[GIỚI SHOWBIZ HỆ LIỆT – QUYỂN 3] - ĐẠI HỒ TIỂU MUỘI

Dịch: Phong Bụi

“Nào nào nào,” Thôi Tú nhiệt tình đặt cốc nước cam trước mặt Thẩm Thận Nguyên.

Thẩm Thận Nguyên vừa đúng lúc khát, nâng cốc định uống, giữa chừng Từ Húc cản lại. Từ Húc cười ha ha nói: “Cậu là sư huynh, phải làm gương chứ. Cũng không thể để sư đệ uống rượu cậu uống nước cam được, cùng uống rượu đi.” Anh kéo thùng rác đến, đổ nước cam vào đó, sau đó rót một chén rượu cho Thôi Tú, lại rót rượu cho Thẩm Thận Nguyên.

Vẻ mặt Thôi Tú có chút quái dị, nhưng vẫn hi hi ha ha nhận lấy.

Thẩm Thận Nguyên biết Từ Húc làm như vậy nhất định có dụng ý của anh, ngoan ngoãn nhận rượu, cùng Thôi Tú cụng ly. Vận khí của cậu tuy tốt, nhưng cũng không thể tránh khỏi thua hai lần, thua hai lần chính là uống hai ly, uống hai ly chính là…

Thôi Tú trợn mắt há mồm nhìn Thẩm Thận Nguyên cầm tay mình không ngừng rơi lệ: “Sư huynh, có chuyện gì cứ nói ra, đừng để trong lòng! Nói ra sẽ thoải mái hơn một chút.”

Thẩm Thận Nguyên vừa rơi lệ vừa lắc đầu: “Tôi không sao.”

Không sao thì rớt nước mắt làm gì? Thôi Tú nhìn Từ Húc, Từ Húc bình thản nói: “Cậu ấy uống nhiều rồi.”

“Hay là chúng ta không uống nữa, hát một lúc ha?” Thôi Tú đứng dậy đi chọn bài.

Từ Húc nhỏ giọng hỏi Thẩm Thận Nguyên: “Cậu vẫn ổn chứ?”

Thẩm Thận Nguyên lau nước mắt, rầu rĩ nói: “Có phải tôi bị bệnh rồi không?”

“Hả?”

“Uống rượu là liền rớt nước mắt.”

“…Những thứ uống vào sẽ luôn tìm chỗ để thoát ra mà.”

Thẩm Thận Nguyên nhìn nhận rất thoáng, “Cũng đúng, vẫn tốt hơn là tiểu không kiểm soát.”

Từ Húc: “…”

Thôi Tú chọn xong bài, chạy qua kéo Thẩm Thận Nguyên đi hát.

Thẩm Thận Nguyên nhìn màn hình, nghi hoặc hỏi: “Đây là bài gì?”

“Ca khúc của anh đó.” Thôi Tú đưa micro cho cậu.

Thẩm Thận Nguyên rất đàn ông, rơi nước mắt nói: “Tôi không biết hát.”

“Vậy anh có thể hát bài gì?”

“Tôi hát bo.”

“…Được.” Thôi Tú cực kỳ tự giác ngừng nhạc lại.

Thẩm Thận Nguyên cầm micro, thâm tình rơi lệ, hát rằng: “Ba hươu đang chạy bộ, mẹ hươu tập thể dục…”

Thôi Tú: “…”

Sau lưng bọn họ, Từ Húc dùng điện thoại ghi âm lại, sau đó gửi tin nhắn cho La Thiếu Thần: Hậu di chứng?

Đại khái 5, 6 phút sau mới nhận được hồi âm: Hẳn có thể coi là đang có chuyển biến tốt.

Từ Húc ngây ra, nhắn một đống dấu hỏi qua, nhưng bị lơ đẹp.

La trạch.

La Thiếu Thần nghe đoạn ghi âm “Ba hươu”, trong đầu tưởng tượng ra dáng vẻ Thẩm Thận Nguyên hát, khóe miệng vô thức nhếch lên.

“Đang nghĩ gì thế?” La Học Mẫn bưng hai bát canh long nhãn ngọt qua, đưa một bát cho anh: “Nhớ Thẩm Thận Nguyên à?”

La Thiếu Thần không đáp ngược lại hỏi: “Lỗ Thụy Dương có động tĩnh gì không?”

La Học Mẫn đáp: “Không, điều này mới khiến người ta lo lắng nhất. Ngày mai cậu đưa Lâm Lâm đến cục cảnh sát nhất định phải cẩn thận, tuy đã mời vệ sĩ, nhưng ám chiêu của Lỗ Thụy Dương vẫn phải hết sức đề phòng. Kỳ thực chị không hiểu chút nào tại sao bác lại có thể đồng ý để Lâm Lâm đi gặp Cát Phụng, Lâm Lâm khó khăn lắm mới bước được ra khỏi ám ảnh tâm lý.”

La Thiếu Thần không nói gì, lặng lẽ uống bát canh. Đối với chuyện này tuy trong lòng anh có suy nghĩ nhưng vẫn vướng một tầng quan hệ, cho nên giữ vị trí trung lập.

“Nói với Đồ Lạc Văn, nếu như Lâm Lâm có chuyện gì, chị sẽ không bỏ qua cho hắn.”

“Em nghĩ anh ta hiểu rõ.”

“Chị không thích tên cảnh sát này, phụ thân ngược lại rất quý hắn. Chị thấy lòng ham lập công của hắn quá mạnh, phụ thân còn nói chị nghĩ quá nhiều.”

“Ngày mai em sẽ không để anh ta làm bừa.”

“Chị tất nhiên tin tưởng cậu.” La Học Mẫn  cúi đầu uống hết bát canh, vỗ vỗ vai anh nói: “Cậu và Thẩm Thận Nguyên cũng phải cẩn thận, Lỗ Thụy Dương không phải đèn dầu cạn. Ngày mai phải dậy sớm, tối nay ngủ sớm một chút, bài hát này nghe đi nghe lại mười mấy hai mươi lần hẳn là cũng đủ rồi.”

La Thiếu Thần không để tâm đến sự chế nhạo của cô, cúi đầu lưu bài hát lại. Đây đã là bài thứ hai rồi, bài thứ nhất đã từng làm nhạc chuông một thời, sau đó Thẩm Thận Nguyên chạy đi nằm vùng mới tạm thời đổi lại. Có điều, một ca khúc đơn giản như vậy Thẩm Thận Nguyên không ngờ lại có thể càng hát càng sai, cũng coi như là một kiểu bản lĩnh vậy.

Thẩm Thận Nguyên hát tuy rằng không có tiến bộ, nhưng kỹ thuật diễn thì một ngày tiến vạn dặm, đặc biệt là diễn say rượu, đã đến mức thuần thục.

Khi bạn bè của Thôi Tú đến chỗ hẹn, Thôi Tú và Từ Húc đang ngồi bên cạnh nói chuyện, Thẩm Thận Nguyên vẫn còn một mình ngồi khoanh chân trên sô pha rơi lệ. Bạn bè của Thôi Tú kinh ngạc một lúc thì cũng không để ý nữa, điên cuồng quẩy lên.

Bọn họ chơi rất ồn ào, hai cái micro mà có thể hát thành không khí như trong sân vận động vạn người hâm mộ cùng hô hào.

Từ Húc moi thông tin được kha khá, rút vài chiếc khăn ăn tùy tiện lau lau tay, vứt vào trong thùng rác, sau khi hút nước rồi, nhân lúc bọn họ không chú ý, cầm lên bỏ vào trong túi áo, sau đó vươn tay dìu Thẩm Thận Nguyên hai mắt đã xưng như hai quả óc chó, chào Thôi Tú một tiếng rồi rời đi.

Thôi Tú đỡ Thẩm Thận Nguyên một đường đi đến cửa lớn, vẻ mặt đầy ý ngại ngùng: “Lần này thật ngại quá, em không nên gọi rượu. Thẩm sư huynh thực sự không sao chứ.”

“Cậu ta nên rèn luyện tửu lượng cho tốt.” Thôi Tú dìu Thẩm Thận Nguyên, vẫy tay với cậu ta: “Thực sự không sao, cậu trở về đi, tôi đưa cậu ấy về là được rồi.”

“Vậy thì tốt, sư huynh đi thong thả, anh Từ đi thong thả.” Thôi Tú nói thì nói như vậy, vẫn là đợi Thẩm Thận Nguyên và Từ Húc lên xe mới rời đi.”

Thẩm Thận Nguyên thực sự khóc đến mệt rồi, vừa lên xe liền ngáp.

Từ Húc nói: “Trong cốc nước cam cậu ta có bỏ thuốc.”

Cơn buồn ngủ của Thẩm Thận Nguyên bị đuổi đi hơn nửa: “Ma túy?”

“Không biết, chốc nữa tôi mang đi hóa nghiệm. Tôi đưa cậu về nhà ngủ trước, ngày mai phải quay, tối nay cậu nghỉ ngơi cho tốt.”

“Anh cẩn thận chút.”

“Yên tâm đi, Đồ Lạc Văn đã phái người âm thầm bảo vệ tôi, không có chuyện được đâu.”

Nói thì nói vậy, sau khi Thẩm Thận Nguyên về nhà, trước tiên là gọi điện báo bình an cho La Thiếu Thần, sau đó lần lần mò mò đợi sau khi Từ Húc về đến nhà gọi điện báo bình an mới lên giường đi ngủ.

Lần thứ hai gặp Cát Phụng, La Thiếu Thần suýt chút nữa không nhận ra. Chỉ qua thời gian mấy tháng, những thay đổi trên người người này gần như đã bằng thay đổi của nửa đời trên người người bình thường, giống như một thanh niên đột ngột tiến vào tuổi già. Nhưng La Lâm Lâm chỉ vừa nhìn đã nhận ra, cô bé vốn luôn an tĩnh đột nhiên trở nên bất an, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy sợ hãi, hai bàn tay gắt gao túm lấy chiếc túi xách màu hồng vú Triệu mang giúp cô.

La Thiếu Thần vươn tay bế cô bé lên, nhẹ giọng dỗ dành. Cho dù lúc là Thẩm Thận Nguyên hay là La Lâm Lâm, anh đều chưa từng làm việc này, cho nên tay chân có chút luống cuống.

Cát Phụng mở miệng nói: “Cậu ôm nó quá chặt rồi.”

La Thiếu Thần thả lỏng tay: “Ngươi định nói gì với nó?”

“Trông nó sống có vẻ rất tốt.”

“Vốn nó nên sống rất tốt.”

“Tôi thích Sử Mạn Kỳ, nhưng không đến mức vì cô ấy mà không tiếc tất cả…” Cát Phụng ngừng một lát, dường như cảm thấy câu nói này hết sức mâu thuẫn với những gì mình đã làm, “Tôi là bị hãm hại.”

La Thiếu Thần nói: “Cho tôi một lý do để thôi miên bản thân tin đó là sự thật đi.”

“Trong giới Đạo thuật, có một loại phù chú có thể khiến ác niệm và dục vọng của người ta khuếch đại đến vô hạn. Hiện tại nói những điều này còn ý nghĩ gì nữa đây, tất cả đều tại tôi, nếu như không phải trong lòng tôi có bóng ma, thì người khác đã không lợi dụng.”

“Lỗ Thụy Dương tại sao nhất định phải tham gia kế hoạch Trung tâm văn hóa và Tinh La Thành.”

Cát Phụng ngẫm nghĩ đáp: “Sau khi chưởng môn trở về từ Ai Cập, tôi đã nói hết tất cả mọi việc với ông ta, các người không cần phải quan tâm nữa.”

Đồ Lạc Văn đứng ở một bên không hài lòng nói: “Điều kiện để ngươi gặp Lâm Lâm không phải là cái câu nói đã nói 5, 6 lần này đâu nhé.”

Cát Phụng chau mày nói: “Chuyện này các người không quản nổi đâu.”

“Ít nhất tôi có quyền được biết!” Đồ Lạc Văn kiên trì.

Sự tranh chấp giữa bọn họ khiến La Lâm Lâm bất an, đầu rúc vào vai La Thiếu Thần, tay ra sức vòng ôm chặt lấy cánh tay của anh, thân mình khe khẽ run rẩy.

La Thiếu Thần nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé: “Đừng sợ, có chú đây.”

Cát Phụng thấy bóng lưng La Lâm Lâm, sắc mặt cuối cùng cũng hòa hoãn trở lại, “Lỗ Thụy Dương có một trợ thủ, là sư thúc của tôi, ông ta muốn rời khỏi thế giới này.”

Đồ Lạc Văn hỏi: “Rời khỏi thế giới này có rất nhiều cách. Nhảy lầu nhảy sông tự thiêu treo cổ uống thuốc độc, loại chuyện này còn cần quá trình đặc biệt sao? Thực sự không làm được thì bảo ông ta tìm tôi, tôi dạy cho!”

“Rời khỏi mà ông ta muốn không có nghĩa là chết, mà là tiến đến ngoài 33 tầng trời, nơi mà chỉ có thần thượng cổ mới có thể đến.”

Đồ Lạc Văn chau chau mày, “Điều này có liên quan gì đến Tinh La Thành, Trung tâm văn hóa?”

“Ông ta cho rằng nơi đó chính là một trong những địa điểm Thần thượng cổ năm đó phi thăng.”

“…” Đồ Lạc Văn nhìn La Thiếu Thần, “Cậu có suy nghĩ gì không?”

La Thiếu Thần nhìn Cát Phụng, “Chưởng môn của ngươi có thể giải quyết sư thúc ngươi không?”

“… Câu hỏi hay lắm.” Đồ Lạc Văn cũng nhìn Cát Phụng.

Cát Phụng thở dài, “Ông ta không nói. Tôi nghĩ ông ấy từ nay về sau sẽ không nói chuyện với tôi nữa rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc