GIAO DỊCH HÀO MÔN: TỔNG GIÁM ĐỐC ÉP HÔN 99 LẦN



“Không còn cách nào khác, tạm thời dùng phương pháp nguyên thủy nhất để khử độc trước, thiếu thốn các loại thuốc cơ bản, nhưng rượu thì có rất nhiều.


Sau khi Phong Hành Diễm mệnh lệnh đâu vào đấy xong, liền bị đám người Bàng Thất cưỡng bách đi nghỉ ngơi, nhưng không ngờ, một tin tức riêng tư truyền đến, Phong Hành Diễm vừa liếc nhìn một cái, đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy!
“Thương Trăn tìm Tư Không Cẩn để mượn phi cơ?!”
Phong Hành Diễm nhắm mắt cũng biết hiện giờ nơi nào bị cấm bay, Thương Trăn mượn phi cơ, chẳng lẽ là tới tìm anh sao?!
Cái ý nghĩ này đầu tiên là làm người ta mừng như điên, sau đó lại là cuồng nộ! Thương Trăn sẽ không thật sự tới tìm anh chứ?!
Phong Hành Diễm cầm máy truyền tin bấm số hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng đều là không gọi đi, đáng chết! Đây đều là tin tức mấy ngày trước, nếu Thương Trăn muốn tới nhất định là đã tới rồi!
“Tả Kỳ!” Anh vội vàng kêu một tiếng, một cái người đàn ông mặc đồ đen tiến vào, một tên cầm đầu chín mấy người, trên mặt viết đầy chữ người sống chớ tới gần.

Hai người Tả Kỳ và Hữu Hoành, nếu ở thời cổ đại thì hẳn là được xem như thủ lĩnh đội ám vệ, bọn họ đặc biệt phụ trách công việc bảo vệ Phong Hành Diễm, là những người xuất sắc được Bàng thị sàng chọn!
“Thiếu gia.



Tả Kỳ chậm chạp trả lời một câu, lại thấy bị trọng thương, thiếu gia vốn đang suy yếu trên trán lại nổi đầy gân xanh!
“Dẫn người đi tới rừng nguyên sinh gần nguồn sông phòng thủ! Nếu nhìn thấy phu nhân, phải đem cô ấy an toàn không sứt mẻ trục xuất trở về!”
Tả Kỳ sửng sốt, “Hữu Hoành đã bị ngài phái đi ra ngoài rồi, vì an toàn của ngài, tôi không thể rời khỏi ngài nửa bước.


Trả lời hắn chính là một tiếng vang lớn ‘phịch’ , máy truyền tin bị vỡ tan tành bên chân hắn, cho thấy Phong Hành Diễm hiện tại nóng nảy và khẩn trương nhiều thế nào.

“Tôi bảo cậu đi!”
Tả Kỳ không còn cách nào khác, da đầu căng cứng, trong lòng càng thêm không có thiện cảm đối với người phụ nữ ở thời khắc quan trọng không ở nhà mà đợi, lại chạy ra ngoài gây phiền nhiễu.

Bên sông, Thương Trăn chui từ dưới nước lên, lúc này cô đã đi vào trong nước L, trên bờ ngoại trừ một ít vũ khí bỏ đi, thì không có một bóng người.

Bên ngoài đều biết nước L bùng nổ dịch bệnh, là bởi vì phản quân đúng lúc bỏ thuốc vào trong nước, nước phải được đun đi đun lại nhiều lần mới có thể uống, chỉ chút sơ ý là sẽ bị nhiễm bệnh, cho nên phòng vệ trong nước là yếu nhất, Thương Trăn dùng công cụ đặc thù xé mở hàng rào điện, một người mục tiêu quá nhỏ, người thủ quan căn bản không hề phát hiện, hơn nữa dẫu có phát hiện cũng sẽ không để ý.


Cô đi được một lúc, liền thấy được một làng mạc bần cùng, ở nước L người có tiền thì sẽ có rất nhiều tiền, người không có tiền thì sẽ rất nghèo, chỉ có đồ điện duy nhất là một cái chùm đèn to, hiển nhiên thôn mạc trước mắt Thương chính là tình huống như vậy, hơn nữa bởi vì ở gần sông, toàn bộ người trong thôn đều bị bệnh, khắp nơi u ám mùi chết chóc.

Bệnh cúm T là virus nhân tạo, điểm yếu của nó rất rõ ràng, đó chính là hoạt tính rất kém, ở trong nước ba bốn ngày thì sẽ sẽ hoàn toàn bị tiêu tán, cho nên có người đầu độc đúng lúc, chính là vì muốn cho chiến sự thêm một mồi đuốc.

Nhưng sau khi nó xâm nhập được vào cơ thể, thì sẽ đáng sợ giống như tổ tông của nó – virus K, sẽ hòa tan vào cơ thể, phát sinh biến thể, đây cũng là chỗ khó giải quyết nhất nó nhất, Thương Trăn nhớ không lầm, kiếp trước trận chiến tranh này, người chết vì chiến loạn, ít hơn rất nhiều so với chết vì bệnh cúm, một năm sau mới thuốc con nhộng thanh độc mới ra đời hiện tại vẫn không biết nó ở đâu.

Thấy có người tới, người trong thôn cũng không hề phản ứng, mỗi người bọn họ đều gầy như que củi, có người nằm ở nhà, có người ngồi ở ven đường, bởi vì phát bệnh, bọn họ liên tục bị sốt cao, không có một chút sức lực, đói bụng thì ăn cỏ, lá cây, khát thì uống nước, lúc không nhúc nhích được thì thật sự chỉ có thể chờ chết, một tháng ngắn ngủi, thôn này đã chết một nửa người!
Trong miệng Thương Trăn ngậm một mảnh lá cây, nghe thấy trong phòng hai bên truyền đến tiếng rên rỉ thống khổ, cô làm như không nghe thấy, lập tức đi tới hướng đứa bé gái ở dưới tàng cây.

Đứa bé gái kia nhìn như vừa mới nhiễm bệnh không lâu, còn chưa xuất hiện triệu chứng sốt cao, nguyên nhân nó nhiễm bệnh chắc hẳn không phải là do uống nước, mà là bởi vì miệng vết thương trên đùi nó, chân trái nó bị đạn nổ máu me be bét, ở cái thôn này, trong tình huống miệng vết thương hở không được xử lý, nhất định sẽ dần dần bị nhiễm virus.

Thương Trăn ngồi xổm xuống đối diện với cô bé, lại thấy trong ánh mắt của cô bé không có trống rỗng, chết lặng, thống khổ như những trên đường khác, ngược lại còn kiên định, giống như đang cảnh giác cái gì.

Nó nhìn thấy Thương Trăn, há miệng thở dốc, phát ra thanh âm nghẹn ngào.


“Chị có thể xem miệng vết thương của em không?”
Thương Trăn hỏi, cũng may vài quốc gia bên này đều dùng ngôn ngữ của nước Y, mà Thương Trăn trí nhớ tốt, tinh thông ngôn ngữ bốn nước với cô cũng không khó khăn.

(editor: má, nghe giống chị Băng trong teenfic thế)
Cô gái nhỏ nghe vậy, cố sức vươn chân trái ra, gượng mặt gầy gò của nó cố gắng nhịn xuống, khắp người cũng như vậy.

Thương Trăn xắn ống quần của nó lên trên, không có chút nào bất ngờ nào mà nhìn thấy được miệng vết thương màu đỏ đen còn đáng sợ hơn, còn phát ra mùi thối rữa, có máu thịt lồi lên, nhìn kỹ bên trong lại thấy cả đám giòi chi chít! Đang ở tham lam gặm miếng thịt thối.

Nếu như không phải Thương Trăn tái sinh, một màn trước mắt này đối với cô mà nói chắc chắn có thể dọa cô thét chói tai!
Nhưng mà kiếp trước, những chuyện giống vậy cũng đều đã phát sinh trên người cô, cô đã từng tự tay loại bỏ thịt thối và sâu giòi trên người mình, bây giờ nhìn đến, thế nhưng lại chỉ cảm thấy chết lặng.

Cái loại này đau và tê ngứa vào tận cốt tủy, mặc kệ là thị giác hay là cảm giác đều có thể làm người ta nổi điên! Cô gái nhỏ trước mắt cũng như là bị vết thương của chính mình làm cho hoảng sợ, nhưng là nó vẫn không có lực để giãy giụa hoặc là thét chói tai, chỉ có thể đưa mắt trông mong nhìn Thương Trăn, ánh mắt đó làm Thương Trăn bất giác chua xót.

“Chị giúp em băng bó, nếu em sợ hãi thì hãy nhắm mắt lại.



Thương Trăn hít một hơi thật sâu, biểu cảm vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng ánh mắt cô rất sáng , mang theo hương vị kiên nghị nào đó.

“Không……” Cô gái nhỏ cuối cùng cũng nói chuyện, thanh âm của nó đặc biệt khàn khàn, khuôn mặt nhỏ gầy vàng lộ ra một tia khổ sở, “Hôm trước em bị lây bệnh ma…… Sắp chết…… Không cần ở trên người em…… Lãng phí dược liệu trân quý.


Thương Trăn lại cường ngạnh ấn chân con bé muốn nó đừng cử động đậy, “Không trân quý, đều là hái ở rừng rậm Mạch Hà, em xem, chính là thảo dược đó.


Nói xong, cô lấy ra một ít thảo dược từ ba lô sau lưng, để cô gái nhỏ nhìn được rõ.

Thương Trăn rất hiểu, thứ mà nơi này thật sự cần không phải là bác sĩ điều trị, mà là thuốc phá được bệnh cúm! Cho nên trên đường tới đây cô đều hái thảo dược, cũng không phải là hành động vô dụng.

May mắn là trí nhớ của cô rất tốt, ở kiếp trước thuốc con nhộng giải quyết được bệnh cúm T gồm những thành phần chủ yếu gì, cô đều nhớ được đại khái, nhưng mà cụ thể pha chế đông đếm thế nào, cô chỉ xem qua, không nhớ rõ lắm, nhưng mà chỉ cần cho cô một cái phòng thí nghiệm, cô tin tưởng, nhất định có thể tự tay giải quyết trận ôn dịch nhân tạo này!
Cô suy tư trong lòng nhưng xuống tay không chậm chút nào, cô chỉ mang theo ba cây thuốc gây mê, tiêm vào chi sau cho đứa bé gái, cũng không để ý tới việc khử độc, đem dao phẫu thuật hơ hơ qua lửa, rồi bắt đầu cắt bỏ phần thịt thối!
Cô gái nhỏ lộ ra biểu cảm đau đớn khó nhịn, lúc trước dùng quần che vết thương còn tốt, vết thương đau thành quen cũng đã chết lặng, nhưng hiện tại, nhìn đến những thịt vụn cùng với giòi đùn đùn chui ra cùng với những mảnh thịt thối đỏ đen bị cắt bỏ từ trên người mình, cái loại cảm giác này quả thực làm người ta nổi điên!.


Bình luận

Truyện đang đọc