[GIỚI SHOWBIZ HỆ LIỆT – QUYỂN 3] - ĐẠI HỒ TIỂU MUỘI

Dịch: Phong Bụi

Đơn giản, thô bạo, nhắm không chuẩn.

“Không phải chứ?” Thẩm Thận Nguyên không những nghĩ trong đầu như vậy mà còn nói ra miệng.

Quỷ sai thở dài nói: “Chịu thôi. Theo pháp luật địa phủ, cho dù trong lòng ta muốn đánh hắn biết bao, cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng, một khi thực thi bằng hành động, hậu quả rất nghiêm trọng, tiền lương tháng này của ta nhất định sẽ bị trừ sạch. Như thế thì con bò của ta không thể ăn bít tết được rồi.”

Con bò giẫm lên mui xe vẫy vẫy tai, ánh mắt bất thiện nhìn Cát Phụng.

(Bụi: Vì ngưu không tiếng Trung đều chỉ trâu, bò, nhưng dựa vào thông tin cụ thể hơn trong chương này thì Bụi xin sửa lại là bò. Mà hình như có một tranh của Tuyết Đại Huân vẽ anh quỷ sai và con bò này rồi thì phải.)

Thẩm Thận Nguyên: “…” Thế giới lớn như vậy, không chuyện lạ nào là không có. Bò ăn bít tết, tự cung tự cấp, tiện thật.

Đáy mắt của Cát Phụng lóe lên ánh sáng quỷ dị, tay phải bất ngờ ném ra một tấm hoàng phù, trúng ngay trán quỷ sai, đồng thời, tay trái nhanh chóng mở cửa xe ra. Quỷ sai bị đánh trúng lùi xuống hai bước tránh khỏi sự công kích của cửa xe, cười hi hi nhìn Cát Phụng xông tới, giơ hai tay đầu hàng, “Định thân phù? Bây giờ ta nên đầu hàng hay là đứng yên bất động đây?”

Cát Phụng coi như không nghe thấy, giơ nắm đấm nhắm thẳng vào mặt y.

Quỷ sai loạng choạng lại lùi thêm hai bước, giơ tay ngăn lại con bò đang định xông lên, mỉm cười nói: “Đánh quỷ sai à, cho nên nếu như ta đánh trả, chắc hẳn được coi là phòng vệ chính đáng đúng không? Nếu như địa phủ vẫn chưa có quy tắc này, có thể bắt đầu quy định từ lần này rồi.”

Tiếng “Rồi” vừa phát ra, tay của y đã nắm lấy cổ Cát Phụng, nhè nhẹ vặn, xoay người hắn lại ấn lên xe.

Cát Phụng nằm rạp trên đỉnh xe, ra sức giãy giụa, chỉ có điều sức lực của hắn trong mắt quỷ sai chẳng khác nào con sâu róm. “Đừng tốn sức nữa, vô dụng thôi.” Quỷ sai hảo tâm nhắc nhở.

“Tại sao lại phải đến? Tại sao lại phải chia rẽ bọn ta? Tại sao cả thế gian này đều muốn chia rẽ bọn ta!” Một nắm đấm của Cát Phụng đập lên đỉnh xe.

Thẩm Thận Nguyên ngồi trong xe không chịu nổi ồn ào, len lén xuống xe từ một bên kia, vòng qua đuôi xe. Bốn phía vắng lặng, không có lấy một người lạ, dường như thế giới này chỉ thuộc về bọn họ. Cậu không dám nghĩ nhiều, lặng lẽ lùi sau, quan sát diễn biến tình hình từ khoảnh cách hai mét.

Quỷ sai nói: “Cô ấy đã được xác định chỉ có thể sống đến ba mươi tuổi.”

“Tại sao? Cô ấy là người tốt, cô ấy chẳng làm gì xấu cả, tất cả việc xấu đều do một mình ta làm! Nếu như có báo ứng, đáng ra phải báo ứng lên người ta mới đúng! Tại sao người chết là cô ấy mà không phải ta?”

“Loại chuyện này không cần tranh giành, từng người một, rồi sẽ đến lượt ngươi. Hơn nữa, chết hoàn toàn không phải kết thúc, chỉ là tiến vào một vòng luân hồi mới mà thôi. Hối cải sớm sẽ có lợi cho tương lai của ngươi.”

“Nếu như ta hối cải, liền có thể ở bên cô ấy sao?”

“Nói thực, tỷ lệ rất nhỏ.”

“Ha ha ha ha…” Cát Phụng tuyệt vọng cười như điên dại.

Quỷ sai chú ý đến dị động trên ngón tay hắn, nhỏ giọng nói: “Ngươi là đệ tử Thần thông phái, chẳng lẽ thực sự không nhận ra ta là ai sao?”

Ngón tay Cát Phụng chợt khựng lại.

“Ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, ta bảo đảm ba hồn bảy vía của ngươi không bị hủy diệt. Nếu như…” Giọng nói của quỷ sai ngừng lại.

Nhìn từ góc độ của Thẩm Thận Nguyên, tóc của Cát Phụng thấp thoáng xuất hiện một ánh sáng lam, không, là một ngọn lửa màu lam, giống như ngọn lửa xanh chính giữa bếp lò, lặng lẽ đốt lên, nhưng lại không hề đốt cháy da thịt.

Quỷ sai buông tay ra, lùi sau một bước nói: “Ta rốt cuộc cũng biết tại sao ngươi được cho là truyền nhân kiệt xuất nhất của Thần thông phái trăm năm trở lại đây rồi, không ngờ thực sự có thể mượn thần lực. Có điều vận khí của ngươi không may mắn…” Trước khi ánh sáng xanh trên người Cát Phụng hoàn toàn hóa thành thực thể, tay của quỷ sai chậm rãi hóa thành hư không, tiến vào trong thân thể của Cát Phụng.

Sắc mặt Cát Phụng đại biến, khắp người run rẩy không khống chế được.

Tay quỷ sai móc một lúc, móc ra một viên châu màu xanh thẫm to bằng móng tay, lẩm bẩm: “Thì ra luyện được nguyên đan giả.” Ngón tay y miết miết, bóp vụn nguyên đan giả.

Ánh sáng lam nhạt dần, Cát Phụng lập tức ngất đi.

Quỷ sai tra xét toàn thân hắn như lật thi thể, theo tay hắn càng lúc càng đi xuống, Thẩm Thận Nguyên chú ý thấy tính khí của con bò bắt đầu trở nên nóng nảy, lúc đầu là đuôi phẩy qua phẩy lại, sau đó là chân trước giậm giậm tại chỗ, mỗi một lần đều có thể nhìn thấy hố sâu.

Ngón tay của quỷ sai tiến vào ủng lấy ra được gì đó.

Thẩm Thận Nguyên trốn sau đuôi xe len lén quan sát.

“Tìm thấy rồi.” Quỷ sai vừa định đứng dậy, đột nhiên “Í” một tiếng, gỡ ủng của Cát Phụng ra.

Con bò gầm lên một tiếng.

Dựa vào thường thức của một người trưởng thành hai mươi lăm tuổi mà nghe, Thẩm Thận Nguyên cảm thấy tiếng gầm này không giống bò một chút nào, mà giống mãnh thú trong rừng sâu hơn. Xét theo tập tính thích ăn bít tết của nó, cậu cảm thấy điều này cũng không kỳ lạ lắm.

“Được rồi, tìm thấy rồi.” Quỷ sai lột ra được một tấm bùa trong suốt từ đế giày của hắn, chú ngữ đỏ tươi thấp thoáng, lập lòe trên mặt giấy. Y đưa tấm bùa đến trước mặt con bò, “Ngươi đoán xem cái này dùng để làm gì?”

Con bò cúi đầu cọ cọ vào chân y, không thèm nhìn tấm bùa, tỏ ý bản thân không hứng thú.

“Ta cầm nó, có thể cảm thấy nó đang ảnh hưởng đến cảm xúc của mình…” Quỷ sai lẩm bẩm, “đột nhiên rất muốn giấu ngươi đi, không để cho bất cứ ai nhìn thấy.”

Con bò bất ngờ dựng đứng hai tai.

Quỷ sai lắc lắc đầu, nhét tấm bùa vào trong ngực, “Vẫn là làm chút chính sự thôi. Sử Mạn Kỳ dương thọ đã tận, hồn quy địa phủ, Cát Phụng mệnh chưa đến lúc tuyệt, giao cho nhân giới. Còn có…” Hắn nhìn về phía Thẩm Thận Nguyên.

Thẩm Thận Nguyên đại kinh thất sắc, “Tôi không phải cũng đến lúc rồi chứ?”

“Yên tâm, là một fan bự của cậu, tôi nhất định cố gắng bảo đảm cậu được sống thọ và chết tại nhà.” Quỷ sai cười cười với cậu, “Đúng rồi, cậu còn mang theo giấy ký tên sẵn không? Cho tôi một tấm làm kỷ niệm đi.”

“Không mang. Í? Sao anh biết?”

“Tôi là quỷ sai mà. Đừng nói tôi làm fan vô ích, tôi sẽ đem lại cho cậu chút phúc lợi.”

Thẩm Thận Nguyên còn chưa hoàn hồn từ nụ cười của đối phương, đã mất đi quyền khống chế đối với thân thể lần nữa, nhưng không mất cảm giác giống lúc trước, lần này giống như … siêu thoát? Tầm mắt của cậu chậm rãi nâng lên cao, chầm chậm nhìn thấy đỉnh đầu của quỷ sai, nhìn thấy con bò phía sau lưng y đang không vui thở phì phì, còn nhìn thấy trong tay quỷ sai ném một đám sương trắng bay về phía dưới chân cậu.

“Chúc cậu thuận buồm xuôi gió.” Quỷ sai vẫy tay với cậu.

……

Chẳng lẽ, cậu sắp trở về sao?

Thẩm Thận Nguyên không dám tin mà nghĩ. Nguyện vọng bị tiêu tan quá nhiều lần liền trở thành khu vực cấm, nếu như không nắm chắc 100% tuyệt không dễ dàng mở ra.

Nhưng hiện tại có phải nắm chắc 100% không?

Cậu không dám tin tưởng 100%. Tuy rằng đối phương là quỷ sai, nhìn thủ pháp y xử lý Cát Phụng cũng đích thực là rất lão luyện rất dứt khoát rất có bản lĩnh, thế nhưng phương pháp hoán đổi linh hồn không khỏi quá qua loa thì phải? Ít ra cũng phải xác định địa điểm trước chứ… y khẳng định y biết bệnh viện ở chỗ nào chứ?

Thẩm Thận Nguyên ngất đi.

Quỷ sai nhìn con bò, “Quân cứu viện đã tới chưa?”

Con bò gật gật đầu.

“Chúng ta đã hoàn thành công việc, trở về đi thôi.” Quỷ sai ôm lấy thân thể của La Lâm Lâm nhét vào ghế sau xe, lại nhét Cát Phụng vào ghế lái, nhìn nhìn mui xe bị chân trước của con bò giẫm lõm vào nói, “Ngươi đoán xem công ty bảo hiểm có trả tiền không?”

Bò ngoe nguẩy đuôi.

“Cũng đúng, tội phạm tử hình không cần phương tiện đi lại.” Quỷ sai huơ huơ ống tay áo.

Con đường vắng vẻ lại náo nhiệt trở lại.

Quỷ sai đóng cửa xe lại, cười với con bò một cái, rồi cùng nhau biến mất bên đường.

Bình luận

Truyện đang đọc