GIAI NHÂN VÀ LUẬT SƯ

Trong lòng Hà Cảnh Quân xuất hiện một cảm giác không lành, cứ cảm thấy người trước mắt cực kì giống một con cáo già đang vẫy đuôi, làm người ta không cẩn thận rơi vào bẫy của anh.

Anh ta híp mắt: “Liên quan đến Vy Vy?

"Tất nhiên!" Lục Trình Thiên gật đầu.

Hà Cảnh Quân nhanh chóng động não, chừng mấy hơi thở, đã nghĩ đến chút gì.

Ánh mắt bỗng trở nên kinh hãi, nhìn Lục Trình Thiên.

Dường như là không thể tin, nhưng nhiều hơn là mang theo câu hỏi nhàn nhạt.

Lục Trình Thiên cười, giọng nói chồng chéo lên nhau: “Cậu đoán không sai. Người mà hôm đó tôi ôm đúng là Đan Diễn Vy, nhưng mà cậu không muốn biết tại sao tôi đưa cô ấy đến bệnh viện sao? Không muốn biết cô ấy trải qua cái gì sao? Không muốn biết là ai làm sao?"

Sắc mặt Hà Cảnh Quân trắng bệch, mỗi một vấn đề như núi lớn ập xuống, làm cho cả người anh ta sắp ngất đi.

Bỗng nhiên, anh ta không muốn nghe đáp án của những chuyện xảy ra mà anh đã nói.

Yết hầu cử động, Hà Cảnh Quân tránh né ánh mắt của anh, rũ mắt, làm cho hàng lông mi che đi đôi mắt.

"Lục Trình Thiên, những chuyện này tôi biết cả rồi, không cần anh cứ nhắc lại thêm một lần, còn người sau màn là ai, tôi sẽ tự điều tra, đừng có nghĩ đến chuyện gây chia rẽ!" Hà Cảnh Quân siết chặt tay, trên bàn tay nổi lên gân xanh.

Lục Trình Thiên nhìn anh ta một lúc lâu, cuối cùng thì nhẹ nhàng bật cười, rất rõ ràng trong không gian yên tĩnh, cực kì giễu cợt.

"Cậu cũng chỉ là kẻ không dám thừa nhận sự hèn nhát thôi. Cô ấy vừa đi bệnh viện với cậu, sau đó lập tức xảy ra chuyện, hơn nữa nếu tôi nhớ không nhầm, thì chiếc xe đó là của cậu chứ? Trên thế giới này chẳng có mấy người biết rõ chuyện của cậu như lòng bàn tay đâu, vừa vặn, cũng có vài người biết Đan Diễn Vy lái xe của cậu để đi..." Lục Trình Thiên có ý ám chỉ.

"Đủ rồi! Tôi nói chuyện này tôi sẽ tự điều tra, không làm phiền luật sư Lục hỗ trợ, ngoài ra, tung tin vịt nói xấu người khác là phạm pháp, tin rằng luật sư Lục đây sẽ không làm chuyện phạm pháp chứ?" Hà Cảnh Quân cắn răng nói, bỗng nhiên ngẩng đầu, to tiếng trách mắng.

Còn đó là để bản thân nhiều sức lực hơn, hay là trong lòng chột dạ, cũng không biết được.

Nhưng Lục Trình Thiên biết rõ, anh ta đã nghi ngờ rồi.

Lục Trình Thiên nói: “Cậu sợ Đan Diễn Vy biết chuyện này sẽ không để ý tới cậu nữa chứ gì? Đáng tiếc, có vẻ cô ấy đã có phỏng đoán rồi."

"Tôi không tin! Vy Vy không phải là người như thế, nếu không cô ấy sẽ không lại để ý đến anh khi mà Vũ Thư hãm hại cô ấy hết lần này đến lần khác." Hà Cảnh Quân lau mặt, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại: “Huống chi, bây giờ mọi chuyện đều chỉ là lời nói từ một phía của anh, vốn không có chứng cứ nào. Mẹ tôi bị bệnh, ba tôi vốn không rảnh rỗi để ý mấy chuyện này, tôi tin rằng họ là những công dân tuân thủ luật pháp, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như thế."

"Chứng cứ? Luật sư nói chuyện luôn rất coi trọng chứng cứ, cậu muốn xem không?" Lục Trình Thiên nở nụ cười, trong lòng thoáng hiện sự khen ngợi.

Trong lòng Hà Cảnh Quân giật mình, híp mắt: “Tôi nói rồi, Lục Trình Thiên tôi sẽ tự điều tra, nhất định sẽ không tin lời nói từ một phía của anh!"

Lục Trình Thiên không nói rõ, rõ ràng chiều cao cũng không hơn kém nhau bao nhiều, nhưng hết lần này tới lần khác lại có cảm giác đứng từ trên cao nhìn xuống.

Trong lòng Hà Cảnh Quân hỗn loạn, hơi ngẩng cổ: “Anh chờ đi, tôi nhất định sẽ phơi bày chuyện này ra trước mặt Vy Vy, nói cho cô ấy biết rằng không hề như lời anh nói!"

Bỗng nhiên, không đợi người ta kịp phản ứng đã nhanh chóng chạy vội ra ngoài.

Lục Trình Thiên bật cười.

Chạy mất dạng luôn rồi?

Ôi!

"Cáo già, cậu đúng là lợi hại thật đất, hai ba câu đã làm cho kẻ địch rối loạn trận cước!" Trương Tinh Nhiên sững sờ.

Lục Trình Thiên nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cậu ta: “Nhiều người bảo vệ như thế mà còn có thể làm cho cô ấy xảy ra chuyện, những người dưới tay cậu đều là kẻ ăn không ngồi rồi đấy à?"

"Chuyện này, nó đột nhiên xảy ra, bọn họ cũng đâu ngờ được, hơn nữa lúc đó đội trưởng muốn cho cậu một cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân, thế nên mới án binh bất động đấy. Không ngờ..." Trương Tinh Nhiên nhe răng trợn mắt, rồi lại khoát tay: “Tôi đã phạt anh ta rồi, lần sau chắc chắn sẽ không xuất hiện sơ suất như thế."

Trước mắt Lục Trình Thiên lại hiện ra cảnh tượng Đan Diễn Vy bất lực nằm trên mặt đất, gương mặt đờ đẫn, mặt không có sắc máu, mỗi lần nhớ tới cảnh tượng đó, trong lòng vẫn sẽ đau đớn từng cơn.

"Trương Tinh Nhiên, nếu còn có lần sau, cậu và Đồ Phu cùng cút về đi!" Lục Trình Thiên lạnh lùng nói.

Trương Tinh Nhiên run người, đột nhiên cảm thấy rằng không khí quanh người cực kì lạnh lẽo.

Tuy Lục Trình Thiên người này bình thường xem họ là anh em, nhưng trên dưới khác biệt, trong lòng từ lâu đã phân biệt cấp bậc của một vài vị trí rồi.

Quan trọng nhất đó là, anh chưa bao giờ thốt ra lời nói thất vọng kèm thêm lạnh lùng như thế.

Cái này làm cho anh ta lập tức thay đổi nhận thức về vị trí của Đan Diễn Vy ở trong lòng anh.

"Bảo đảm sẽ không có lần sau nữa!" Trương Tinh Nhiên lập tức đứng thẳng.

Lục Trình Thiên khẽ hừ, bước đi.

Toàn thân Hà Cảnh Quân căng thẳng đi xuống lầu.

Mẹ Hà đã có chẩn đoán chính xác, đúng là ung thư não, nhưng cũng may là lành tính, bây giờ phát hiện ra cũng coi như là sớm.

Đây vốn là một chuyện làm cho Hà Cảnh Quân vui vẻ, nhưng bây giờ, lúc trong lòng bị một chuyện khác chiếm giữ, dù thế nào anh ta cũng không vui cho nổi.

"Cảnh Quân, con qua đây, Tiểu Nhã mang cơm tới, mau qua đây ăn chút gì đi." Mấy ngày nay mẹ Hà có con trai bầu bạn, mọi người cũng không nhắc tới chuyện của Đan Diễn Vy, nên trải qua rất vui vẻ.

Nhất là thấy con trai đến rất chuyên cần, mà không mang theo Đan Diễn Vy đến làm bà tức giận, mẹ Hà thật sự rất bằng lòng.

Tiểu Nhã giơ tay lên, bày tất cả món ăn trong hộp đựng đồ ăn ra, vài món ăn rất phong phú.

"Anh Cảnh Quân, những món này đều là dì trong phòng bếp nhà chúng ta cố ý làm cả đấy, món canh này cũng cố ý hầm mấy tiếng, anh mau nếm thử đi." Cô ta nhanh nhẹn chuẩn bị xong món canh.

Lúc này ba Hà cũng ngồi một bên, khen ngợi nhìn Tiểu Nhã, cô gái thế này mới xứng với con trai nhà họ chứ.

Liếc mắt nhìn Hà Cảnh Quân, thấy anh ta vẫn đứng bên cửa với gương mặt không cảm xúc, ba Hà không vui nói: “Còn đứng đấy làm gì, qua ăn cơm!"

Hà Cảnh Quân nhìn ông ta, bước tới trước mấy bước: “Ba, con có chuyện muốn hỏi ba."

Ba Hà nhíu mày, thái độ của anh ta làm cho ông không thoải mái.

"Chuyện gì mà không thể nói sau khi ăn?" Ba Hà cau mày nói.

Yếu hầu của Hà Cảnh Quân chuyển động: “Chuyện này rất quan trọng."

"Con thì có chuyện gì quan trọng chứ, còn không phải là..." Chuyện rất quan trọng đối với nó, chắc cũng chỉ có chuyện của cô kia thôi nhỉ?

Mẹ Hà giảng hòa nói: “Nếu Cảnh Quân có chuyện quan trọng thì cứ để con nói đi, đừng làm lỡ việc hệ trọng."

Tuy ba Hà không vui, nhưng cũng coi như là nhường nhịn mẹ Hà, thở một hơi bỏ xuống, ồm ồm nói: “Nói ở đây đi, đều không phải là người ngoài."

Hà Cảnh Quân liếc nhìn Tiểu Nhã, khóe miệng mím lại, không nói.

Đôi đũa trong tay ba Hà đùng một tiếng rớt xuống mặt bàn: “Con nhìn bằng ánh mắt gì đấy? Sao nữa? Quốc gia đại sự nào mà phải tránh Tiểu Nhã thế?"

Bình luận

Truyện đang đọc