Thương Trăn cười ảm đạm, ánh mắt lạnh nhạt đó đảo qua, làm Thương Thanh Thanh đột nhiên dựng tóc gáy, nụ cười trên mặt cũng cứng lại.
“Được, mọi người cứ chơi vui vẻ, bác sĩ Lê , chúng ta lên tầng đi.
”
“Được.
”
Thương Trăn rời đi, Thương Thanh Thanh mới chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, lúc này, bạn học tốt nhất của cô ta Triệu Quốc Nhân thò ra, vẻ mặt khinh thường nói.
“Chị ta chính là người chị bị bệnh tâm thần của cậu à? Nhìn qua quả nhiên kỳ quái!”
Hơn nữa ánh mắt thật sự là lợi hại, bị cô nhìn một cái, cảm giác nói cũng không nói ra được.
Lúc này mấy cái nam thanh niên thò ra, khoa trương nói, “Thanh Thanh, cậu cũng quá là không nghĩa khí rồi! Chị của cậu xinh đẹp như vậy, thế nhưng trước nay không giới thiệu cho bọn này biết!”
Nhưng bọn họ không biết, Thương Trăn vốn cùng học một trường với bọn họ, chỉ là sau khi thay hình đổi dạng, bọn họ không nhận ra mà thôi.
“Thật là xinh đẹp, tiên nữ à! Thanh Thanh, chị ấy có bạn trai chưa?” Có người lập tức hỏi.
Ánh mắt Thương Thanh Thanh trầm xuống, trước kia, những nam thanh niên này đều là xoay chuyển xung quanh cô ta , không ngờ rằng, bây giờ Thương Trăn tùy tiện đụng mặt một cái, bọn họ đã bị bắt làm tù binh, quả nhiên cô ta quyết định đúng, con gái sáng giá của nhà họ Thương, chỉ cần một người là đủ rồi.
Triệu Quốc Nhân hừ một tiếng, “Mọi người không nghe thấy sao? Chị gái đó bị bệnh tâm thần! Bệnh tâm thần giết người sẽ không phạm pháp!”
Thương Thanh Thanh không nói gì, thấy có người biểu tình tiếc hận, lại có người biểu tình nóng lòng muốn thử, cô ta cười lạnh một chút.
Mặc kệ, dù sao từ hôm nay trở đi, Thương Trăn sẽ bị hủy hoại, cô ta còn có cái gì phải lo lắng chứ? Nhưng mà từng giây đi qua……Không khí trong phòng khách vãn náo nhiệt như cũ , nhưng Thương Thanh Thanh lại có chút không yên lòng.
Bởi vì cô ta cùng Lê Kính Dân đã bàn bạc, sau khi xong việc sẽ phát ám hiệu, cô ta sẽ dẫn người đi vào, nhưng vì sao đã vào trong lâu như vậy, ám hiệu còn chưa phát ra?
Chẳng lẽ Lê Kính Dân chơi quá sức, nên quên mất?
Mà lúc này, không khí bên trong phòng như đông lạnh.
Thương Trăn ngồi đọc sách đối diện Lê Kính Dân, Thương Trăn biểu tình lạnh nhạt, nhưng Lê Kính Dân đứng ngồi không yên, bọn họ đều đang đợi con mồi nào đó đưa tới cửa.
“Nhìn bộ dáng của anh như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cảm thấy tôi tàn nhẫn ư?”
Thương Trăn buông sách, cười như không cười nhìn liếc Lê Kính Dân mắt một cái.
Lê Kính Dân vội vàng xua tay, “Không, không! Cô Thương chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi.
” Cũng không phải anh ta không dám làm, mà là sợ phiền phức sau khi Lâm Tuyết Hàm tìm tới anh ta.
Thương Trăn nằm dựa lưng, đôi mắt quá mức lấp lánh nửa híp lại, môi đỏ khẽ cong lên, ưu nhã thong dong giống như đang thưởng thức ca kịch.
Nếu không nói lời nào, cô tuyệt đối có thể khiến tất cả đàn ông đều điên cuồng.
“Như vậy đi.
” Cô mở miệng cười , “Kỳ thật tôi là một người lương thiện, bây giờ anh gửi tin cho Thương Thanh Thanh, nói anh làm rơi mất thuốc mê rồi, thuốc mê này khó mua, cô ta nhất định không có để dành trước được, đành phải từ bỏ, nhưng mà cứ như vậy, giao dịch hôm nay của chúng ta , cũng sẽ hủy bỏ.
”
Khi Lê Kính Dân nghe được phần đầu còn có biểu tình vui mừng kinh ngạc, nhưng mà nghe đến câu nói cuối cùng, hắn ta liền không bằng lòng, 300 vạn cộng thêm 300 vạn, chính là 600 vạn! 600 vạn, hắn ta thành thành thật thật làm bác sĩ tâm lý cả đời cũng không tích được nhiều tiền như vậy.
Cho nên hắn ta vội vàng nói, “Không, tôi cũng không có ý khác, so với việc làm của đôi mẹ con này đối với cô Thương, cô phản kích như vậy quả thực quá nhẹ nhàng, tôi chỉ sợ cô…… Sẽ hối hận.
”
Thương Trăn gật gật đầu, “Anh nói đúng, đột nhiên tôi không muốn làm như vậy, bây giờ anh hãy gửi tin cho Thương Thanh Thanh.
”
Lê Kính Dân giật mình, không nghĩ tới Thương Trăn cư nhiên lâm trận lại đổi ý, hắn muốn nói gì đó để vãn hồi, nhưng mà ánh mắt của Thương Trăn lạnh băng dị thường.
“Sao nào, anh không định nghe lời sao?”
Ánh mắt của cô, khiến cho Lê Kính Dân cảm giác được tay trái mình đau âm ỉ.
Hắn vô thức phục tùng, nhịn xuống toàn bộ không cam lòng, cúi đầu gửi tin nhắn.
Thương Thanh Thanh nhận được tin, hai mắt sáng ngời! Nhưng mà nhìn vào đoạn tin nhắn Lê Kính Dân gửi, cô ta tức giận đến mức khóe mắt muốn nứt ra! Đồ ngu xuẩn! Đồ vật quan trọng như vậy sao hắn lại làm rơi?
Cũng may cô ta có để dành trước, chính là đề phòng điểm này!
Một lát sau, đúng lúc tới giờ Lê Kính Dân nên rời đi, mở cửa phòng.
Lê Kính Dân mở cửa, lại thấy Thương Thanh Thanh đang đứng ở cửa, vô cùng ngượng ngùng nói, “Chị, bạn của em rất tò mò về chị, chị có thể xuống dưới gặp bọn họ không?”
Thương Trăn lắc đầu, “Không đi.
”
Thương Thanh Thanh giống như đoán trước được cô sẽ nói như vậy, vội vàng mang theo Triệu Quốc Nhân vào trong kéo Thương Trăn ra bên ngoài!
“Đi thôi đi thôi, bọn họ cũng đều là chung trường với chị mà!”
Thêm vào đó còn có mấy người ồn ào ở bên cạnh, Thương Trăn gắng gượng đi ra ngoài, trong lúc đi, Thương Trăn đột nhiên cười như không cười liếc Lê Kính Dân một cái, một cái liếc mắt này lại khiến cả người hắn phát lạnh, có loại ảo giác giống như tất cả cô đều bị cô nắm trong lòng bàn tay!
Cô biết hắn tham lam cũng biết Thương Thanh Thanh tàn nhẫn, nên đã ung dung bình tĩnh điều khiển ở một độ thích hợp.
Lê Kính Dân vội vàng vứt bỏ suy nghĩ này, lát nữa Thương Thanh Thanh muốn làm cái gì, hắn cũng không biết, sao Thương Trăn lại có thể biết?
Thương Trăn vừa xuất hiện, quả nhiên chiếm được sự quan tâm của những nam thanh niên đó!
Cô thật sự là quá xinh đẹp, đặc biệt nụ cười vừa lạnh nhạt vừa dịu dàng này, kích thích cực độ ham muốn chinh phục của nam giới, cô chỉ ngồi bất động ở đó, cũng giống vị thần sắc đẹp mà nghệ thuật gia tỉ mỉ tạo hình, không chỗ nào không hoàn mỹ.
Thấy Thương Trăn được chào đón, Thương Thanh Thanh rất bất mãn, hơn nữa cô ta nhìn thấy Thương Trăn đề phòng rất mạnh, căn bản không chạm vào bất kỳ rượu hay đồ ăn gì, cô ta không còn cách nào khác, đành tự mình bưng hai ly rượu đến trước mặt Thương Trăn.
Thương Trăn muốn cự tuyệt, Thương Thanh Thanh vội vàng lấy lòng nói, “Chị, ở đây nhiều người như vậy, chị cho em chút mặt mũi đi!” Cô ta tin rằng ở trước mặt nhiều người như vậy, Thương Trăn vì thể diện của gia tộc, nhất định sẽ không cự tuyệt.
Thương Trăn không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm ly rượu, giống như đang nghi ngờ cô ta bỏ thuốc.
Thương Thanh Thanh có chút thẹn thùng nói, “Ở nhà chị sợ cái gì, thật sự không thể làm được, chị chọn một ly, ly còn lại em uống!”
Nam thanh niên xung quanh vẫn luôn ồn ào, Thương Trăn nghe Thương Thanh Thanh nói như vậy, mới cố mà chọn một ly.
Thương Thanh Thanh thấy thế, vội vàng cầm một ly khác uống một hơi cạn sạch, sau đó giơ cái ly không nhìn Thương Trăn, Thương Trăn không còn cách nào, cũng uống một hơi cạn sạch.
Thương Thanh Thanh nhẹ nhàng thở ra, cười rồi tránh ra.
Thấy Thương Trăn tiếp tục bị người ta vây quanh, Thương Thanh Thanh vội vàng vào góc gửi tin nhắn.
?
Vì để gỡ bỏ phòng bị của Thương Trăn, cô ta đã bỏ thuốc vào cả hai ly rượu, cô ta không nói với Lâm Tuyết Hàm chuyện mình cũng bị trúng thuốc mê, chỉ nói để Lâm Tuyết Hàm tới đây chủ trì đại cục.
Lâm Tuyết Hàm hỏi, “Sao đột nhiên con lại khó chịu? Nếu mẹ trở về cũng quá lộ liễu rồi?”
Lúc này Thương Thanh Thanh hơi đứng lên, lung tung gõ mấy chữ.
“Không việc gì, Lê Kính Dân là người của mẹ, có gì mẹ đều có thể đổ cho hắn ta!”
Lâm Tuyết Hàm lúc này mới đáp ứng.
Thương Trăn thực sự uống rượu, trước mắt bao người, nếu cô không uống, Thương Thanh Thanh sao có thể từ bỏ ý đồ đây?
Gương mặt tuyết trắng của cô dần dần ửng đỏ lên, nhìn thấy một đám nam thanh niên bên cạnh đang miệng lưỡi khô, những thứ vui chơi khác, khiêu vũ, cũng đều không chơi, chỉ vây xung quanh Thương Trăn hỏi han ân cần.
Bởi vì Lâm Tuyết Hàm quan tâm tới chuyện hôm nay, căn bản cũng không đi xa, nhưng khi bà ta trở về, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền gọi điện thoại cho Lâm Văn Phong.
CHƯƠNG 45: TRÒ HAY BẮT ĐẦU.
“Văn phong, cháu có thể tới nhà dì không?”
Lâm Văn Phong nhíu nhíu mày, đối với người dì này, hắn đã rất phản cảm rồi, cho nên anh nói.
“Dì, cháu đang ở chỗ làm, có việc……”
“Là Trăn Trăn đã xảy ra chuyện!”
Lâm Văn Phong chấn động!
“Cái gì?”
Thấy Lâm Văn Phong có phản ứng mạnh với Thương Trăn như vậy, Lâm Tuyết Hàm bĩu môi, làm bộ làm tịch nói, “Dù sao nó cũng đã xảy ra chuyện, cháu mau tới đi!” Nói xong, bà ta liền tắt điện thoại, trong lòng rất không vui! Lâm Văn Phong hiện tại còn quan tâm Thương Trăn hơn cả con gái bà ta, nên để nó nhìn thấy trò hề của Thương Trăn, xem nó còn có thích Thương Trăn nữa hay không !
Sau khi Lâm Văn Phong hỏa tốc xin nghỉ, mới có chút ngây ngốc suy nghĩ.
Một lần hai lần bị kích động vì một người con gái cũng không thể nói lên được điều gì, nhưng mà rất nhiều lần đều bởi vì cô mà làm chuyện trái với lẽ thường, rốt cuộc Lâm Văn Phong không còn nào cách tự lừa gạt mình.
Anh…… dường như đã thích cô gái kỳ lạ, lại sắc sảo cả người toàn gai nhọn, nhưng cô đã đính hôn, cô đã thích người khác!
Đem chôn vùi cảm giác chua xót, Lâm Văn Phong hoả tốc đi hướng đến nhà họ Thương, Lâm Tuyết Hàm cũng mạo hiểm chuyện bị Thương Bách Tề chán ghét vứt bỏ, bà ta tới nhà họ Thương.
Lúc này Thương Thanh Thanh sắp không chịu được, cô ta vội vàng đi đến bên cạnh Thương Trăn, thấy Thương Trăn cũng có chút không ổn, liền nói, “Chị, em đưa chị lên phòng nhé? Bác sĩ Lê vẫn còn đang chờ chị đấy.
” Người xung quanh cho rằng Thương Trăn còn phải đi điều trị bệnh, nên không ngăn cản, nhìn Thương Thanh Thanh đưa cô đi còn có chút lưu luyến không rời.
Lê Kính Dân thấy bộ dáng của Thương Trăn, liền biết Thương Thanh Thanh ra tay, trong lòng hắn ta hơi lạnh lại, hoàn toàn không nghĩ tới Thương Thanh Thanh vẫn có để dành trước thuốc mê! Có thể thấy được cô ta muốn đặt Thương Trăn vào chỗ chết đến chừng nào!
Sức lực của Thương Trăn rất lớn, Thương Thanh Thanh sợ đợi lát nữa Thương Trăn phản kháng, Lê Kính Dân sẽ không khống chế được, cho nên nhân lúc Thương Trăn đang mê mang, cô ta lại bỏ vào miệng Thương Trăn một viên thuốc, xác định Thương Trăn ăn viên thuốc, ngã xuống giường ngủ như chết, cô ta mới thở hổn hển nhỏ giọng nói với Lê Kính Dân.
“Chuyện tiếp theo liền giao cho anh…… Nhất định phải đối diện với ống kính, không được che mặt tiện nhân này, tôi…… Muốn thanh danh của cô ta bị mất sạch!”
Trong phòng chỉ có ba người họ, Lê Kính Dân vốn là rất luống cuống, nhưng lúc này, hắn thấy Thương Trăn và Thương Thanh Thanh đều trúng thuốc, ác ý trong lòng hắn tràn lan như cỏ đại, không thể vãn hồi! Thương Thanh Thanh một bên dặn dò, một bên cố ý hay vô ý xé rách quần áo của mình, như có như không mà dụ dỗ người đàn ông ở trước mắt.
Sao trước kia không phát hiện, diện mạo của Lê Kính Dân lại đẹp trai như vậy, cũng đã từng quen với những đứa con trai non tơ mười mấy hai mươi tuổi, Lê Kính Dân kiểu người ngoài ba mươi tuổi, người đàn ông điềm đạm nho nhã, có lực hấp dẫn trí mạng đối với cô ta.
Cô ta thở ra nói, “Được rồi, tôi không nói nữa, tôi cũng trúng thuốc, muốn đi giải quyết, đợi lát nữa mẹ tôi sẽ tới giúp anh, anh chỉ cần làm tốt việc cần làm…… là được!”
Nói xong, chân cô ta đã mềm nhũn, ngã về phía Lê Kính Dân.
Lê Kính Dân vội vàng đỡ lấy cô ta, cơ thể thiếu nữ mềm mại nóng như lửa kề sát người hắn ta, trong mắt hắn ta bốc cháy lên một ngọn lửa, nếu Thương Thanh Thanh đã nhào vào trong ngực hắn trước, vậy cũng đừng trách hắn không khách khí!
“Thanh Thanh, phải một lúc nữa mẹ em mới tới đây, chi bằng, anh giúp em giải quyết trước nhé?” Thanh âm ám muội của Lê Kính Dân làm Thương Thanh Thanh tê dại cả người, nhưng cô ta liếc mắt nhìn Thương Trăn một cái, cuối cùng thì một tia lý trí làm cô ta do dự.
“Không thể ở đây, chẳng may tiện nhân này đột nhiên tỉnh dậy thì làm sao?”
Nhưng mà thân thể cô ta vô cùng trống rỗng, chỉ mong bây giờ được ăn luôn Lê Kính Dân!
Lê Kính Dân thấy Thương Trăn đã ngủ như chết, trong mắt hiện lên một ý nghĩ điên rồ!
Mọi chuyện trước mắt, sao lại giống với lúc ban đầu quá vậy? Hắn ngủ với Thương Trăn, sau đó cầm tiền trốn ra nước ngoài.
Ai bảo Thương Trăn không có can đảm, hai mẹ con này hại cô như vậy, còn cô lại thu tay lại vào thời điểm cuối cùng.
Một khi đã như vậy, cũng đừng trách hắn không khách khí!
Có 300 vạn Thương Trăn cho hắn trước đó, hơn nữa sau khi xong việc này, Lâm Tuyết Hàm sẽ cho một trăm vạn, hắn cũng thấy đủ rồi! Lại còn được ngủ với hai chị em này, thuận tiện báo thù luôn chuyện Thương Trăn giẫm nát tay hắn, tính thế nào cũng đều không thiệt!
Sau khi nghĩ thông suốt, hắn cười rồi đưa Thương Thanh Thanh vào trong phòng tắm, “Không sao đâu, cô ta đã ngủ say như chết rồi, em không yên tâm thì chúng ta vào phòng tắm, động tác nhẹ nhàng chút, cô ta sẽ không phát hiện đâu! Anh giúp em trước, rồi sẽ giúp em đối phó cô ta!”
Nói xong, giọng điệu của hắn ta càng thêm vội vã cấp thiết.
Thương Thanh Thanh vốn là muốn tìm người khác, nhưng lúc này hơi thở đàn ông trên người của Lê Kính Dân làm cho cô ta vô lực giãy giụa, cũng không định giãy giụa, cứ ỡm ờ nửa đẩy như vậy cùng hắn đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm lập tức vang lên thanh âm ái muội, trong đó còn kèm theo tiếng Thương Thanh Thanh sảng khoái thét chói tai, làm bẩn tai người.
Thương Trăn ngồi dậy, gương mặt cô vẫn rất đỏ, tròng mắt cũng nhiễm tơ máu, nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh, nào có nửa phần bộ dáng ngủ say chứ? Xem ra, mặc kệ sống lại được bao nhiêu lần, người xấu chung quy vẫn là người xấu, nên làm vẫn là sẽ làm.
Buồn cười nhất là, Thương Thanh Thanh thật không hiểu rõ Lâm Tuyết Hàm, cô ta gọi Lâm Tuyết Hàm đến đây, còn dám cùng Lê Kính Dân làm loại chuyện này, có lẽ có ta dự định là Lâm Tuyết Hàm sẽ từ nhà họ Lâm tới đây, nhưng mà Thương Trăn hiểu rõ Lâm Tuyết Hàm, hôm nay quan trọng như vậy, bà ta sẽ không cách nhà họ Thương quá xa ……
Lúc này, di động của Thương Thanh Thanh sáng lên, Thương Trăn thuận tay cầm lấy, phát hiện là tin nhắn của Lâm Tuyết Hàm.
“Thu phục được chưa? Mẹ sắp tới rồi.
”
Thương Trăn tà ác cười, sau đó nhắn trả, “Đã thu phục.
”
Làm sao đây, đột nhiên cô có chút mong “Tiết mục” lát nữa.
Lâm Văn Phong cùng Lâm Tuyết Hàm vừa vào cửa, người tron phòng khách đều nhìn lại đây, Lâm Văn Phong nhíu mày, không phải nói đã xảy ra chuyện ư? Sao một màn trước mắt lại giống như mở tiệc? Lâm Tuyết Hàm nhìn thấy có nhiều người đến, hưng phấn dị thường ! Có nhiều người là tốt, càng nhiều người biết càng tốt! Bà ta vội vàng làm bộ làm tịch nói, “Có ai nhìn thấy con gái cả nhà tôi không?”
Có nam thanh niên nói, “Thương Trăn sao? Chị ấy vừa mới ra ngoài một lúc, lại về phòng rồi.
”
Lâm Tuyết Hàm lập tức kích động lên, bà ta ra vẻ khẩn trương hỏi, “Cái gì? Còn bác sĩ tâm lý của nó đâu? Đi rồi sao?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng nói, hình như không thấy có ai xuống đây.
Lâm Văn Phong nhíu nhíu mày, “Dì, rốt cuộc dì đang làm cái gì thế?”
Làm cái gì? Đương nhiên là xấu mặt Thương Trăn rồi! Bà ta giả bộ lo lắng nói.
“Dì cũng không còn cách gì mà, dì vội vội vàng vàng trở về, là bởi vì dì phát hiện Trăn Trăn hình như có cái gì cùng với bác sĩ tâm lý kia……” “Cái gì? Chẳng lẽ hiện tại bọn họ đang ở một phòng?” Lâm Văn Phong vừa nghe liền nóng nảy, vội vàng muốn lên lầu, lại bị Lâm Tuyết Hàm túm chặt lại!
Bà ta nhanh nhảu nói, “Văn phong, cháu đừng vội, người nọ nói còn không biết có phải thật hay không, cháu đừng kích động! Cháu cũng biết, tinh thần Trăn Trăn có chút vấn đề, bác sĩ Lê có lúc sẽ dùng thôi miên để trị liệu, cháu tùy tiện xông vào như vậy, chẳng may quấy nhiễu bọn họ chữa bệnh thì làm sao?”
Lâm Văn Phong nhìn chằm chằm Lâm Tuyết Hàm, ánh mắt sắc bén, giống như muốn xuyên thấu bà ta!
“Vậy dì nói bây giờ phải làm sao ?”
Anh từng câu từng chữ hỏi, Lâm Tuyết Hàm bị ánh mắt của anh bức cho run lên.
Mọi người thấy có cảnh tượng náo nhiệt, đều vây quanh lại đây, có cô gái vui sướng khi người gặp họa nói, “Không ngờ nha, Thương Trăn giả bộ lạnh nhạt được như vậy, hóa ra là thích đàn ông già nha!” Một cậu trai khác lập tức bảo vệ, “Cậu nghĩ đi đâu thế, chuyện này vẫn chưa chứng thực, có lẽ bọn họ chỉ điều trị bệnh ở trong phòng thôi?”
“Đóng cửa chữa bệnh cả một buổi chiều ư?”
Trong mắt Lâm Tuyết Hàm lóe lên tia sáng độc ác, nói đúng lúc , “Được rồi được rồi, đừng nói nữa, dì biết các cháu đều rất quan tâm Trăn Trăn, như vậy đi, sau khi Trăn Trăn bị bệnh, dì sợ nó xảy ra chuyện, nên đã đặt máy theo dõi trong phòng con bé, hơn nữa còn kết nối mạng, mở TV là có thể xem được video theo dõi.
Chúng ta xem bọn họ làm gì ở trong phòng trước là được rồi, tánh cho Trăn Trăn hiểu lầm mà lại càng chán ghét dì.
”.