GIAO DỊCH HÀO MÔN: TỔNG GIÁM ĐỐC ÉP HÔN 99 LẦN



Thương Trăn nghe vậy, cô cười tao nhã, ung dung buông ấm trà xuống.

Trong khoảnh khắc, mọi người còn cho rằng Thương Trăn sẽ tiếp tục khiến cho Lê Kính Dân đầu nở hoa, cho nên khi thấy cô buông ấm trà Lê Kính Dân liền thở phào nhẹ nhõm.

“Anh đạt tiêu chuẩn rồi, bác sĩ Lê, tôi nhất định sẽ làm một bệnh nhân tốt, tin rằng anh sẽ có được một đoạn hồi ức vô cùng tốt đẹp ở trong nhà họ Thương.


Thương Trăn cười nói xong liền lập tức đi lên lầu, nếu người này ở lại, Vậy thì…… cùng chờ năm rộng tháng dài đi.

Cô lấy ra chiếc thẻ ngân hàng của mình, kiểm tra số dư thì thấy hiệu suất làm việc của Tư Không Cẩn rất nhanh, trong thẻ của cô quả đúng là đã có số dư 120! Hiện tại đối với cô mà nói, nó chính là một số tiền khổng lồ!
Mặc dù chờ đến khi cô trở thành con gái nuôi của nhà họ Phong, danh lợi, phú quý đều nằm trong lòng bàn tay, nhưng cô cũng không quên hiện tại Phong Hành Diễm vẫn không ưa cô, cho nên trước hết cô cần phải tạo ra chút thành tựu, mới có đủ năng lực đi nhờ hắn ủng hộ, mới dễ đối phó với những kẻ thù trong tương lai.

120 vạn này, xem ra cô lại tiết kiệm được một khoản.

Nhưng còn một việc lớn cấp bách!
Cô lấy điện thoại di động gọi cho Lý Uyển Oánh.

Nhận được điện thoại Thương Trăn , Lý Uyển Oánh rất kinh ngạc vui mừng! Xem ra bà cũng không biết hai tê súc sinh kia bị Thương Thanh Thanh sai khiến, nếu không thì thái độ đã không nhẹ nhàng ôn hòa như vậy, quả nhiên Lâm Văn Phong vì danh dự của nhà họ Lâm và Thương Thanh Thanh, nên đã sử dụng tư quyền để che giấu chuyện kia.


Thương Trăn cười xong liền vứt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu, cô cũng không định dùng chuyện tiệc tối hôm đó để đối phó với Thương Thanh Thanh, suy cho cùng khi chân tướng bị bại lộ, mọi người sẽ chỉ để ý rốt cuộc cô có bị cưỡng bức thành công không, mà không để ý mặt khác, cho nên Thương Trăn tạm thời tha cho Thương Thanh Thanh.

Cô gọi điện thoại cho Lý Uyển Oánh, là vì chuyện khác.

“Bác gái, hôm đó vì cháu muốn chống trả bọn người xấu nên bị rơi điện thoại xuống vườn số hai, bác có thể giúp con tìm nó không? Bên trong có thứ rất quan trọng với con!”
Lý Uyển Oánh nghe xong liền vui vẻ đáp ứng, nói gì thì Trăn Trăn vẫn là nàng dâu bà hỏi lần đầu tiên!
Thương Trăn cười cười, giọng điệu dịu dàng rất nhiều.

“Bây giờ con sẽ qua ngay, điện thoại kia đối với con rất quan trọng, làm phiền bác gái rồi!”
Chuyện này có gì mà phiền toái?
Lý Uyển Oánh vội vàng cho người đi tìm, cũng cam kết khi cô tới là có thể thấy điện thoại.

Thương Trăn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm bây giờ Phong Hành Diễm chắc là đang ở công ty, nên cô vẫn kịp!
Nói đến chuyện này tất cả đều do cô nhanh mồm nhanh miêng, nói cho Phong Hành Diễm chỗ rơi bút ghi âm, mà cô lại quên mất, trong bút ghi âm tuy có chứng cứ Nhạc Mộng Như tìm cô nhờ chế thuốc, nhưng cũng có một số thứ khác……
Nghĩ vậy, trong mắt cô hiện lên tia hối hận, tốc độ đi ra khỏi cửa càng nhanh hơn!
Lúc này ở nhà họ Phong, khi Lý Uyển Oánh vội vàng cho người đi tìm đồ vật, quản gia đã cung kính kín đáo đưa bút ghi âm đưa đến trước mặt Phong Hành Diễm vừa về đến nhà.


Phong Hành Diễm về sớm như vậy chỉ vì cái bút ghi âm này, Thương Trăn nói người bỏ thuốc lúc trước không phải cô, Nhạc Mộng Như tìm cô nhờ chế tạo ra thuốc mê, nên anh muốn chứng thực.

Nhưng anh còn chưa kịp nghe, liền nghe thấy bên kia nói Thương Trăn đến rồi.

Khi Thương Trăn nhìn thấy Phong Hành Diễm trong tay cầm thứ gì đó, cả người cô nổ tung!
Đôi mắt sáng lấp lánh mở to, sau đó lập tức giữ bình tĩnh.

“Đại thiếu gia, đây là đồ vật của tôi, xin trả lại cho tôi!”
Phong Hành Diễm thấy Thương Trăn thở hổn hển chạy tới nhà cũ lại là vì thứ này, trên gương mặt quá đỗi tinh xảo hiện lên nụ cười xem xét.

“Cái này, không phải chứng cứ mà cô muốn đưa tôi sao? Cô gấp gáp chạy tới đây như vậy, chẳng lẽ bên trong có bí mật gì không thể cho ai biết?”
Thương Trăn đi bước một đến gần, điềm nhiên nói, “Bên trong có những thành quả tôi nghiên cứu những năm gần đây, thuộc loại cơ mật, hôm qua tôi nhất thời xúc động nên quên mất.

Về phần chứng cứ, chỉ là một đoạn ghi âm mà thôi, cũng không chứng minh được điều gì.


“Cũng không thể nói như vậy.


” Phong Hành Diễm nhướng mày tự đắc, “Nếu không có đoạn ghi âm đó, tôi hoàn toàn có thể nghi ngờ lần bỏ thuốc đấy là do cô làm, chẳng lẽ cô không muốn chứng minh mình vô tội ư?”
Thương Trăn mím môi, dừng lại rồi mới nói giọng khàn khàn.

“Tùy anh nghĩ thế nào thì nghĩ, trả lại đồ cho tôi!”
Phong Hành Diễm hiếm khi thấy bộc lộ cảm xúc ra ngoài, cười xấu xa nói, “Cô tự đến lấy đi.


Thương Trăn thấy người giúp việc trong phòng đều đã lui ra hết, ngay sau đó cô cũng không hề rụt rè mà trực tiếp bước hai bước đến đoạt lấy cây bút trong tay Phong Hành Diễm!
Phong Hành Diễm sớm đã có phòng bị, hai tay ánh tránh né về phía sau, Thương Trăn dùng lực quá mạnh, lao thẳng vào trong lồng ngực anh!
Phong Hành Diễm thuận thế ôm lấy eo cô!
“Ngươi gấp gáp như vậy, tôi sẽ chỉ nghĩ rằng bên trong có một ít bí mật thầm kín nào đó, có lẽ, còn liên quan đến tôi.


Thương Trăn nghe vậy, khuôn mặt nhỏ lập tức đóng băng.

“Đưa tôi!”
Cô dùng sức bật rất mạnh, Phong Hành Diễm đột nhiên không kịp cảnh giác đã bị cô đẩy ngã xuống ghế sofa, nhưng sức mạnh của Phong Hành Diễm vẫn luôn mạnh hơn Thương Trăn, anh nhanh chóng phản ứng lại, ôm Thương Trăn rồi xoay người một cái, lấy tư thế năm trên nữ dưới áp chế cô hoàn toàn!
Sự gần gũi ái muội này làm thân thể Phong Hành Diễm lại bắt đầu nóng lên, nhưng Thương Trăn lại không cảm thấy gì, thân thể cô không ngừng giãy giũa đi đoạt lấy cái bút ghi âm kia!
“Được rồi, đừng giãy giụa nữa!”
Phong Hành Diễm nhíu mày, mùi hương thơm mát dễ chịu trên người Thương Trăn chui vào trong người anh, dần dần biến thành lửa nóng! Nhìn đôi môi đỏ quá mức xinh đẹp của cô gần trong gang tấc, ý nghĩ muốn hôn cô lại kích thích mãnh liệt.


Chết tiệt! Có phải anh thực sự nên đi tìm phụ nữ không?
Trong lúc anh đang ngây người, Thương Trăn bất chợt đoạt láy bút ghi âm trong tay anh, Phong Hành Diễm vội vàng tránh ra, nhưng Thương Trăn vô tình chạm vào một cái nút, bút ghi âm nho nhỏ bỗng dưng phát ra âm thanh.

“Ngày bảy tháng một, mình nhìn thấy anh ấy, anh ấy rất đẹp trai, hệt như ánh sáng, nếu như được anh ấy chiếu rọi, chắc ấm áp lắm nhỉ?”
Giọng nói đầy khao khát của Thương Trăn phát ra, chiếc bút ghi âm này lại còn có cả nhật ký của Thương Trăn ?
Biến cố bất ngờ khiến hai người đều sửng sốt, đặc biệt là Thương Trăn, đột nhiên nghe được giọng nói đã từng ngây thơ , nên quên đoạt lại, đó là cô…… lúc đơn thuần nhất.

Nhưng cũng chính vì ngây người lại tạo thành đáng tiếc tiếp theo.

“Ngày 9 tháng 3, mình lại nhìn thấy anh ấy, môi của Phong Hành Diễm thật đẹp…… Rất muốn liếm láp nó, mình cảm thấy hẳn hương vị ngọt như mật ong.


Ngay sau câu nói mê trai mang theo chút ngại ngùng, Thương Trăn bất chợt tỉnh ngộ! Cô thế mà lại bất cẩn mở ra nhật ký thiết lập riêng cho Phong Hành Diễm !
Nội dung bên trong……
Mà khi cô vừa chuyển động, Phong Hành Diễm cũng chuyển động theo, anh nhoẻn miệng cười, con người này sáng chói như ánh mặt trời.

“Thì ra cô muốn cưỡng hôn tôi từ sớm như vậy rồi ư? Thật không ngờ cô lại háo sắc đến như thế?”
Thương Trăn lúc này không còn tâm tình đùa giỡn với anh! Nàng muốn phá hủy vật chứng, bây giờ! Ngay lập tức!
Thấy cô phản ứng quá kịch liệt, Phong Hành Diễm dứt khoát dùng thân thể đè chặt Thương Trăn xuống ghế sofa, còn dùng một tay của mình túm lấy hai tay của Thương Trăn đè lên đỉnh đầu, Thương Trăn không ngờ Phong Hành Diễm mạnh như vậy, nhưng cái này không quan trọng, trọng điểm là ghi âm đáng chết vẫn đang tiếp tục phát ra!
“Nghe nói vợ chồng sẽ ngủ chung trên một giường, làm những chuyện như trong sách sinh học nói, Tương lai……mình và anh ấy cũng như vậy ư?”.


Bình luận

Truyện đang đọc