GIAI NHÂN VÀ LUẬT SƯ

"Anh Cảnh Quân, anh sao vậy, có phải có chuyện gì xảy ra không?” Trong lòng Tiểu Nhã đang rất hoảng loạn, ánh mắt của anh khiến cô ta bất giác run lên.

Ánh mắt Hà Cảnh Quân sắc bén nhìn qua, giọng nói âm trầm: "Cô đi theo tôi.”

"Cảnh Quân, con muốn làm gì? Chỗ này là bệnh viện, Tiểu Nhã còn phải chăm sóc cho mẹ.” Nhạy cảm phát hiện được sắc mặt Hà Cảnh Quân có chút không đúng, mẹ Hà lập tức mở miệng.

Hà Cảnh Quân lườm mẹ Hà một cái: "Con sẽ yêu cầu bệnh viện tìm giúp mẹ hai y tá.”

"Con..."

"Đi!" Siết chặt tay của cô ta, anh không nói một lời và bước đi ra ngoài.

Mẹ Hà lo lắng kêu lên hai tiếng, thấy anh không để ý liền muốn rời giường.

Ba Hà chữ chặt bà: “Được rồi, chuyện của người trẻ tuổi cứ để chúng nó tự mình giải quyết, bà có thể giúp đỡ gì? Sau này chúng nó phải sống chung cả đời, việc giao tiếp là không thể thiếu được, chẳng nhẽ bà lại muốn hằng ngày ở bên nhìn xem chúng nó có cãi nhau hay không à?”

Mẹ Hà nhíu mày: “Thế nhưng Cảnh Quân như vậy, tôi lo lắng…”

"Đừng quan tâm một cách mù quáng, bà thật sự cho rằng đứa trẻ Tiểu Nhã kia kém thông minh, giống như một cô gái nhỏ chỉ biết khóc lóc kể lể trước mặt bà sao?” Bà Hà nói hàm ý sâu xa: “Bây giờ là một cô gái nhỏ cũng không được, bà không thể nghĩ ra thứ gì nữa đâu.”

Nhưng có một chút tâm cơ cũng là việc tốt, dù ông biết rất rõ chuyện lần trước là ông gánh vác, nhưng nếu như có thể đổi lấy việc đứa con trai lãng tử này của mình quay đầu, đó cũng coi như là một chuyện tốt.

Một ngày nào đó anh sẽ hiểu rằng ba mẹ cũng là vì muốn tốt cho anh.

Mẹ Hà dù nghe lời khuyên của ba Hà nhưng vẫn có chút lo lắng.

Ba Hà cũng không biết nên ai ủi thế nào, chí có thể không ngừng di chuyển sự chú ý của bà.

Tiểu Nhã bị Hà Cảnh Quân kéo đến một nơi vắng vẻ, sau đó hung hăng hất tay cô ta ra.

Cô ta bị đau đến mức nước mắt tràn ra, nhìn cổ tay mình đã in một vòng tròn rõ ràng và đang đỏ lên.

"Anh Cảnh Quân, rốt cuộc là anh muốn nói với em chuyện gì, em…” Tiểu Nhã mím môi, cúi đầu, đáng thương mở miệng.

Đôi mắt sắc bén của Hà Cảnh Quân nhìn chằm chằm cô ta: "Có phải cô làm hay không?”

Lời nói rất nhẹ nhàng nhưng lại giống như một dòng chữ được in sâu vào trong trái tim cô ta, khiến cho cô ta hoàn toàn lạnh lẽo.

Cánh tay đang xoa cổ tay kia của cô ta cứng ngắc mất mấy giây, sau đó mới giật giật khóe miệng: “Anh…Anh Cảnh Quân, em làm chuyện gì?”

Hà Cảnh Quân đưa tay nắm cằm cô ta, để cô ta đối mặt thẳng tắp với anh.

Đối diện với đôi mắt lạnh lùng của anh, toàn thân cô ta run rẩy:

“Anh Cảnh Quân…”

"Tôi nói, Đan Diễn Vy xảy ra chuyện, có phải cô làm không? Cô nghe không hiểu sao?” Câu nói của Hà Cảnh Quân đã phá vỡ mọi sự may mắn trong đầu cô ta.

Trong chốc lát, đầu cô ta thổi qua rất nhiều suy nghĩ rắc rối phức tạp.

Ví dụ như, là ai nói cho anh biết?

Chuyện này không phải đã qua rồi sao? Vì sao còn bị nhắc lại, rõ ràng anh đã xác định đó là một người khác làm, không phải sao?

Tại sao lại như vậy?

Có phải Đan Diễn Vy không?

Nhất định là cô ta, ngoại trừ cô ta, không có ai có thể lo chuyện bao đồng như vậy, cũng sẽ không tốn công nói ra chuyện đó mà không có mục đích gì.

Trong nháy mắt, đôi mắt cô ra lóe lên sự hung ác, ghen tỵ và hận thù, nhưng lại không hề có một chút áy náy mà anh đang muốn tìm kiếm.

Bỗng dưng, anh buông tay ra.

"Tiểu Nhã, chúng ta đã lớn lên với nhau từ nhỏ, tôi vốn nghĩ rằng mình cũng hiểu cô vài phần, lúc ba mẹ ép tôi ở bên cô, tôi không hề oán hận, nhưng cũng chưa bao giờ phân chia phe cánh với cô, thậm chí vẫn cho là cô là người bị hại, nhưng bây giờ tôi mới phát hiện, tôi chưa bao giờ biết về cô.” Hà Cảnh Quân tàn nhẫn mở miệng.

Là lỗi của anh, là trong lòng anh luôn coi cô ta như một người em gái nhỏ tuổi, không hề cảnh giác với bất cứ chuyện gì, bây giờ nghĩ lại, ba mẹ của anh chưa từng gặp Đan Diễn Vy, nhưng từ đầu đến cuối ấn tượng về cô lại rất xấu, ngoại trừ nguyên nhân về huyết thống của Du Du, còn có cô ta ở phía sau châm ngòi thổi gió.

Thật đáng thương, bây giờ anh mới biết rõ, nhưng mọi chuyện đã không thể bù đắp được nữa.

Tiểu Nhã bị biểu tình này của anh làm cho giật mình, luôn cảm thấy những thứ cô ta thật vất vả mới có được nay lại sắp mất đi.

Cô ta tiến lên giữ chặt ống tay áo của Hà Cảnh Quân, lo lắng nói: “Anh Cảnh Quân, sao anh lại không biết em? Em là Tiểu Nhã, anh cũng nói chúng ta lớn lên với nhau từ nhỏ, mọi thứ em chưa bao giờ giấu diếm được anh…”

"Đúng, Đan Diễn Vy xảy ra chuyện có liên qua đến em, nhưng là có nguyên nhân. Em thích anh nhiều năm như vậy, tại sao một người phụ nữ từ bên ngoài đến đột nhiên xông vào cướp anh đi, em chỉ là không cam lòng, chỉ sợ anh bị người khác cướp đi, cho nên trong cơn tức giận mới làm chuyện sau lầm mà thôi.”

"Anh Cảnh Quân, em sai rồi, anh tha thứ cho em được không, em hứa sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa, tất cả mọi chuyện em đều sẽ nghe theo anh, em cũng không đối phó với Đan Diễn Vy, hơn nữa cô ta bây giờ rất tốt, không có chuyện gì xảy ra đúng không, anh Cảnh Quân, em…”

Hà Cảnh Quân hất tay cô ta: "Đủ rồi!"

"Anh Cảnh Quân..." Cô ta mở to mắt nhìn.

Dưới ánh mắt chờ đợi của cô ta, Hà Cảnh Quân chậm rãi nói: "Sau khi mẹ tôi kết thúc ca phẫu thuật, tôi sẽ nói bọn họ giải trừ hôn ước, tôi cho cô thời gian một đêm, có thể sớm tuyên bố ra ngoài, coi như vì cô đã gọi tôi là anh nhiều năm như vậy, đó là chút thể diện tôi có thể cho cô. Sau này gặp lại, cứ coi như không biết tôi đi.”

"Anh Cảnh Quân, anh không cần em nữa sao?" Nước mắt Tiểu Nhã ào ào chảy xuống, khuôn mặt xinh đẹp, nước mắt như mưa nhưng cũng không hiến cho trái tim của anh cảm thấy dao động chút nào.

Hà Cảnh Quân lướt qua gương mặt của cô ta, rõ ràng và kiên định nói: “Cứ như vậy đi.”

Ngay lập tức qua người rời đi.

Tiểu Nhã bỗng dưng tự giễu cười một tiếng: "Anh Cảnh Quân, thật ra anh cũng rất hèn nhát, anh không chiếm được người phụ nữ kia, chỉ là vì anh không đủ kiên định, bởi vì anh kém hơn Lục Trình Thiên, anh không thể trơ mắt nhìn bọn họ hạnh phúc bên nhau cho nên em trở thành chỗ để anh trút giận, anh đổ mọi tội lỗi lên đầu một người phụ nữ, anh để cho em đau khổ, chính là không chịu thừa nhận sự thật là anh đã thất bại.”

Trong nháy mắt Hà Cảnh Quân quay người, đôi mắt như chim ưng hiện ra ánh sáng đỏ, đó là sự tức giận khi bị người khác nhìn thấu trái tim mình.

Lúc này Tiểu Nhã không hề sợ hãi, hốc mắt đỏ bừng hòa với nước mắt, cười khanh khách: “Thừa nhận đi, anh chính là kém hơn Lục Trình Thiên, cho dù là gia thế, tính cách, ngoại hình, tâm cơ thủ đoạn, anh cũng kém hơn anh ta, anh cho rằng anh liên tiếp mâu thuẫn với gia đình, hết lần này đến lần khác bị đẩy vào đường cùng, nguyên nhân đều là vì chúng ta sao? Sai, còn là do Lục Trình Thiên ở đây, từ đầu đến cuối anh ta đều nhận định nhất định phải có người phụ nữ kia, chỉ có anh hoàn toàn không biết gì, ngớ ngẩn tức giận với người yêu anh nhất…”

"Mặc dù em yêu anh, nhưng em vẫn muốn nói, anh kém anh ta, cả đời này anh cũng không thể so sánh với anh ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc