[GIỚI SHOWBIZ HỆ LIỆT – QUYỂN 3] - ĐẠI HỒ TIỂU MUỘI

Dịch: Phong Bụi

Khuyên giải, khuyên giải, có người nghe lén.

Khi đuổi theo một người mới biết thang máy chậm biết bao, cầu thang dài biết bao.

Thẩm Thận Nguyên thấy thang máy tổng cộng chỉ có bốn tầng chầm chậm từ tầng 1 chạy lên, dứt khoát xông vào phòng cầu thang bộ chạy xuống. Ba tầng không cao lắm, nhưng đối với Thẩm Thận Nguyên mà nói giống như chạy maraton, khó khăn lắm mới lao ra khỏi cầu thang, chạy ra đường lớn, nhưng chỉ toàn nhìn thấy những người xa lạ không liên quan.

Cậu gọi vào số máy của La Thiếu Thần thì máy bận.

“La Thiếu!” Thẩm Thận Nguyên chạy ra ngoài hét to.

Người đi đường đều quay lại nhìn.

Thẩm Thận Nguyên cũng không để tâm, chạy sang đông, rồi lại chạy sang tây.

Cuối cùng cũng có người đi đường nhận ra cậu, một đám người đi theo cậu, một đám ngăn cậu lại, rất nhanh vây chặt lấy cậu.

“Anh có phải Thẩm Thận Nguyên không? Thẩm Thận Nguyên?”  Một cô bé giơ túi xách lên, cố nhét vào người cậu: “Anh ký tên giúp em nhé?”

Thẩm Thận Nguyên bị túi xách chắn ngay mặt, trong lòng vừa cuống, vừa không thể nổi giận, chỉ đành ra sức trốn tránh.

“A!”

Sau lưng cậu vang lên tiếng thét lanh lảnh.

Thẩm Thận Nguyên thầm kêu chết toi, chẳng lẽ giẫm phải ai rồi?

Sau tiếng thét là tiếng kêu kích động của một cô bé: “Tôi ôm được Thẩm Thận Nguyên rồi! A!”

Thẩm Thận Nguyên cúi đầu kiểm tra eo mình, không tìm thấy cánh tay thừa nào, còn đang nghi hoặc, liền nghe thấy bên cạnh một giọng nói già nua vang lên: “Cô bé, cô ôm thì cứ ôm, nhưng đừng cù, tôi tuổi tác cao rồi, cười rồi không chịu nổi.”

Khung cảnh náo nhiệt lập tức lạnh đi hai giây.

Ngay khi Thẩm Thận Nguyên định đột phá vòng vây trùng trùng thì một cánh tay bá khí vươn ra từ đám người, ôm lấy vai cậu, ra sức kéo cậu sang một bên!

“La Thiếu?” Thẩm Thận Nguyên kinh hỉ quay đầu lại, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt của Cao Cần.

Cao Cần vừa túm lấy cậu chạy sang bên vừa nói:” Là cậu ta gọi điện cho tôi.”

Thẩm Thận Nguyên hỏi dồn: “Anh ấy đâu?”

“Trong thời gian ngắn như vậy không thể xuất cảnh. Tôi đoán cậu ta vẫn trong thành phố.” Cao Cần cuối cùng cũng kéo cậu trở lại tòa nhà, đi vào thang máy Đồ Lạc Văn đang chờ bọn họ.

Thẩm Thận Nguyên lùi vào góc, lặng lẽ dựa vào tấm kính trong thang máy.

Đồ Lạc Văn và Cao Cần nhìn nhau.

Cao Cần nói: “Họa cậu gây ra, cậu giải quyết đi.”

Đồ Lạc Văn rầu rĩ đáp: “Giải quyết thế nào?” Dỗ phụ nữ anh ta còn biết cách, dỗ đàn ông, còn là người đàn ông như La Thiếu Thần… Chẳng lẽ đến cửa để cho anh ta đấm hai phát nữa?

Cửa thang máy mở ra, Cao Cần đi ra trước: “Núi cao còn có núi cao hơn.”

Đồ Lạc Văn nói: “Anh có cách gì?”

Cao Cần quay đầu lại: “Nói cách khác chính là quả quýt dày có móng tay nhọn.”

Đồ Lạc Văn quay đầu lại nhìn Thẩm Thận Nguyên ngây người trong thang máy, do dự hỏi: “Thẩm Thận Nguyên trị La Thiếu Thần? Ngược lại còn giống hơn.”

Cửa thang máy chầm chậm khép lại, đưa Thẩm Thận Nguyên đi xuống.

Cao Cần nói: “Dường như thang máy cũng không đồng ý với việc lựa chọn người của cậu.”

“Vậy thì còn ai?” Đồ Lạc Văn đi hai bước: “La Định Âu?”

Tuy rằng suy nghĩ của Thẩm Thận Nguyên và Đồ Lạc Văn, Cao Cần hoàn toàn không giống nhau, nhưng kết quả vẫn giống nhau một cách kỳ lạ. La Thiếu sẽ ở đâu? Cậu gọi điện cho Lang Nam, nhưng được biết anh vẫn chưa trở về công ty, gọi điện đến nhà La Thiếu cũng không có người bắt máy, nghĩ đi nghĩ lại, cậu nghĩ đến đại trạch La gia.

Số điện thoại của đại trạch La gia Thẩm Thận Nguyên tuy không nhớ rõ, nhưng La Thiếu đã nhập cả số điện thoại nhà vào điện thoại của cậu. Người bắt máy là vú Triệu.

Sau khi trở lại thân thể Thẩm Thận Nguyên, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy giọng nói của vú Triệu, nhất thời nói không ra lời.

“Tìm ai?” Vú Triệu có chút không nhẫn nại.

“Tôi, là tôi…” Thẩm Thận Nguyên buột miệng nói: “Sức khỏe vú thế nào rồi? Có tốt hơn không?”

Vú Triệu nghi hoặc hỏi: “Cậu là ai?”

“Tôi là… Thẩm Thận Nguyên.”

Vú Triệu trầm mặc một lúc, hỏi: “Tìm ai?”

“La Thiếu, La Thiếu có đó không?”

“Có, cậu đợi một lúc.”

Thẩm Thận Nguyên thở phào, gọi xe đến đại trạch La gia.

Đầu kia điện thoại đợi một lúc rất lâu, tim Thẩm Thận Nguyên như bị treo trên dây, lắc lư trái phải theo từng phút từng giây, hồi hộp, cứ như bị thứ gì túm lấy, qua một lúc lâu, mới nghe thấy vú Triệu nói: “La Thiếu trong thư phòng, chốc nữa tôi sẽ bảo với cậu ấy là cậu gọi đến.”

Thẩm Thận Nguyên quen thuộc La gia, đương nhiên biết thói quen và địa vị của vú Triệu, cho dù La Thiếu trong thư phòng cũng sẽ không chút do dự gõ cửa bảo anh tiếp điện thoại, trả lời như vậy chỉ có một nguyên nhân, đó chính là La Thiếu tạm thời không muốn tiếp.

Lần này bọn họ phải chăng sẽ…

Chia tay?

Thẩm Thận Nguyên hoảng hốt hơn bao giờ hết, cho dù lúc lấy tiền trả cho tài xế cậu giả vờ thản định, nhưng đếm thế nào cũng không đếm nổi mình nên lấy ra mấy tờ tiền lẻ trả cho tài xế, lúc đó cậu biết lòng mình đã loạn rồi.

Tài xế thấy cậu lúc này đưa cho mình một tờ 10 tệ, lúc sau lại thu lại tờ 10 tệ đó, đưa cho mình một tờ 5 tệ, không khỏi đau đầu nói: “Tiên sinh, là 50 tệ.”

Thẩm Thận Nguyên làm đầu óc tỉnh táo lại, trực tiếp rút một tờ 100 tệ đưa cho ông ta.

Tài xế không biết nói gì nhìn tờ 50 tệ trong tay cậu, lặng lẽ tìm tiền trả lại.

Thẩm Thận Nguyên cầm một đống tiền lẻ xuống xe, đếm cũng không đếm liền nhét vào túi áo, sau đó ấn chuông cửa.

Bảo vệ từng nhìn thấy cậu và La Thiếu Thần cùng vào cửa, nên cũng không làm khó cậu, gọi một cuộc điện thoại thông báo nhà chủ liền trực tiếp cho vào.

Thẩm Thận Nguyên giẫm nên thảm cỏ mềm mại, nhịn không được nhớ lại tình cảnh lúc mình vẫn còn là La Lâm Lâm. Lúc đó La Thiếu rất bao dung cậu, rõ ràng cực kỳ tức giận khi mình lén chạy đến Y Mã Đặc, nhưng đứng ở đại sảnh của Y Mã Đặc đợi cậu đi xuống, còn mua rất nhiều đồ cho cậu ăn.

Cao Cần nói, điều người yêu nhau có thể bao dung nhất là khuyết điểm của đối phương, điều yêu cầu hà khắc nhất chính là tín nhiệm lẫn nhau.

La Thiếu đúng thực vẫn luôn bao dung khuyết điểm của cậu, mà khuyết điểm của La Thiếu… Thẩm Thận Nguyên suy nghĩ kỹ một lúc, liền thấy chẳng có khuyết điểm nào. Gia thế, tài hoa, tướng mạo, nhân phẩm… nếu như nhất định phải bới xương trong trứng gà thì chỉ có tính khí nóng nảy mà thôi, nhưng anh vẫn luôn rất bao dung mình, rất ít nổi nóng. Lần này thực sự nổi giận rồi sao?

Thẩm Thận Nguyên dừng lại trước cổng, ngẩng đầu nhìn thư phòng tầng hai. Rèm cửa thư phòng được kéo lên rồi, loáng thoáng có thể nhìn thấy ánh đèn. Cậu đi lên trước hai bước, đang định đẩy cửa, liền nghe thấy giọng nói của La Học Mẫn từ trên cầu thang truyền xuống: “Thiếu Thần, chúng ta nói chuyện đi!”

Thẩm Thận Nguyên vươn dài cổ nhìn vào bên trong, quả nhiên nhìn thấy bóng La Thiếu xuất hiện ở đầu cầu thang, cánh tay đẩy cửa lập tức khựng lại, thân thể vô thức trốn sang một bên.

“Có phải chú định mua chuộc người bên cạnh Lỗ Thụy Dương không?” La Học Mẫn trầm giọng hỏi.

Hai tay La Thiếu Thần đút túi quần, không thừa nhận cũng không phủ nhận: “Trước tiên cần làm rõ nguyên nhân tại sao ông ta cố chấp với dự án Tinh La Thành và trung tâm văn hóa đến vậy. Em đã điều tra, trước khi Chính phủ kêu gọi đầu tư, ông ta đã nhìn trúng hai miếng đất, thậm chí bị lỗ cũng không tiếc tiền mua lại. Mục đích của ông ta không giống như mượn việc tham dự Tinh La Thành và trung tâm văn hóa để rửa tiền.”

La Học Mẫn nói: “Hiện tại điều chị muốn hỏi là: có phải chú đã mua chuộc người bên cạnh ông ta một cách trắng trợn?”

La Thiếu Thần quay người lại nói: “Em chỉ là gọi mấy cuộc điện thoại, thỉnh thoảng gặp gỡ bọn họ vài lần.”

“Giữa chúng ta không cần phải giả vờ.” La Học Mẫn nói: “Lỗ Thụy Dương còn tàn nhẫn hơn Mục Tất Tín nhiều, ông ta có thể mặt không đổi sắc mà tiễn người bên cạnh mình đi vào chỗ chết. Chú giao phong chính diện với ông ta rất nguy hiểm.”

La Thiếu Thần nói: “Em không lo lắng.”

“Nếu như chú đã có thể bất chấp an nguy lao vào hiểm cảnh, tại sao Thẩm Thận Nguyên không thể?”

La Thiếu Thần nheo mắt lại: “Cao Cần hay là Đồ Lạc Văn?”

La Học Mẫn nói: “Điều này không phải trọng điểm, trọng điểm là câu hỏi vừa rồi.”

“Em biết tự bảo vệ mình.”

La Học Mẫn thở dài một cái nói: “Chị không muốn làm thuyết khách của bất cứ ai, chị cũng không muốn… can thiệp vào cuộc sống riêng tư của chú. Nhưng mà, chị là chị của chú, cũng là một người đã kết hôn rồi ly hôn, chị nghĩ những gì chị trải qua có thể cho chú một chút lời khuyên. Chú biết trong lời thề hôn nhân câu quan trọng nhất không phải là vĩnh viễn chân thành, cũng không phải sinh lão bệnh tử không xa không rời, mà là tôi đồng ý. Không có câu nói tôi đồng ý, những câu trước đó đều là lời nói trống rỗng. Vợ chồng, hay bạn bè… đều nên tôn trọng ý nguyện của đối phương. Chị không biết hai người cụ thể ở bên nhau theo dạng nào, nhưng từ những gì người bên cạnh nói cùng sự quan sát của chị, phải chăng chú đã trực tiếp dùng phương pháp chăm sóc Lâm Lâm với cậu ấy?”

La Thiếu Thần ngây ra.

La Học Mẫn nói: “Có thể là chị đã nghĩ quá nhiều.”

La Thiếu Thần trầm mặc.

“Lời cuối cùng chị nói, ai cũng đều ích kỷ. Từ góc độ của chị, chị muốn báo thù chi Học Giai, Khải Tùng. Chị hy vọng Thẩm Thận Nguyên tham gia chiến trường, sau lưng cậu ta có Giản Tĩnh Niên, có thể liên hợp lại cùng đối phó Lỗ Thụy Dương thì không còn gì tốt hơn. Nhưng chú không hy vọng Thẩm Thận Nguyên tham gia cũng xuất phát từ lòng ích kỷ mà thôi.”

Giọng nói La Thiếu Thần trầm khàn: “Bởi vì em không muốn lại lần nữa phải trải qua nỗi đau mất mát.”

La Học Mẫn giơ cánh tay lên, khẽ vỗ vào vai anh: “không ngờ chú coi trọng cậu ta như vậy.”

La Thiếu Thần khép mắt lại, cười khổ nói: “Em cũng không ngờ. Có lẽ là vì trải qua mấy lần mất đi rồi lại có lại, cho nên mới càng khó buông tay.”

“Cho dù là trẻ con cũng sẽ có ngày học được cách đi lại. Thử thấu hiểu và tín nhiệm, nếu như hai điều đó không làm được, ít nhất cũng thử tôn trọng.” La Học Mẫn nói: “Kẻ địch đang xem kịch ở phía xa, chúng ta lại ở đây giày vò lẫn nhau thì không hay chút nào phải không?”

“Em chỉ là muốn biết nên đối diện với cậu ấy thế nào.”

“Sợ đối mặt với cậu ấy sẽ nổi giận?”

La Thiếu Thần nhún vai.

La Học Mẫn cười nói: “Khi chị chưa ly hôn, cũng thường xuyên muốn nổi giận với anh ấy, cảm thấy anh ấy thế này không được thế kia không được, chẳng chút thú vị, tư duy lạc hậu không biết thay đổi, càng ngày càng phát phì mà còn không vận động, sau khi ngoại tình thì càng tệ hơn, trong đầu óc thường xuyên nảy sinh ý định cầm búa đập chết anh ta.”

La Thiếu Thần phân rõ: “Chúng em không phải vấn đề đó.”

“Đúng vậy, chú có súng, sẽ không dùng búa.” La Học Mẫn cúi đầu nói: “Sau khi ly hôn, tâm tình bình tĩnh hơn nhiều, bắt đầu hoài niệm, dường như lúc đó mới nhớ ra bọn chị cũng từng có một quãng thời gian hạnh phúc.”

“Chị hối hận rồi à?”

“Không phải hối hận vì đã ly hôn, mà là hối hận đã không sửa chữa kịp thời khi lần đầu tiên xuất hiện vấn đề giữa hai người. Hiện tại quá muộn rồi, hồi ức tồi tệ quá nhiều, sửa chữa bù đắp quá phiền phức.”

“Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo. Nói cho chú biết một cách giải tỏa cơn giận hiệu quả, tìm cậu ta đánh bóng. Bóng bàn, cầu lông, tennis, bóng rổ, bóng đá… bóng gì cũng được, có thể trị đau là được.”

La Thiếu Thần hiếu kỳ hỏi: “Chị chơi bóng gì?”

“Chị không muốn người khác biết lắm.”

“Khiến người ta hồi hộp thế này, em rất tò mò đấy.”

“Vậy à?”

“Ừ, nói đi.”

“Yo-yo.” La Học Mẫn nói: “Giờ chú có biểu cảm gì vậy?”

“Không có gì, đang nghĩ xem có thể mua yo-yo ở đâu.”

La Học Mẫn thấy anh lấy điện thoại ra: “Yo-yo có thể gọi chuyển phát nhanh được sao?”

“Không những có thể gọi chuyển phát nhanh, còn có thể cùng ăn cơm với người chuyển đồ. Có muốn đi cùng không?”

La Học Mẫn cười xua tay, đi lên tầng: “Chị không muốn làm yo-yo.”

La Thiếu Thần bấm số điện thoại xong, ngón tay dừng lại trên nút gọi, do dự không ấn xuống, qua một lúc, lại bỏ đi.

Bình luận

Truyện đang đọc