[GIỚI SHOWBIZ HỆ LIỆT – QUYỂN 3] - ĐẠI HỒ TIỂU MUỘI

Dịch: Phong Bụi

La gia, La gia, đến La gia.

Phòng bao Hồng Mai rất dễ nhận biết, ở ngay đối diện nhà vệ sinh. Khi Thẩm Thận Nguyên đẩy cửa vào, Mã Thuỵ đang quay mặt vào màn hình lớn hát say sưa đầy vẻ thâm tình, Mã Duy Càn đứng bên cạnh cầm lục lạc cổ vũ reo hò, Cao Cần và hai người mới câu được câu không nói chuyện.

Mã Thuỵ thấy cậu đi vào, thịt trên mặt run rẩy cực kỳ rõ ràng, dường như là kết quả đấu tranh tư tưởng muốn chào lại không muốn chào. Mã Duy Càn lại rất thoải mái vẫy vẫy tay, “Anh Thẩm, lâu quá không gặp.”

Kỳ thực cũng không lâu lắm.

Thẩm Thận Nguyên nhớ lại cảnh Mã Duy Càn bị mình chuốc rượu, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười.

“Qua đây ngồi.” Cao Cần gọi Thẩm Thận Nguyên lại.

Hai người mới cực kỳ lễ phép đứng dậy gọi anh Thẩm. Tuy rằng việc Thẩm Thận Nguyên rời Y Mã Đặc đã quyết định, nhưng người trong Showbiz, phong thuỷ luân lưu chuyển, chẳng ai biết được ngày nào đó có cơ hội đóng phim cùng nhau, cho nên khách sáo một chút cũng chẳng sao.

Thẩm Thận Nguyên mờ mịt ngồi lại gần Cao Cần.

Cao Cần thấp giọng nói: “Xem kịch đi.”

“…” Thẩm Thận Nguyên nghi hoặc nói: “Nghiền ngẫm kỹ năng diễn của giám đốc Mã sao?”

Cao Cần cúi đầu nhìn đồng hồ: “Là diễn từ bản chất thật.”

Thẩm Thận Nguyên nhớ đến La Thiếu Thần đang vệ sinh xe, vội vàng rút điện thoại ra nói: “La Thiếu vẫn chưa biết tôi đã lên rồi.”

Cao Cần ấn tay cậu lại: “Tạm thời anh ta không lên đâu.”

“Tại sao?”

“Vì có anh ta thì vở kịch này không hay nữa rồi.”

Đang nói thì cửa bị gõ hai cái, đẩy vào.

Thẩm Thận Nguyên quay đầu nhìn, không ngờ là Trương Phúc Mãn. Số lần cậu gặp mặt Trương Phúc Mãn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, trong ấn tượng Trương Phúc Mãn vẫn luôn là hình tượng người đàn ông trung niên thành đạt phong độ ngời ngời, nhưng hôm nay ông ta mặc áo da quần bò, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

Mã Thuỵ nhìn thấy Trương Phúc Mãn cũng không cảm thấy ngạc nhiên, cười lạnh nói: “Tài chính Duy Kiệt lại có vấn đề rồi? Lại không mua nổi rượu uống à?”

Trương Phúc Mãn một tay cầm ly rượu vang đỏ, một tay kẹp điếu thuốc, cười ha ha đóng cửa lại: “Vừa rồi bên cạnh đặt cược, một người bảo là động đất, một người bảo là King Kong trèo cây, chỉ có tôi đoán đúng, là giám đốc Mã đang hát.”

Mã Thuỵ trừng mắt nhìn ông ta, “Nhìn đức hạnh thối tha không có tiền đồ đó của anh, nhất định lại bị đá rồi!”

Trương Phúc Mãn nói: “Hết cách, trên thế giới này chỉ có một người phụ nữ tốt, giám đốc Mã đã cướp đi rồi.”

Mã Thuỵ đắc ý nói: “Vợ tôi chẳng ý kiến gì hết.”

Trương Phúc Mãn nói: “Ý tôi là lệnh đường (mẹ).”

Mã Thuỵ ném micro đi, lao đến.

Cao Cần đột ngột xem vào nói: “Nghe nói Y Mã Đặc định mời Đại thần trở lại?”

Mã Thuỵ vừa nghe Cao Cần giẫm lên nỗi đau của Trương Phúc Mãn, lập tức đắc ý nói: “Đúng vậy, mau chóng mời Nhan Túc Ngang về đi, mấy người đó của công ty anh tôi chẳng thấy ai coi được cả, một khuôn mặt mấy người dùng, đến hiện tại tôi cũng chẳng thể phân biệt được ai với ai nữa.”

Trương Phúc Mãn cười nói: “So với Nhan Túc Ngang, tôi lại có hứng thú với Phong Á Luân hơn, thế nào?”

Cao Cần nói: “Vậy phải xem giá giám đốc Trương bỏ ra rồi.”

“Giá cả dễ thương lượng mà. Nếu như giám đốc Cao chịu qua cùng, vậy thì càng tốt hơn nữa.” Trương Phúc Mãn trắng trợn mời người trước mặt Mã Thuỵ. “Tổng giám đốc Cao, chức vụ này cậu thấy thế nào?”

Cao Cần vẫn chưa đáp lời, Mã Thuỵ bị bỏ mặc một bên cuối cùng nhảy dựng: “Trương Phúc Mãn, anh ít nằm mơ giữa ban ngày đi! Người của Y Mã Đặc một người anh cũng đừng hòng mang đi!”

“Vậy sao?” Trương Phúc Mãn quét mắt qua Thẩm Thận Nguyên, không cho ý kiến.

Cao Cần phụ hoạ nói: “Đúng vậy, lần này rất xin lỗi, giám đốc Mã đã quyết định để Thẩm Thận Nguyên vào Giải trí Tranh Phong rồi.”

“Ồ? Vẫn thuộc Mã thị sao?” Trương Phúc Mãn nhìn Mã Thuỵ.

Mã Thuỵ khó xử. Vừa muốn nói để Thẩm Thận Nguyên đến Giải trí Tranh Phong là kế tạm thời, lại không muốn dễ dàng cho Trương Phúc Mãn, đấu tranh tư tưởng một lúc, địch ý tích luỹ theo năm tháng với Trương Phúc Mãn đã chiến thắng sự ghét bỏ Thẩm Thận Nguyên, “Đúng vậy, cậu ta vào Giải trí Tranh Phong, anh đừng có mơ.”

Trương Phúc Mãn nói: “Chỗ nhỏ bé như vậy…”  Ông ta nói xong, đột nhiên ý thức ra điều gì, quay đầu nhìn Cao Cần.

Cao Cần cười tủm tỉm nói tiếp: “Giải trí Tranh Phong bị bỏ hoang một thời gian, nhưng lần này giám đốc Mã đã hạ quyết tâm dùng Giải trí Tranh Phong toàn lực lăng xê Thẩm Thận Nguyên, cho nên nhất định sẽ phát huy tác dụng, giám đốc Trương xin hãy chờ mà xem.”

Hạ quyết tâm dùng Giải trí Tranh Phong toàn lực lăng xê Thẩm Thận Nguyên?

Mã Thuỵ nhất thời có cảm giác như nuốt phải ruồi. Lúc đầu ông ta đuổi Thẩm Thận Nguyên ra khỏi Y Mã Đặc hoàn toàn không phải để cho cậu ta riêng một công ty môi giới để phát triển con đường nghệ thuật của cậu ta! Nhưng trước mặt Trương Phúc Mãn, dù thế nào ông ta cũng cố chống đỡ.

Trương Phúc Mãn cười ha ha, nhưng không cắn câu, quay đầu nói với Mã Thuỵ: “Uống rượu đi?”

Mã Thuỵ không thèm nói: “Uống rượu với anh chẳng có vị gì!”

“Hoa quyền đi.”

“Hoa quyền với anh càng vô vị.”

“Đúng, lần nào anh cũng thua mà.”

“Ai nói lần nào tôi cũng thua, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta hoa quyền chứ, là tôi thắng đó.”

“Vậy thêm lần nữa đi, xem anh có thể thắng nữa không.”

“Sao lại không chứ?” Mã Thuỵ tức giận lại bị Trương Phúc Mãn kéo sang một bên hoa quyền.

Cao Cần nói với Thẩm Thận Nguyên: “Nếu như không có việc gì thì ngồi một lúc, có việc thì cứ đi trước đi.”

Thẩm Thận Nguyên nhớ đến La Thiếu Thần vẫn ở dưới tầng, lập tức lòng nóng như lửa đốt, chào Mã Thuỵ và Trương Phúc Mãn một cái rồi vội vội vàng vàng đi xuống tầng. Đến đại sảnh của Cẩm Viên, cậu gọi điện nhưng lại thấy máy bận. Cậu chạy đến bãi đỗ xe, phát hiện La Thiếu Thần đang mở cửa xe gọi điện thoại.

La Thiếu Thần từ kính chiếu hậu nhìn thấy cậu lại gần, vẫy vẫy tay với cậu, chỉ chỉ vào cửa xe bên phải.

Thẩm Thận Nguyên nhảy lên xe, liền nghe thấy La Thiếu Thần nói: “Chuyện này không cần suy nghĩ, không thể được.”

Đối phương không biết lại nói gì nữa, khẩu khí của La Thiếu Thần càng thêm cứng rắn: “Lúc trước chúng ta nói là cung cấp tin tức trong tình huống an toàn, đi vào hang cọp rõ ràng không nằm trong giao ước.” Anh ngừng một lát, lại nói: “Điều anh nói tôi sẽ lưu ý.”

Thẩm Thận Nguyên đợi anh gác điện thoại mới hỏi: “Đồ Lạc Văn?”

La Thiếu Thần nói: “Anh ta nói đã tìm được đường dây Lỗ Thuỵ Dương dùng Mã Ngọc rửa tiền, nhưng ông ta làm rất cao minh, hiện tại cũng không có bất kỳ chứng cứ nào có thể đủ để chứng minh Lỗ Thuỵ Dương và Mã Ngọc có liên hệ, cho nên không thể làm chứng cứ khởi tố.”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Mã Ngọc rửa tiền giúp Lỗ Thuỵ Dương?”

“Chính là qua những khoản đầu tư. Điều này liền giải thích được tại sao Mã Ngọc có thể được phân nhiều tiền đến thế, vì có một phần là của Lỗ Thuỵ Dương. Mục Tất Tín, Mục Tất Thành, Mã Ngọc, Lỗ Thuỵ Dương bốn người hợp tác buôn bán ma tuý, một người phụ trách tiếp hàng, một người phụ trách phân tán đến Đông Nam Á, một người phụ trách rửa tiền, một người phụ trách tiêu thụ trong nước.”

“Cho nên mục tiêu hiện tại của chúng ta hiện giờ là bắt Lỗ Thuỵ Dương?”

“Đó là mục tiêu của cảnh sát.”

“Nhưng bọn hắn đã hại La Khải Tùng.”

La Thiếu Thần vươn tay ôm lấy vai cậu, “Tôi sẽ không bỏ qua cho ông ta, nhưng càng không thể mạo hiểm sự an toàn của cậu.”

Thẩm Thận Nguyên nghi hoặc hỏi: “Tôi có gì có thể mạo hiểm? Ý anh là, chú Giản?”

“Hiện tại vẫn chưa biết mục đích của Lỗ Thuỵ Dương là gì, đừng hành động bất cẩn. Tôi vừa nhìn thấy xe của Trương Phúc Mãn, mọi người nói chuyện gì thế?” La Thiếu Thần vừa hỏi xong, điện thoại liền vang lên, anh tiếp điện thoại, nói hai câu liền cúp máy, “Bác có chuyện tìm tôi, tôi đi đến đại trạch một chuyến.”

Thẩm Thận Nguyên thấy anh nhìn mình, vội vàng nói: “Tôi có thể tự gọi xe về.”

La Thiếu Thần hỏi: “Cậu có muốn gặp Lâm Lâm không?”

“Hôm nay?”

“Cậu còn muốn chọn ngày lành tháng tốt sao?”

“Nhưng mà tôi chưa chuẩn bị gì cả.” trong tưởng tượng của Thẩm Thận Nguyên, lần đầu tiên cậu là La Lâm Lâm gặp mặt nhất định phải cố gắng để lại ấn tượng tốt ca đối phương, cho nên không thể thiếu quà gặp mặt.

La Thiếu Thần nói: “Còn một chút thời gian, chúng ta có thể vừa nói vừa rồi cậu gặp phải chuyện gì, vừa đi siêu thị xem có gì có thể mua không.”

“Được.”

La Thiếu Thần khởi động xe, Thẩm Thận Nguyên liền kể lại cuộc đối thoại giữa Cao Cần, Mã Thuỵ và Trương Phúc Mãn trong phòng bao vừa rồi.

La Thiếu Thần hiểu ngay nói: “Cao Cần là muốn trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.” Có điều Mã Thuỵ dễ lừa, Trương Phúc Mãn lại khó gạt, phải xem Cao Cần cuối cùng muốn đặt cược ở bên nào rồi.

Trở về đại trạch La gia đã hơn 9 giờ, đèn trong đại sảnh vẫn sáng trưng, La Học Mẫn và La Khải Trạch hai người ngồi trong phòng ăn vừa uống rượu vang vừa trò chuyện. Khi La Khải Tùng và La Học Giai vẫn còn, quan hệ giữa bốn người bọn họ không tốt lắm, tuy rằng không đến mức như người xa lạ, nhưng sẽ không ngồi cùng nhau nói chuyện đêm khuya. Thế nhưng sau khi La Học Giai và La Khải Tùng mất rồi, quan hệ giữa La Học Mẫn và La Khải Trạch càng lúc càng thân thiết, không những phối hợp ăn ý trong công việc, mà lúc riêng tư cũng sẽ quan tâm chúng riêng của nhau, số lần ngồi cùng nhau nói chuyện sau khi tan làm như thế này ngày càng nhiều.

La Học Mẫn thấy La Thiếu Thần và Thẩm Thận Nguyên cùng vào cửa, hơi ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt vẫn không có gì khác hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Thẩm Thận Nguyên lập tức nhớ ra. Cậu đã ăn cơm chiên Dương Châu ở Cẩm Viên, nhưng La Thiếu Thần một mình ở trong xe vẫn chưa ăn gì, cậu đang định mở miệng, liền nghe thấy La Thiếu Thần nói: “Ăn rồi.”

La Học Mẫn nhìn Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Không giới thiệu chút sao?”

Thẩm Thận Nguyên căng thẳng, không biết La Thiếu Thần sẽ giới thiệu mình thế nào, nếu như nói toạc ra quan hệ giữa hai người, cậu nên tỏ ra thế nào đây? Cậu và La Học Mẫn cũng coi như ở cùng một thời gian, đương nhiên biết tác phong và thủ đoạn của vị chị cả La gia này.

La Thiếu Thần nói: “Bạn bè.”

Tuy rằng là đáp án trong dự kiến nhưng Thẩm Thận Nguyên vẫn cảm thấy thất vọng.

La Thiếu Thần nói: “Em lên tìm bác.”

Thẩm Thận Nguyên vốn định đi theo La Thiếu Thần, nhưng bị La Học Mẫn gọi lại: “Cùng ngồi nói chuyện đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc