[GIỚI SHOWBIZ HỆ LIỆT – QUYỂN 3] - ĐẠI HỒ TIỂU MUỘI

Dịch: Phong Bụi

Tự thú, tự thú, đã quá hạn.

Việc nói thật với La Thiếu Thẩm Thận Nguyên không phải chưa từng nghĩ đến mà là đã nghĩ đi nghĩ lại vô số lần. Lần đầu tiên gặp được La Thiếu Thần cậu đã xem xét qua khả năng này, nhưng nghĩ thế nào cũng thấy rất nguy hiểm.

Không nói đến quan hệ giữa La Thiếu Thần và La Lâm Lâm có khiến anh ta sinh ra cách nhìn tiêu cực với mình hay không, chỉ nói đến việc lấy được lòng tin cũng đã làm một vấn đề khó rồi. La Lâm Lâm vốn đang ở vào tuổi sức thuyết phục không cao, hay suy nghĩ mơ mộng viển vông, hơn nữa mình và La Thiếu Thần tiếp xúc không nhiều, nói chuyện riêng gần như không có, căn bản không thể giống như Đại Kiều, nói một câu có thể khiến anh ấy kinh nghi bất định, qua một lúc thì bán tín bán nghi, diễn một chút thì có thể xóa bỏ mọi nghi ngờ.

Làm sao mới có thể khiến La Thiếu Thần không tin vào ma quỷ tin rằng trong thân thể cháu gái của anh ta có linh hồn của một chàng trai 25 tuổi đây?

Thẩm Thận Nguyên nằm trên giường ra sức suy nghĩ, từ bỏ bốn tiếng ngủ, cuối cùng viết ra một bản kế hoạch chung cuộc.

Thời gian: Còn đợi.

Địa điểm: Còn đợi.

Nhân vật: Mình, La Thiếu, quân tiếp viện (Cao Cần, Đại Kiều.) v.v

Các bước cụ thể:

1, Quan sát sắc mặt và lời nói (quan sát tâm tình của La Thiếu tốt hay không để còn quyết định thời gian và địa điểm tiến hành kế hoạch)

2, Đi đến đâu tính đến đó (Tiếp tục quan sát sắc mặt và lời nói).

3, Tình hình không ổn, lập tức giả ngu (Dựa trên cơ sở quan sát sắc mặt và lời nói.)

4, Tình hình vẫn không ổn, cầu tiếp viện.

5, Trước khi quân tiếp viện đến, thà khuất phục chứ không chịu chết!

Sáng sớm đám người La lão thái thái xuống lầu ăn sáng, ăn gần nửa tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy Thẩm Thận Nguyên và vú Triệu, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Bé dễ thương đâu?”

La Học Mẫn thản nhiên trả lời: “Vú Triệu mới sáng sớm đã dẫn bé ra ngoài rồi.”

“Sớm như vậy sao?” La Định Âu nhìn nhìn đồng hồ, “Dạo này nhà trẻ đều vào lớp sớm vậy sao?” Ông có vẻ như đang hỏi, nhìn về phía La Khải Trạch.

La Khải Trạch chột dạ cười xòa, nói: “Có lẽ vậy.”

“Không phải đi nhà trẻ.” La Học Mẫn dường như không nhìn thấy vẻ gượng gạo của anh, cứ tuôn hết ra: “Hình như là đi tìm Thiếu Thần.”

“Mới sáng sớm tìm Thiếu Thần làm gì?” La Định Âu chau mày, ánh mắt nhìn La Khải Trạch càng không hài lòng. Con gái sáu tuổi từ sáng tới tối vất cha mình sang một bên, chỉ chạy theo chú, nhìn thế nào cũng chỉ thấy là do người cha thất trách.

La Khải Trạch từ sau khi ly hôn, tâm tình vẫn luôn rất suy sụp, nghe vậy càng không thể ngẩng đầu trước mọi người trong nhà, giọng trả lời thấp đến không thể thấp hơn, “Lúc sau con sẽ hỏi nó.”

La Định Mỹ vô tư cười nói: “Thiếu Thần đối xử với Lâm Lâm như con gái của mình vậy, nó rảnh cứ để nó chơi cùng Lâm Lâm, đều là người một nhà cả, giống nhau cả thôi.”

La lão thái thái thầm giật ông một chút, cười, chuyển đề tài.

La Định Mỹ buồn bực lẩm bẩm với bà, dường như đang biện hộ.

La lão thái thái trừng mắt nhìn ông ta, giơ tay giúp ông múc cháo.

La Định Âu nhìn bộ dạng hòa thuận của vợ chồng nhà họ, lại nhìn vợ chồng La Thiếu Xương ân ân ái ái, so với La Khải Trạch đã ly hôn và La Học Mẫn chẳng khác đã ly hôn là bao, cùng với La Học Giai khốn khổ vì tình, muốn chết chứ không muốn sống, lập tức cảm thấy không muốn ăn uống gì nữa.

Vú Triệu vừa dắt Thẩm Thận Nguyên đến trước cửa nhà La Thiếu Thần, Thẩm Thận Nguyên liền giục bà về.

Vú Triệu cũng không hỏi nhiều: “Đợi La Thiếu gia ra mở cửa thì vú đi.”

Thẩm Thận Nguyên nhìn mái đầu hoa râm của bà, lòng thấy hổ thẹn, một bà lão đã lớn tuổi như vậy rồi mà sáng sớm đã phải luẩn quẩn cùng mình, thực rất áy náy, “Con sẽ bảo tiểu tiểu thúc thúc đưa con về, vú cứ yên tâm.”

“Được.”

“Vú về trước đi.”

“Được.”

“Sao vú vẫn chưa về?”

“Cục cưng ấn chuông đi đã.”

“……”

“……”

“Với không tới.” Thẩm Thận Nguyên vươn tay đấm cửa.

Vú Triệu vội tới giúp cậu ấn chuông, lại chạy về góc thang máy, trộm nhìn cậu.

Cửa một lúc sau mới mở ra, Thẩm Thận Nguyên nở nụ cười định chào, nhưng lại bị sững sờ, ngây ra trước khuôn mặt xinh đẹp xa lạ.

“Bé là… Lâm Lâm?” Người phụ nữ xinh đẹp xa lạ cúi xuống, mỉm cười nhìn cậu.

Thẩm Thận Nguyên nỗ lực tìm kiếm ký ức về mỹ nữ này trong trí nhớ, nhưng không tài nào nhớ ra được. Với địa vị của La Thiếu Thần trong giới Showbiz, scandal của anh ta chỉ có thể dùng năm chữ để hình dung, không có gì để nói, thỉnh thoảng xuất hiện vài tin tức với nữ ca sĩ nào đó thì cũng được làm sáng tỏ rất nhanh. Cho nên, trong trí nhớ đáng thương của cậu hoàn toàn không có gương mặt trước mắt này. Theo lý mà nói, một mỹ nữ có thân hình và diện mạo tuyệt như thế này, cậu nhất định sẽ có ấn tượng.

“Chuyện gì?” Giọng nói của La Thiếu Thần vang lên sau cửa.

Mỹ nữ xa lạ cười hi hi quay đầu nói: “Là cháu gái của anh phải không?”

La Thiếu Thần thản nhiên liếc Thẩm Thận Nguyên một cái, nhìn về mỹ nữ xa lạ kia, “Tôi đang hỏi cô còn việc gì không?”

Mỹ nữ xa lạ nhún vai nói: “Hết rồi, quà sáng tình yêu của tôi đã mang tới, công đức viên mãn. Tôi đi làm trước đây, có chuyện gì gọi điện cho tôi nhé. Bye bye.” Cô nói rồi nhấc túi xách trên sô pha lên, đi đến cửa thay giày, sau đó giơ ngón tay khẽ xoa xoa khuôn mặt tròn trĩnh của Thẩm Thận Nguyên: “Lần sau gặp nhé!”

Thẩm Thận Nguyên nhìn theo cô ta đi xa.

“Còn không vào?” La Thiếu Thần lạnh lùng hỏi.

Tim Thẩm Thận Nguyên thót lại, trộm liếc anh ta một cái, thầm viết lên sổ ghi chú chiến lược trong đầu mình: Dục cầu bất mãn, mọi việc không thích hợp. (Bụi: =)) chẳng lẽ em Nguyên cho là anh Thần đang cưa cẩm chị kia?)

La Thiếu Thần đợi cậu đi vào, cầm điện thoại gọi.

Thẩm Thận Nguyên len lén ngồi vào bên bàn ăn, mở hộp đồ ăn đang nằm cô đơn trên bàn, là cơm nắm tình yêu, nắm nào nắm đấy đều được nắn rất cẩn thận, còn đặt một viên ô mai ở giữa hộp cơm. Cậu đang định đóng nắp hộp lại, liền nghe thấy La Thiếu Thần sa sầm mặt nói: “Tôi nhớ tôi đã nói rồi mà, không được phép tiết lộ với bất kỳ ai địa chỉ của tôi!… Lý do nào cũng không phải là lý do. Nếu như còn có lần sau, cậu tự viết đơn từ chức đi.”

“……” Thẩm Thận Nguyên nhìn hộp đồ ăn, thở dài. Xem ra là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình rồi.

La Thiếu Thần hỏi: “Đã ăn chưa?”

“Chưa.”

La Thiếu Thần đẩy hộp đồ ăn về phía Thẩm Thận Nguyên: “Ăn đi.”

Thẩm Thận Nguyên do dự nói: “Không tốt lắm nhỉ?” Dù sao cũng là tấm lòng của mỹ nữ.

“Ăn.”

“Dạ.” Thẩm Thận Nguyên mở hộp đồ ăn ra, cầm một nắm cho vào mồm, hai mắt dần dần sáng lên, “Nhồi lòng đỏ trứng với thịt, ngon quá!”

La Thiếu Thần đi vào bếp rót cà phê.

Thẩm Thận Nguyên nhìn nắm cơm, bắt đầu tính kế, “Tiểu tiểu thúc thúc à.”

“Ừ.”

“Nắm cơm này thật thần kỳ.” Cậu tách hai nắm cơm ra, chỉ vào bên trong một cái, nói: “Bên trong cái này có lòng đỏ trứng và thịt, bên trong cái này lại có lá mơ và thịt.”

La Thiếu Thần bê cốc cà phê, dựa vào khung cửa nhìn cậu.

“Chú có từng nghĩ đến, nếu như lòng đỏ trứng và lá mơ bên trong đổi chỗ cho nhau…” Cậu làm tư thế trao đổi, “Nhưng bên ngoài lại không khác gì, vậy thì, người ta sẽ không phân biệt được bên trong nhồi gì rồi.”

La Thiếu Thần nói: “Lòng đỏ trứng và lá mơ đổi chỗ cho nhau, cái còn lại đều là thịt và cơm nắm. Cuối cùng, hai cái đó vẫn là cơm nắm lá mơ thịt và cơm nắm lòng đỏ trứng thịt.”

“Nhưng mà, lá mơ và thịt không còn là lá mơ và thịt trước kia nữa, lòng đỏ trứng và thịt cũng không còn là lòng đỏ trứng và thịt trước kia nữa rồi.”

“Con có thể nhét cả hai nắm vào miệng.”

Thẩm Thận Nguyên: “……” Ví dụ tệ quá!

La Thiếu Thần quay lại phòng thay đồ, lúc anh đi ra, Thẩm Thận Nguyên lại có ý tưởng mới: “Tiểu tiểu thúc thúc, còn nhớ lần trước chú bảo sẽ kể chuyện ma cho con nghe không, bây giờ con rất muốn nghe. Tá thi hoàn hồn gì đó, con rất thích.”

“Đó là chuyện kể lúc trước khi đi ngủ.”

“Con có thể ngủ thêm chút nữa.”

“Vậy sao? Chú giúp con pha sữa.”

“Còn chuyện thì sao…” Thẩm Thận Nguyên trông mong nhìn anh.

Bước chân của La Thiếu Thần dừng lại, liếc mắt nhìn cậu: “Quá giờ không phục vụ.”

Xuống lầu, lên xe.

La Thiếu Thần mở cửa ghế sau, Thẩm Thận Nguyên ỉu xìu trèo lên.

Đợi La Thiếu Thần ngồi vào ghế lái, đã thấy Thẩm Thận Nguyên từ phía sau trèo đèo lội suối lên ghế lái phụ.

“Con đang làm gì thế?”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Ngồi phía sau không nhìn thấy chú.”

Câu nói này không phải lần đầu tiên cậu nói, nhưng lại khiến cho sắc mặt của La Thiếu Thần dịu đi chút.

Kỹ năng “Không lúc nào không quan sát sắc mặt và lời nói” của Thẩm Thận Nguyên lập tức phát huy tác dụng, “Hôm nay chúng ta đi đâu? Con không mang cặp xách theo, không thể đi học được.”

La Thiếu Thần nói: “Sách có thể mượn.”

“…Đầu óc của con cũng không mang theo!”

“Cái này căn bản con không cần đến.”

Thẩm Thận Nguyên: “……”

Có điều nói thì vẫn nói thế, phương hướng cuối cùng của xe lại không phải là nhà trẻ.

“Con đường này hình như là đi… Vườn bách thú?” Miệng Thẩm Thận Nguyên nói như vậy, nhưng trong lòng đã cảm thấy bất an, bởi vì con đường này rõ ràng là đi đến Y Mã Đặc.

La Thiếu Thần nói: “Nếu bán con thì đi chợ thích hợp hơn.”

Thẩm Thận Nguyên: “……”

Xe quả nhiên đi vào Y Mã Đặc.

La Thiếu Thần dừng xe xong, mở cửa xe, liền nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên ngồi lì trên xe do dự không chịu xuống, “Con muốn nói là quần của con hợp thành một với ghế rồi phải không?”

“Chúng ta đến đây làm gì?”

“Không phải con rất muốn đến sao?”

Nếu như la cậu chủ động đến, đương nhiên là không vấn đề gì, nhưng mà La Thiếu Thần chủ động đến thì không thể không khiến cậu nghĩ nhiều, đặc biệt là biểu hiện lạnh nhạt của La Thiếu Thần mấy hôm nay, càng làm cậu cảm thấy đáng lo, “Con đột nhiên nhớ ra, hôm nay nhà trẻ có một chuyện rất quan trọng.”

“Trộm áo khoác của Kiều Anh Lãng? Trừ phi sau này cậu ta trần truồng chạy ra ngoài, bằng không con vẫn luôn có cơ hội.”

“…….”

Bất kể ra sao, cậu vẫn bị La Thiếu Thần xách xuống xe.

Trong lúc đi thang máy, Thẩm Thận Nguyên không ngừng cầu khẩn trong lòng: Cao Cần không có đây, Đại Kiều không có đây, Cao Cần không có đây, Đại Kiều không có đây…

La Thiếu Thần đi qua thư ký, như chỗ không người mở toang cửa văn phòng Cao Cần.

……

Đều có đây, ngay cả Phong Á Luân cũng có mặt.

La Thiếu Thần ngồi xuống sô pha phía đối diện Cao Cần. Thẩm Thận Nguyên đóng cửa, nghiên cứu một chút về sự sắp xếp vị trí chỗ ngồi. Phong Á Luân và Cao Cần ngồi trên sô pha đối diện La Thiếu Thần, Kiều Dĩ Hàng ngồi ghế riêng, hiện tại chỉ còn thừa một chiếc ghế giữa Phong Á Luân và Kiều Dĩ Hàng cùng vị trí ngồi bên cạnh La Thiếu Thần.

Cho dù ngồi giữa Kiều Dĩ Hàng và Phong Á Luân có cảm giác an toàn hơn, nhưng Thẩm Thận Nguyên vẫn chọn vị trí ngồi bên cạnh La Thiếu Thần.

Dù sao cậu vẫn là La Lâm Lâm.

Mấy người ngồi đối mặt với nhau, dường như đang chờ đối phương mở miệng.

Kiều Dĩ Hàng và Phong Á Luân vốn định khách sáo vài câu, nhưng nghĩ tới khuôn mặt lạnh như băng quen thuộc của La Thiếu Thần, đều thu khuôn mặt nhiệt tình của mình về.

Cao Cần cuối cùng chủ động nhận lấy nhiệm vụ phá băng, mở miệng nói: “Tìm tôi sao?”

La Thiếu Thần thản nhiên nói: “Vẫn muốn chơi trò trốn tìm nữa sao?”

Cao Cần hỏi: “Cậu biết bao nhiêu rồi?”

La Thiếu Thần nói: “Thẩm Thận Nguyên bị nổ trong quán bar, nằm trong bệnh viện được cảnh sát bảo vệ, bên cảnh sát nghi ngờ cậu ta buôn ma túy.”

Những điều này La Thiếu đều đã nói rồi, nhưng Thẩm Thận Nguyên nghe mà vẫn thót tim lại, điều khiến cậu vướng mắc chính là câu nói sau đó của La Thiếu Thần.

“Thẩm Thận Nguyên hiện tại đang ở trong thân thể của Lâm Lâm, Lâm Lâm đâu?”

Thẩm Thận Nguyên hiện tại đang ở trong thân thể của Lâm Lâm, Lâm Lâm đâu?

Câu hỏi này cứ như ma chú, không ngừng xoay vòng quanh đầu óc Thẩm Thận Nguyên, cho đến khi bị ảo giác trước mắt đầy sao bay, bên tai truyền đến tiếng chim hót.

Bình luận

Truyện đang đọc