng càng trở nên khó chịu.

Liên tục ngoại lệ vì một Hà Cảnh Quân, có phải anh quá dịu dàng với cô rồi không?

Cần mạnh mẽ hơn một chút ư?

Trong mắt Lục Trình Thiên phủ một tầng sương lạnh, lạnh giọng nói; “Thế nào, sợ à? Đan Diễn Vy, em vẫn là sợ có đúng không, sợ hạnh phúc bây giờ của em chỉ là một tầng bọt biển, sợ thật ra Hà Cảnh Quân của em không hề yêu em như trong tưởng tượng, có phải không?”

Đan Diễn Vy cắn môi:”Lục Trình Thiên, anh không cần khích tôi, chuyện giữa tôi và Cảnh Quân không cần anh quan tâm, anh tự quan tâm mình là được rồi!”

“Ha! Nếu đã như thế, tôi làm cái gì cũng không cần em quan tâm!” Lục Trình Thiên cười lạnh một tiếng.

Sau đó không để ý đến cô nữa.

Cả dọc đường đều không nói chuyện, đưa Đan Diễn Vy đến bệnh viện cũng không hề nói một câu.

Vết thương của Đan Diễn Vy đều ở ngoài da, chỉ thoạt nhìn khá đáng sợ mà thôi, dù thế, y tá nhỏ tá nhỏ nhìn thấy vẫn cực kỳ hết hồn.

Nhất là cô còn đi vào cùng Lục Trình Thiên, y tá nhỏ nhìn cô, vẻ mặt thông cảm muốn nói lại thôi.

Tâm trạng Đan Diễn Vy nặng nề, cũng không nhìn thấy.

Mãi đến khi Lục Trình Thiên có chuyện ra ngoài nghe điện thoại, y tá kia mới nói với cô: “Cô à, đàn ông ấy, vẫn không thể chỉ nhìn mặt thôi được, tuy chồng cô rất đẹp trai, nhưng loại hành động như bạo hành gia đình này cần phải mạnh mẽ lên án, có lần một thì sẽ có lần hai, tuyệt đối không thể xem nhẹ được.”

Đan Diễn Vy ngẩn người, sau khi hiểu ra cô ấy nói gì thì bật cười.

Lục Trình Thiên bị xem thành người đàn ông bạo hành gia đình?

Tâm trạng vô thức tốt hơn không ít.

Đan Diễn Vy lắc đầu: “Không phải như thế đâu, cô hiểu lầm rồi.”

“À, được rồi.” Y tá nhỏ chỉ cho rằng việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, cho nên không muốn truy cứu, cũng không nói thêm gì nữa.

Nhưng đợi Đan Diễn Vy kiểm tra xong chuẩn bị rời khỏi, y tá nhỏ kia vẫn có lòng nói: “Cô Đan, nếu thật sự cần giúp đỡ, nhớ phải báo cảnh sát nhé.”

Đan Diễn Vy buồn cười gật đầu, xem như nhận lòng tốt của y tá nhỏ.

Lục Trình Thiên cau mày đi tới, đúng lúc nghe thấy câu nói cuối cùng, mi tâm hơi giãn ra: “Báo cảnh sát, em quyết định kiện bà Hà à?”

Cô trợn mắt nhìn anh: “Người ta nghi ngờ tôi bị bạo hành gia đình, bảo tôi báo cảnh sát kiện anh.”

Lục Trình Thiên không thể tin được nhìn về phía bệnh viện phía sau rồi quay đầu lại, cười khẽ một tiếng.

Đan Diễn Vy kỳ lạ nhìn anh.

“Điều kiện đầu tiên để thành lập bạo hành gia đình là hai người phải có quan hệ người nhà.” Lục Trình Thiên nói rõ.

Đan Diễn Vy hơi đứng hình, trợn trắng mắt, đi ra bên ngoài bệnh viện.

Lục Trình Thiên cười khẽ, tâm trạng tốt hơn một chút.

Nhưng lúc đi tới cổng lớn đã cười không nổi nữa rồi.

“Em cảm thấy dáng vẻ của mình bây giờ sẽ có tài xế đón em sao?” Lục Trình Thiên nhíu chặt mày.

Đan Diễn Viên giơ điện thoại lên: “Chẳng lẽ anh muốn đưa tôi về nhà?”

“Chỗ Hà Cảnh Quân ở?” Giọng điệu Lục Trình Thiên khó chịu.

Đan Diễn Vy lắc đầu: “Sửa lại một chút, nơi đó sắp là nhà của chúng tôi!”

“Nhà à, ha!” Lục Trình Thiên sắc mặt khó coi, rời đi không quay đầu lại.

Đan Diễn Vy đưa mắt nhìn anh rời đi, đứng tại chỗ cười tự giễu.

Nếu không phải lần trước cô trông thấy Lục Trình Thiên và Vũ Thư đã bàn chuyện cưới gả, thì cô đã cho rằng thái độ của Lục Trình Thiên khi nãy là đến để bảo vệ mình rồi.

Thật đúng là châm chọc!

Đan Diễn Vy xoay người vẫy tay, đón xe trở về nhà.

Lúc này Hà Cảnh Quân đang hết sức lo lắng, điện thoại Đan Diễn Vy không nghe, trên người lại bị thương, còn bị Lục Trình Thiên dẫn đi, sự bất an trong lòng anh lập tức phóng đại gấp nhiều lần, lại không liên lạc được với Đan Diễn Vy, anh thật sự sắp sụp đổ rồi.

Lái xe chậm chạp không có mục đích đi một vòng khắp những nơi Đan Diễn Vy có thể đi nhưng vẫn không tìm thấy người, cuối cùng anh chỉ có thể lái xe về nhà.

Vừa đến cửa nhà đã nhìn thấy Đan Diễn Viên bước xuống từ một chiếc taxi.

“Vy Vy!” Hà Cảnh Quân hết sức vui mừng, nhanh chóng mở cửa xe đi tới.

Đan Diễn Vy nâng mắt, gật đầu.

Tránh khỏi vòng ôm của anh ta.

Hà Cảnh Quân sững người, muốn nói lại thôi.

Đan Diễn Vy khoát tay: “Đi vào trước rồi nói sau, em rất mệt.”

“Được.”

Thấy trong tay cô còn cầm một cái túi to, bao bì bên ngoài rõ ràng là của bệnh viện, Hà Cảnh Quân hiểu rõ trong lòng, vô thức thở phào một hơi.

Hà Cảnh Quân dẫn Đan Diễn Vy vào cửa, cũng không sốt ruột giải thích.

Mà đi rót một ly nước, đưa cho cô; “Uống thuốc đi.”

Đan Diễn Vy nhìn lên, đưa tay cầm lấy ly nước ấm áp: “Cảm ơn.”

Đáy lòng anh nặng nề, cúi đầu xuống.

Bây giờ quan hệ lại trở về điểm ban đầu rồi sao?

Rõ ràng đã nói không cần nói cảm ơn với anh rồi mà.

Một lúc sau, Đan Diễn Vy cũng uống thuốc xong, anh mới lên tiếng: “Vy Vy xin lỗi.”

Đan Diễn Vy xoa mi tâm: “Em biết chuyện này không liên quan đến anh.”

Nhưng không có nghĩa là cô có thể yên tâm thoải mái chấp nhận lời xin lỗi của anh ta.

Có lẽ tính cách cô có chút dễ chịu, nhưng trước giờ cũng phải là thánh mẫu.

Lúc trước là vì tính cách của cô quá tốt, vẫn luôn nhường nhịn, mới có thể khiến Vũ Thư liên tục làm hại đến Du Du.

Nhưng đối mặt với Hà Cảnh Quân.

Đan Diễn Vy bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Hà Cảnh Quân bắt lấy tay cô: “Không phải anh xin lỗi vì bà ấy đánh người, mà là xin lỗi vì anh đã không ngăn cản đúng lúc, Vy Vy, anh thật sự xin lỗi, lúc đó anh không có bảo vệ được em, Lục Trình Thiên nói đúng, đây là trách nhiệm của anh.”

Đan Diễn Vy nhếch khóe môi: “Bà ấy là mẹ của anh, em có thể hiểu.”

Hà Cảnh Quân vẻ mặt phức tạp nhìn cô nói những lời hiểu chuyện.

Nếu là người phụ nữ khác xảy ra rắc rối với mẹ chồng, đã sớm tranh cãi ầm ĩ với chồng rồi.

Nhưng đến lượt Vy Vy, ngoài lúc trước tức giận rời khỏi ra thì hoàn toàn không hề trách móc một câu.

Nhưng chính là vì như thế, mới khiến anh cảm thấy xa cách trước giờ chưa từng có.

Anh bỗng nhiên ôm người vào lòng, không để ý đến sự giãy dụa của cô.

“Vy Vy, xin lỗi, xin lỗi, là anh không bảo vệ được em, anh đảm bảo đây là lần cuối cùng, sau này cho dù xảy ra chuyện gì, anh tuyệt đối đều sẽ đứng về phía em, Vy Vy, tha thứ cho anh được không, tha thứ cho anh…” Hà Cảnh Quân vùi đầu vào giữa cổ và tóc cô, giọng nói mang theo ăn năn.

Đan Diễn Vy vốn đã mềm lòng, lúc này nghe anh nói như vậy, sao còn có thể cứng rắn được nữa.

Cô lập tức tháo bỏ đề phòng trên người, nâng mắt, vô thức ôm ngược lại anh.

“Ừm, em tha thứ cho anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc