GIAO DỊCH HÀO MÔN: TỔNG GIÁM ĐỐC ÉP HÔN 99 LẦN



Thương trăn nhẹ nhàng thở ra, biểu hiện khuôn mặt tươi cười.
"Nhìn thấy không? Cảnh sát Lâm."
Sợ anh nhìn không rõ, cô đập vào cánh tay trái của Lâm Văn Phong.
Âm thanh “bịch” giống như nện vào trong lòng Lâm Văn Phong!
Bức tường gỡ ra càng nhiều, càng lộ ra trọn vẹn thứ bên trong, đầu người, thế mà thật là đầu người!
Thương Trăn thấy Lâm Văn Phong lộ ra biểu tình kinh tủng kinh sợ, không khỏi cười lộ ra hàm răng tuyết trắng, giống ác ma cười nói với anh.
"Vừa nãy là gạt anh, nơi này căn bản không có tín hiệu dò xét gì, anh hiện tại có thể mở di động ra báo nguy, cảnh sát Lâm."
Lâm Văn Phong vội vàng mở di động, sau đó thấy được mấy tin nhắn chưa mở, đều là của dì cùng Thanh Thanh.
Lâm Văn Phong đột nhiên hiểu được vì sao Thương Trăn muốn gạt anh ta, nếu vừa nãy ở trên đường, anh nhận được điện thoại của dì, chỉ sợ sẽ không sẽ xuất hiện ở trong này .
Lâm Văn Phong vẻ mặt phức tạp cảnh giác, lúc sau, anh ta không lập tức gọi điện thoại cho dì, mà là hỏi.
"Sao cô biết hắn là hung thủ? Hơn nữa biết chỗ giấu thi thể chuẩn xác như vậy."
Thương Trăn khẳng định sẽ không nói cho anh ta, đời trước án giết diễn viên cũng chưa bị bắt trong lúc này, hắn lại càng lúc càng lớn mật, cuối cùng giết mười mấy người mới bị bắt quy án.
Khi hắn bị bắt, trên TV, hắn vô cùng bình tĩnh kể quá trình người đầu tiên bị giết.
Lần này là ngoài ý muốn, lúc ấy hắn cùng người bị hại tiến lên lầu, dì của vị kia hơn bốn mươi tuổi vừa gọi điện thoại vừa mắng, "Tôi có bốn mươi vạn, nhưng là tôi chôn trong đất cũng không cho cậu!"
Sau đó anh ta liền có ý đồ cướp tiền, nhưng anh ta không ngờ tới, hôm đó hắn trộm đồ, dì kia vốn nên đi ra ngoài mua đồ ăn đột nhiên đi vòng lên, hắn hoảng sợ rồi giết bà ta.
Bởi vì trước khi chết, bà ta liều mạng cắn anh ta một miếng, anh ta sợ trong miệng bà ta lưu lại chứng cớ gì, cho nên mới chặt đầu của bà ta, giấu ở trong nhà, giấu đến mười năm.
Tội phạm tử hình này là học ngành pháp y, anh ta vì muốn che dấu động cơ, nên dùng hiểu biết về ngành để xử lý hiện trường, không có động đến một phân tiền, sau đó, anh ta vẫn không bị bắt, vì thế anh ta nghĩ, thì ra giết người lại là một chuyện đơn giản.
Anh ta nói, thời điểm anh ta có suy nghĩ này, có cái gì đó không khống chế, mười mấy năm này, anh ta một bên phạm tội, nhưng ở sâu trong nội tâm vẫn hy vọng có người đến ngăn cản anh ta!
Thương Trăn mỉm cười, cho nên anh xuất hiện ở trong này, chính là vì ngăn cản anh ta mà.

.

.


.

.

.
"Cái này, đều là do một cô gái nhỏ tới nói cho, tôi cũng không biết vì sao cô ta muốn nói cho tôi, càng không biết hiện tại cô ta ở đâu, đợi lát nữa cho dù ghi chép, tôi cũng sẽ nói như vậy."
Lâm Văn Phong tức giận đến cắn răng, "Cô có biết hay không, cô như vậy, tôi hoàn toàn có thể nghi ngờ cô là đồng lõa mà bắt cô!"
Thương Trăn cười hết sức ung dung, "Anh sẽ không."
"Cô dựa vào cái gì.

.

.

.

.

." Lâm Văn Phong nói còn chưa nói xong, di động của anh liền kêu, sau khi nhận điện thoại, anh biến sắc!
"Người chủ hộ Trương Cường này là một gã pháp y ,nhưng anh ta đã hai ngày không đi làm, nói cách khác, anh ta chạy rồi!"
Nói đến đây, đột nhiên vẻ mặt anh nghiêm túc chất vấn Thương Trăn, "Cô biết anh ta đi làm hay không đi làm sao? !"
Thương Trăn nhíu mắt, nghĩ nghĩ, mới chậm rãi nói.
"Anh ta à.

.

.

.

.

.

Có lẽ thường tới rồi giết người làm thú vui, hiện giờ đang ở trong nhà người thứ hai giết hại người ta đi?"
"Thương Trăn!"
Lâm Văn Phong đột nhiên rống lên một câu!
"Mạng người quan nhất! Cô nghiêm túc cho tôi!"
Nụ cười tươi của Thương Trăn vừa thu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đột nhiên lộ ra một luồng ý lạnh sắc bén.

"Nếu anh biết mạng người quan trọng nhất, biết anh còn phải cần tốt, thì hãy dùng thái độ tốt một chút!"
Vậy mà ánh mắt sắc bén của cô làm cho Lâm Văn Phong theo bản năng lui về phía sau từng bước, có điều Thương Trăn không có thời gian để ý đến anh, lúc này đại não của cô đang quay mòng mòng.
Cô nhớ rõ sau khi Trương Cường giết người đầu tiên, trong một tháng lại phạm tội, nhưng ngày cụ thể là ngày mai mới đúng, nhưng hiện tại nạn nhân đã mất tích hai ngày, giải thích duy nhất chính là, trong khi hắn sắt hại, hắn đã tra tấn nạn nhân ba ngày mới giết chết nạn nhân .
Nhưng bây giờ có cô ở đây, cô sẽ không để cho chuyện này lại xuất hiện người bị hạ thứ hai!
"Tôi không biết người đang làm sao." Thương Trăn mặt không đổi sắc nói, "Nhưng tôi có biện pháp tìm hắn, có điều điều kiện tiên quyết là, anh phải tin tưởng tôi, đầu tiên, không cần dùng loại ánh mắt nhìn nghi phạm để nhìn tôi.
Lâm Văn Phong mân chặt môi, giống như còn đang cân nhắc lời cô nói.
Nhưng Thương Trăn biết có người còn đang chờ cô, cô không có thời gian ở đây lèo nhèo, cô nói thẳng.
"Hẳn là anh có hai cái di động?"
Lâm Văn Phong ngẩn người, đưa một cái cho cô, đó là di động riêng của anh, bên trong có số điện thoại công việc của anh, đưa cô tiền, anh đưa điện thoại di động, thiết lập số "1" làm quay quay số điện thoại nhanh, như vậy nếu Thương Trăn có phát hiện gì, có thể gọi điện thoại cho anh trước tiên .
Thương Trăn thực vừa lòng sự biết điều của anh, cô nhận di động sau đó cười nói, "Bây giờ anh có thể dẫn người xử lý lại hiện trường này, vạn nhất Trương Cường trở về, nói không chừng còn có thể bắt rùa trong chuồng, mặt khác, khi tôi gọi điện thoại cho anh, anh có thể đuổi tới."
Lâm Văn Phong gật gật đầu, điện thoại của anh cài đặt thiết bị định vị, nhưng anh sẽ không nói.
Bàn tay nhỏ bé như ngọc của Thương Trăn quơ quơ ở trước mắt anh , "Như vậy, trước cô cầm tiền để gọi xe dùng!"
Lâm Văn Phong trực tiếp đưa ví tiền cho cô, tuy rằng anh cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn nói câu, "Tuy rằng không biết cô muốn làm gì, cô.

.

.

.

.

.

tự mình cẩn thận một chút."
Thương Trăn cười cười, xoay người bước đi, rất nhanh, cảnh sát liền vây quanh hiện trường, nhưng Thương Trăn đã đánh xe tới địa phương.
"Vân hào đế cảnh."
Thương Trăn nhìn thấy khách sạn xa hoa phía xa xa, ánh mắt lóe chớp, may mắn cho cô có trí nhớ tốt, nhớ rõ từng cái chi tiết.
Nhưng cô không nghĩ tới chính là, sau khi xuống xe có một chiếc xe dài xa hoa đổ ở cửa, cô vừa ngẩng đầu, vừa lúc nhìn xuyên thấu qua cửa kính xe, thấy Phong Hành Diệm làm cho sắc mặt của cô chợt ảm đảm.

Hai mắt cô mở to, "Sao anh lại ở đây?"
Bên trong xe, Phong Hành Diệm tà liếc cô một cái, nhíu nhíu mày, cô gái này sao lại âm hồn không tán?
"Phải nói cô sao lại ở chỗ này? Cô theo dõi tôi?"
Thương Trăn bị chọc tức cười cười.

Lúc này, một vệ sĩ đích nhân đi ra, nói với Phong Hành Diệm.
"Thiếu gia, Ngải Văn không có ở nhà, trong nhà cũng không có dấu vết bị người xâm nhập, nhưng trên cửa dán một tờ giấy, giống như là viết vội xuống, nói cô ta phải về với lão gia một chuyến, mấy ngày nữa quay lại."
Phong Hành Diệm nhíu mắt càng nhanh, môi mỏng vừa mở, không chút do dự nói, "Báo nguy, Ngải Văn không phải là người chủ động mất tích, thông báo cho người nhà của cô ta.

.

.

.

.

."
"Cô ta vẫn còn ở đây!"
Thương Trăn đột nhiên phát ra âm thanh, cắt đứt lời nói của Phong Hành Diễm.
Thương Trăn nhìn thấy anh, vẻ mặt có chút vi diệu nói, "Thì ra Ngải Văn, là thư kỳ trưởng của anh?"
Đời trước thời điểm truyền phát tin tức danh sách những nạn nhân bị hại, có Ngải Văn, là một cô gái mạnh mẽ, những không phát tin tức nơi cô ở, nơi cô làm, không ngờ cô ta là thư ký trưởng của Phong Hành Diệm, không thể không nói, thế giới quá nhỏ ..


Bình luận

Truyện đang đọc