GIAO DỊCH HÀO MÔN: TỔNG GIÁM ĐỐC ÉP HÔN 99 LẦN



Lúc này Thương Bách Tề đã hoàn toàn không có ý kiến, một bên ông hy vọng Lâm Minh ký tên, một bên lại sợ người ta nói ông vong ân phụ nghĩa.

Mà Thương Trăn lại rất cường ngạnh.

Cô cười bình tĩnh, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô đứng thẳng lưng, hoàn toàn không nhìn ra con người tàn nhẫn và thô bạo lúc mới vừa rồi nữa, cặp mắt xán lạn như ngôi sao như có vẻ chìm trong trí tuệ vô hạn, nhưng cũng có vẻ vô cùng kiên định.

“Ký đi, Lâm gia chủ.

” Cô khẽ nhướng mày, “Ai nói trước được chuyện sau này đâu?”
Cô nói rõ thái độ uy hiếp, nếu ông ta ngoan ngoãn nghe lời, chuyện lấy lại cổ phần coi như được phơi bày, nếu không nghe lời, cô để nhà họ Phong đi điều tra, chuyện năm xưa một khi đã được điều tra rõ, chưa nói đến nhà họ Lâm phải nhả cổ phần ra, còn phải đeo ác danh trên! Đối với kiểu buôn bán nóng vội như nhà họ Lâm, người chết cũng phải giữ thanh danh mà nói, đây chính là đòn trí mạng!
Lâm Hàn Thạch vốn định làm ầm ĩ một trận, nhưng bị Lâm Minh liếc xéo qua, liền yên tĩnh lại, chỉ đứng ở một bên hung tợn trừng mắt nhìn Thương Trăn.


Đôi tay Thương Trăn đưa đồ vật tới trước mặt Lâm Minh, Lâm Minh đứng đối diện cô cảm thấy rằng ánh mắt cô như dang cất giấu lưỡi dao bén nhọn, lúc nhìn về phía lão ta, thậm chí lão ta có loại cảm giác bị lưỡi đao cắt qua da thịt!
Lâm Minh run trong lòng, cúi đầu ký xuống ký tên của mình, ông thậm chí còn không nhìn kỹ điều khoản chuyển nhượng!
Thương Trăn rất vừa lòng, thu bản hợp đồng trong tay, quay lại để Thương Bách Tề cũng ký tên.

Một hồi cãi nhau cuối cùng lại biến thành chuyển nhượng cổ phần, bên trong, không ít người cảm thấy Thương Trăn không đơn giản.

Lâm Tuyết Hàm biết rõ mình gặp rắc rối rồi! Bà ta khiến Lâm gia đem đã ăn vào miếng thịt mỡ rồi lại phải nhả gia, Lâm Minh sẽ không bỏ qua cho bà ta!
Sắc mặt Lâm Minh âm trầm, nhìn Thương Bách Tề nói, “Cô con gái này của anh đúng là lợi hại! Tôi vốn có lòng tốt, có cổ phần ở đó, về sau nhà họ Thương gặp chuyện gì, tôi cũng có lý do để toàn lực giúp đỡ nhà họ Thương, sau này sẽ lại trả lại cổ phần cho nhà họ Thươngbọn anh, không nghĩ tới nhà họ Thương bọn anh lại nghĩ nhà họ Lâm muốn chiếm lợi? Nếu thật sự tham lợi, tôi sẽ không dễ dàng trả cổ phần như vậy! Các người thật là…… Thật là làm tôi tức chết!”
Sắc mặt Thương Bách Tề ngượng ngùng, một câu cũng không dám nói, tuy có chút cảm giác áy náy, nhưng cổ phần đã trở lại, ông lại có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm, sau này nhìn chung không cần phải nhìn sắc mặt Lâm gia nữa, lưng ông thẳng lên rất nhiều.

Nhưng mà một số họ hàng nhà họ Lâm gia không nhịn được muốn chỉ trích một trận.

“Thương Bách Tề, không phải tôi nói anh, đại nghiệp Lâm gia to lớn, sao có thể tham chút ích lợi này của anh? Không có cổ phần, nếu nhà các anh có chuyện, Lâm gia dựa vài đâu để toàn lực giúp anh? Mong là sau này anh đừng hối hận!”

Thông gia nhà họ Lâm gia không vui cả giận.

Thương Trăn cười, thì ra bọn cô đòi lại cổ phần là sai ư? Lúc trước ba trả tiền, bọn họ không cần, muốn ngoạm mất cổ phần, mà mấy năm nay tiền lãi ba chia cho Lâm gia đã vượt xa số tiền Lâm gia cho mượn, rốt cuộc là ai chiếm lợi, người sáng suốt đều biết.

Lại có người giao hợp nói, “Nhà họ Thương các người đúng là không có lương tâm, muốn đổi ý cũng không cần đổi trong ngày đại hỉ của người ta a, Lâm gia gử con gái cho cá người, thật đúng là……”
Lâm Minh gõ gõ quải trượng, làm cho bọn họ không nói nữa, tuy Thương Bách Tề rất xấu hổi, nhưng Thương Trăn lại cười khanh khách, có thể thấy được nói cũng vô dụng, xem ra vẫn nên đợi lát nữa lát cho người diệt khẩu thì tốt hơn, tránh cho Thương Trăn nhờ nhà họ Phong đi điều tra thật.

“Chuyện cổ phần tạm thời không nhắc tới……” Lão nói rất tự nhiên, nhưng trong lòng lại đang bực tức, phải biết rằng, công ty Thương Bách Tề mở chính công ty chế tạo thuốc! Mỗi năm chia hoa hồng không ít! Tùy ý nói thẳng ra, trong lòng những người ở đây điều hiểu rõ rành là ai chiếm lợi của ai, lão kịp thời giao hợp đồng ra, chỉ có thể làm thanh danh không bị tổn hại thôi, để cho người khác thấy rằng lão rộng lượng, không để bụng những số tiền đó.

Lão nín giận tiếp tục nói.

“Bách Tề, chuyện cổ phần đó không tính, đó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà Thương Trăn đánh mẹ kế, nhiều người đều thấy rõ! Người Lâm gia chúng tôi sao có thể để người khác nói đánh là đánh ta, chuyện này anh muốn tính sao?”
Thương Bách Tề còn chưa kịp nói, Thương Trăn liền hỏi, “Ông muốn như thế nào?”

Lâm Hàn Thạch hừ một tiếng, lớn tiếng nói, “Ý của lão gia chính là, hôm nay mày đừng hòng đi! Ở lại Lâm gia một tháng, Lâm gia sẽ chuyên chú giáo dục mày! Tuy rằng Thương gia các người không biết tốt xấu, lấy oán trả ơn, lão gia có lòng tốt, không nghĩ về sau các người lại làm chuyện sai trái! Mới nghĩ cần làm phiền dạy dỗ mày!”
Nói xong, ông ta lại nghiến răng nghiến lợi nhìn Thương Bách Tề, “Em rể, đây là vì tốt cho Thương các người! Em sẽ không ngay cả cái này cũng không đáp ứng chứ?!”
Cổ phần vừa lấy lại được, trong lòng Thương Bách Tề áy náy, nghĩ muốn đáp ứng, nhưng trong lòng ông cũng rõ ràng, Lâm gia không phải nhà dễ đối phố, nếu Trăn Trăn lại nhà họ một tháng……
“Nếu tôi nói không thì sao?”
Thương Trăn cười khanh khách, hôm nay cô đánh cũng đánh rồi, tranh cũng tranh rồi, còn có cái gì không dám nói?
“Thương Trăn! Mày đừng có không biết tốt xấu! Mày đánh người còn kiêu ngạo như vậy, có tin tao đưa mày đến cục cảnh sát hay không!”
Đừng nói, không phải Lâm Văn Phong chính là cục cảnh sát hay sao?
Thương Trăn liếc mắt nhìn biểu tình phức tạp của Lâm Văn Phong, lắc lắc đầu.

“Chẳng lẽ Lâm Tuyết Hàm không nói cho các người, thần kinh của tôi có vấn đề sao?”
Thương Trăn chỉ chỉ đầu của mình, sau đó đột nhiên duỗi tay đem cần khần trải bàn kéo mạnh một cái! Đồ ăn đồ uống được sắp xếp chỉnh trang trên chiếc bàn dài đều bị xả xuống dưới, rơi loảng xoảng đầy đất!
Trong lòng Thương Trăn vui sướng, cười lạnh nói, “Bệnh tâm thần giết người cũng không phạm pháp, Lâm gia các người thật đúng là không sợ chết!”
Lâm Minh tức giận đến biến sắc! Ôm ngực thiếu chút nữa bị té ngã! Hắn ta sống hơn nửa đời người, trước nay chưa từng thấy người nào bất cần, tùy ý làm càn như Thương Trăn!
“Đồ hỗn xược! Các anh còn thất thần làm gì? Thương Trăn nổi điên, mau bắt nó lại!”
Lâm Hàn Thạch đỡ ông cụ, đôi mắt đỏ bừng quát! Hắn đã nghĩ kỹ tháng này phải tra tấn Thương Trăn như thế nào ròi! Gương mặt đẹp như vậy, vừa đúng lúc có thể đưa cho những bằng hữu háo sắc của hắn nếm thử! Xem Thương Trăn sau này còn hoành hành thế nào được nữa! Xem Phong Hành Diễm có còn muốn nó nữa không!

Thương Trăn tất nhiên biết Lâm Hàn Thạch đang suy nghĩ cái gì, cô không đến ở Lâm gia, cùng lắm thì cá chết lưới rách, dù sao cô tuyệt đối sẽ không để cho nhà họ Lâm sống dễ chịu!
Thấy có người đuổi theo, Thương Trăn nâng lên một cái khăn trải bàn khác hung hăng xốc lên, trong lúc nhất thời, tiếng kinh hô trong phòng tiệc kêu lên không ngừng! Khách mời tránh ở một bên, nhìn Thương Trăn giống như đang nhìn một cái kẻ điên!
Thương Bách Tề cũng bị dọa sợ, sợ Lâm gia làm bị thương Thương Trăn, ông vội vàng ngăn trở.

“Lão gia, thần kinh của Trăn Trăn thật sự có chút vấn đề, ngài đừng động vào nó, tôi đây mang nó đi ngay!”
Nhưng mà Lâm Minh bị tức giận đến tàn nhẫn, một câu cũng không nói! Vì để phòng tránh Thương Trăn lại gây phiền toái, bọn chúng cần phải giam giữ Thương Trăn từ từ dạy dỗ! Những cái khác thì không nói, về chuyện tra tấn người như thế nhào, Lâm gia chính là chân truyền thâm sâu.

Thấy người hầu đều không lại gần được người, trong mắt Lâm Hàn Thạch hiện lên tia hung ác, đi chóng đi về hướng Thương Trăn.

“Tao mặc kệ mày có phải bị bệnh hay không! Mày làm ba tao tức giận đến suýt hộc máu, tôi phải nghiêm túc dạy dỗ mày!”
Nói xong, không màng Thương Bách Tề can ngăn, hắn liền xông lên trước muốn tát tai Thương Trăn trút giận cho Lâm Tuyết Hàm!
Lúc này, cửa lớn lại một lần nữa mở ra, Phong Hành Diễm vừa thấy một màn như vậy, gương mặt vốn đang cười chợt hung hăng trầm xuống, nháy mắt, toàn bộ đại sảnh thật sự giống như bị lửa đốt lên vậy!
“Tôi xem ai dám đụng đến người phụ nữ của tôi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc