GIAO DỊCH HÀO MÔN: TỔNG GIÁM ĐỐC ÉP HÔN 99 LẦN



Thương Trăn nghe vậy cúi đầu không nói, giơ tay nâng chân anh ta lên.

Lòng bàn tay dần nóng lên, cô áp lòng bàn tay lên bàn chân trần của đối phương, một bên xoa bóp, một bên trả lời.

“Anh muốn tìm người chữa bệnh cho em trai anh?”
Tư Không Cẩn cả kinh, giây tiếp anh ta lấy dao găm đằng sau người ra hung hăng đâm vào Thương Trăn!
Nhưng tốc độ của Thương Trăn nhanh hơn anh ta, đôi tay cô hung hăng đáp trả! Một âm thanh trật khớp truyền đến, lập tức cơn đau làm Tư Không Cẩn phải hít một hơi lạnh, dao trong tay nhanh chóng bị Thương Trăn đoạt mất , cô nhướng mày tinh nghịch.

“Trên người anh vẫn còn không ít vũ khí……”
“Rốt cuộc cô là ai!” Tư Không Cẩn nhịn đau, nhìn cô chằm chằm và hỏi.

Chuyện em trai của anh ta có rất ít người biết, làm sao mà cô biết được?!
Thương Trăn chựt hai tiếng, “ Ngài Tư Không đúng là người hay quên, đêm qua, tại bữa tiệc đêm nhà họ Phong, tuy rằng anh về trước, nhưng chúng ta đã gặp mặt.


“Cô là……” Tư Không Cẩn nghe vậy cau mày, anh ta luôn luôn cảm thấy mình trí nhớ mình rất tốt, nhưng kỳ lạ là khi cố nhớ lại tất cả những ngừoi đã gặp tối qua, vẫn không nhớ ra Thương Trăn là ai.

Thương Trăn chớp mắt, đột nhiên cúi đầu, giả vờ ngây ngốc, Tư Không Cẩn chợt mở tròn mắt, anh khó tin hỏi, “Cô là vợ sắp cưới của Phong Hành Diễm?!”
Thảo nào cô lại biết được một số bí mật…… Tư Không Cẩn có một biểu tình phức tạp.

Thương Trăn ngẩng đầu, cũng không thích cái danh này của mình.


“Tôi là Thương Trăn, nhà họ Thương chúng tôi chín đời đều là ngự y! Ba tôi không thích y học, tôi kế thừa tài năng y thuật của ông tôi, cho nên tôi không có sư phị, hoặc là anh mời tôi, hoặc là tìm người tài giỏi khác, chỉ là không biết em trai anh…… Có chờ được được không.


Thương Trăn nói xong, dùng dao găm cắt khăn trải giường, sạ đó đó dùng khăn trải giường buộc dao găm vào mắt cá chân anh ta, phần còn lại ngày mai cô sẽ tự xử lý tiếp.

Tư Không Cẩn vốn dĩ rất tức giận, bởi vì người đàn bà này dám nguyền rủa em trai anh ta!
Nhưng khi thấy cô cúi đầu buộc dây cho mình, cơn tức lại biến mất khó giải thích.

Khi cô cúi đầu, có một loại dịu dàng khác, nhưng Tư Không Cẩn biết, khi cô ta ngước mắt lên, cả người liền sắc bén như lưỡi dao, đầy tính công kích.

Thật đúng là người phụ nữ đặc biệt……
“Được rồi, anh có thời gian một buổi tối để suy xét.


Thương Trăn vỗ vỗ tay, đứng dậy, cô lấy điện thoại di động trong áo Tư Không Cẩn ra, nhập số tài khoản ngân hàng của mình rồi đưa lại cho anh ta? Sau khoác áo lên bên nhoài áo choàng tắm, cô liếc nhìn anh ta một cái.

“Ngày mai, mời ngài Tư Không chuyển 20 vạn vào tài khoản tiết kiệm của tôi, ngoài ra, muốn gọi tôi đến khám bệnh tại nhà, tiền khám bệnh không cao, một trăm vạn là đủ để, nếu anh nghĩ kỹ rồi, có thể cùng giao dịch tại đây.


Thấy Thương Trăn lấy đồ muốn rời đi, Tư Không Cẩn voo thức hỏi, “Đã muộn thế này, cô còn đi đâu?”
Thương Trăn ngoái đầu lại nhìn Tư Không Cẩn một cái, cười như không cười nói, “Không thì sao? Ngài Tư Không, tôi chỉ bán nghề, không hầu ngủ.


Tư Không Cẩn sửng sốt, anh chưa kịp phản ứng Thương Trăn đã mở cửa đi, anh ta vuốt cằm suy nghĩ, bao nhiêu đàn bà ước được bò lên giường anh ta, cô gái này lại có thái độ muốn trốn còn không kịp, nghe nói cô ta yêu Phong Hành Diễm tha thiết, cho nên mới mới không có cảm giác với đàn ông khác?
Mưa đã tạnh.

Khi Thương Trăn bước ra ngoài, gió đêm mang theo hơi nước thổi vào người cô, khí lạnh khiế cô tỉnh táo rất nhiều.

Trùng sinh từ đêm qua đến bây giờ, cô không ngủ suốt 30 tiếng đồng…… Thân thể đã rất mỏi mệt.

Nhưng cô không biết, ở cách khách sạn đó không xa, một chiếc xe sang đã dừng ở đó rất lâu.

Từ sau khi Phong Hành Diễm trở về từ cục cảnh sát anh không đến công ty mà là đi tra lại chuyện năm đó anh suýt chết đuối.

Bởi vì đã qua chín năm, nhiều thứ không tra ra được, anh rất tức giận, nhưng không nản.

Phong Hành Diễm vốn dĩ định đi tìm Nhạc Mộng Như hỏi rõ ràng, nhưng trong đầu, hình ảnh Thương Trăn hôn anh rồi cắn anh không xoá đi được, ánh mắt cô rất đau buồn, giống như hoàn toàn tuyệt vọng, cũng hoàn toàn buông bỏ.


Không…… Cô thích anh nhiều năm như vậy, sao lại có thể buông?
Cho nên Phong Hành Diễm muốn gặp Thương Trăn! Ý nghĩ này vô cùng mãnh liệt, thế cho nên đêm khuya anh đến gõ cửa nhà họ Thương, dọa Lâm Tuyết Hàm sợ hãi !
Lâm Tuyết Hàm nghe thấy anh muốn tìm Thương Trăn, ấp úng nói Thương Trăn thường xuyên không về ngủ đêm, bà ta cũng không biết hiện giờ cô đang ở đâu.

Phong Hành Diễm thấy vẻ mặt có tật giật mình của bà ta, liền điều người theo dõi ở bên đường, phát hiện Thương Trăn đã trở lại, nhưng còn chưa vào tới cửa, cuối cùng lại lên xe Lâm Văn Phong.

Lâm Văn Phong nhận được cuộc điện thoại của Phong Hành Diễm còn cảm thấy kỳ lạ, bởi vì tất cả mọi người đều biết Phong Hành Diễm không thích Thương Trăn.

Nhưng anh nghĩ, dù gì Thương Trăn cũng là vợ sắp cưới của Phong Hành Diễm, nói cho anh ta cũng không sao.

Hơn nữa có Phong Hành Diễm ở đấy, anh sẽ không cần phải lo lắng cho an nguy của Thương Trăn, vì thế liền nói cho anh ta Địa chỉ nơi Thương Trăn xuống xe, cũng nói cho anh ta Thương Trăn vào khách sạn nào.

Nhưng khi Phong Hành Diễm lao xe tới đây rồi lại chần chờ.

Anh tìm Thương Trăn làm cái gì?
Xin lỗi? Sự thật chân tướng còn chưa sáng tỏ, anh dựa cái gì mà đi xin lỗi?!
Anh đang làm gì ở đây?
Phong Hành Diễm bực bội vò đầu, sau khi ở trong xe hơn một tiếng anh mới quyết định rời đi, chờ anh tìm hiểu rõ ràng mình muốn làm gì rồi nói tiếp
Nhưng lúc này, Thương Trăn Đi ra, hơn nữa, Cô Mặc áo tắm, bên ngoài khoác áo khoác của đàn ông!
Ngay lập tức, Phong Hành Diễm híp híp mắt, cảm thấy tức giận tới đỉnh điểm!
Anh đánh xe mà không cần suy nghĩ, giây tiếp theo đã dừng ở trước mặt Thương Trăn.

Lúc đầu Thương Trăn cảm thấy xe này rất quen mắt, bởi vì thân xe rất hoa mỹ khiến người ta khó có thể quên, nhưng nếu cô nhớ không lầm, kiểu xe sang này, toàn bộ thành phố Trung Hải chỉ có trong ra garage của một người có! !
Nghĩ đến người đó, côi khẽ nheo mắt lại, trên người chợt tuôn ra một luồng khí lạnh.

Phong Hành Diễm!

Phong Hành Diễm hạ cửa sổ xe, chỉ thấy áo của đàn ông đang khoác trên người cô rất chói mắt! Khuôn mắt tuấn tú của anh rất căng.

“Lên xe.


Thương Trăn cười lạnh một tiếng, người này bị bệnh à? Cô đã quyết định phân rõ giới hạn với anh ta!
Thương Trăn tiếp tục đi về phía trước, nhưng người sao chạy nhanh hơn xe được?
“Lên xe! Đừng để tôi nói lần thứ ba!”
Lúc này Thương Trăn mới nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh.

“Phong đại thiếu gia, có phải anh nghe không hiểu tiếng người? Hôn ước tôi đã bỏ, hiện tại chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì, vì sao tôi lại phải lên xe của anh?”
Phong Hành Diễm bị lời nói của cô đâm vào lòng, có thể nói từ ngày hôm qua đến nay Thương Trăn đều rất không bình thường, trước kia, cô chưa bao giờ nói với anh như vậy.

Chẳng lẽ vì cô có tình yêu mới?
Ánh mắt Phong Hành Diễm Lại rơi trên áo khoác ngoài của Thương Trăn, anh cười nhạo một tiếng.

“Cô nói từ hôn là từ hôn? Hai bên trưởng bối đã gặp mặt nhau chưa? Nếu chưa gặp mặt, cô vẫn là vợ sắp cưới của tôi, tôi bảo cô lên xe!”
Thương Trăn tức giận cười, cặp mắt sáng như sao có một tia sáng lạnh, đôi tay cô chống lên cửa sổ xe, từ trên cao nhìn xuống nhìn anh ta.

“Tín vật tôi đã trả lại cho Phong gia, anh còn muốn như thế nào mới có thể biến khỏi tầm mắt tôi?”.


Bình luận

Truyện đang đọc