Dịch: Phong Bụi
Tin đồn, tin đồn, quá khoa trương.
Nếu như nói sau khi đại thần Nhan Túc Ngang rời khỏi Duy Kiệt, còn có người có thể không thẹn với danh hiệu ngôi sao hàng đầu của Duy Kiệt thì người đó nhất định là Trương Phúc Mãn. Rõ ràng đã qua tuổi 40 nhưng vẫn chăm sóc vóc dáng rất tốt, ăn mặc cũng rất thời thượng, đặc biệt là khi ngồi trước cánh cửa kính rộng chạm đất, tràn đầy mị lực của một người đàn ông thành công.
Đáng tiếc, người ngồi trước mặt ông ta không thưởng thức mị lực này cho lắm.
“Kỹ thuật pha cà phê của thư ký nhà anh vẫn duy trì 10 năm như 1.” Cao Cần đặt cốc cà phê xuống, chau mày.
Trương Phúc Mãn nói: “Hôm nay của 10 năm sau tôi đã học được cách thưởng thức trà xanh rồi.”
“Nói như vậy tức là trình độ thưởng thức của anh đã được nâng cao rồi.”
Trương Phúc Mãn cười cười, nói: “Cậu định tiếp tục quanh co lòng vòng với tôi nữa sao?”
Cao Cần đáp: “Nếu như có thể khiến anh nhượng bộ thì tôi không ngại.”
“Rất khó đấy.”
“Thẩm Thận Nguyên là một hạt giống tốt.”
Trương Phúc Mãn gật đầu: “Tôi biết, nếu không tôi sẽ không đồng ý ký hợp đồng với cậu ta.”
“Vậy thì nên đào tạo thật tốt.”
“Tôi đang cố gắng đây thôi.”
“Nhét cậu ta vào lĩnh vực cậu ta không quen thuộc sao?”
Trương Phúc Mãn đáp: “Nếu như cậu có thể thương lượng với Lỗ Thụy Dương thì mỗi năm tôi sẽ kiếm cho cậu ta 10 bộ phim.”
“Lượng công việc như vậy là để cậu ta mỗi bộ phim đều chạy vai quần chúng sao?”
“Người ngay thẳng không nói vòng vo.” Trương Phúc Mãn đẩy ghế đứng lên, móc ra một điếu thuốc từ trong túi áo, nhưng không hút mà chỉ kẹp giữa hai ngón tay, thong thả nói: “Bối cảnh của Lỗ Thụy Dương tôi biết rất rõ, ông ta không dễ đụng vào. Tôi ra mặt ký hợp đồng với Thẩm Thận Nguyên đã phải chịu nguy hiểm lớn rồi. Giới điện ảnh là địa bàn của ông ta, đối chọi với ông ta trên địa bàn của ông ta chính là tự đào hố chôn mình.”
Cao Cần trầm mặc rất lâu mới nói: “Hai người đó không xứng với Thẩm Thận Nguyên.”
Trương Phúc Mãn nói: “Đây không phải cưới hỏi đâu nha.”
“Còn quan trọng hơn cả cưới hỏi. Bắt cặp không tương xứng không phải là làm yếu nhóm đi mà là sẽ gây ra mâu thuẫn.”
“Điểm yếu của Thẩm Thận Nguyên là ca hát, cho nên tôi tìm giúp cậu ta hai người bắt cặp có thể hát, điều này không phải là đương nhiên sao?”
“Anh biết điểm yếu của cậu ta là ca hát mà còn hợp cậu ta vào nhóm hát sao?”
“Không thì phải làm sao?” Trương Phúc Mãn xoay người lại, gõ rơi tàn thuốc, thản nhiên nói: “Nói thẳng, trong lòng tôi và cậu đều hiểu rõ, Thẩm Thận Nguyên là một hạt giống tốt, đáng tiếc cậu ta vẫn chưa trưởng thành. Chúng ta nhìn trúng cậu tam biết cậu ta sẽ trưởng thành, nhưng ai cũng không thể bảo đảm cậu ta lúc nào sẽ trưởng thành. Cậu ta hiện tại có kỹ thuật diễn, nhưng không đủ để thu hút số lượng vé rạp phim, trong giới điện ảnh, điều này mới là cái quan trọng nhất. Đừng nói đóng phim là vì nghệ thuật, là vì linh hồn, nói cho đơn giản, tạo ra điện ảnh là tiền tài, tạo ra lợi nhuận là vé bán, đối với người đầu tư, diễn tệ cũng chẳng sao, danh tiếng kém cũng chẳng sao, số lượt xem đông, số vé bán ra cao mới là tất cả! Nếu như hôm nay người đó là Kiều Dĩ Hàng hoặc Phong Á Luân, tôi nghĩ, trước cổng lớn Y Mã Đặc đã không lạnh lẽo như thế.”
Cao Cần không nói gì. Chính bởi vì biết rõ điều này, cho nên anh mới không từ chối dứt khoát đề nghị của Trương Phúc Mãn. “Ngoại trừ coi trọng Thẩm Thận Nguyên ra, còn có nguyên nhân gì nữa?” Anh nghe ra được, Trương Phúc Mãn không phải vì tài năng diễn thiên phú hiếm có của Thẩm Thận Nguyên mà lựa chọn cậu ta.
“Nghe nói La Thiếu trăm phương nghìn kế muốn đưa hợp đồng album ký với Y Mã Đặc cho Thẩm Thận Nguyên?”
Cao Cần nhìn lên.
“La Thiếu không phải người vô duyên vô cớ làm từ thiện.”
Cao Cần hiểu ra, “Anh muốn thông qua Thẩm Thận Nguyên lôi kéo La Thiếu?”
Trương Phúc Mãn nói: “Chuyện lợi cả đôi bên thôi. Có La Thiếu sách hoạch, tin chắc Nguyên Hải thần lữ nhất định sẽ giành được thành công.”
“Nguyên Hải thần lữ?”
“Thẩm Thận Nguyên, Chương Hải Đông, tên của nhóm mới, thế nào?”
Cao Cần đứng lên, nói: “Tin tôi đi, nếu như anh muốn ký hợp đồng với Thẩm Thận Nguyên để lôi kéo La Thiếu thì tốt nhất lên đổi ngay cái tên nhóm.”
Ánh mắt Trương Phúc Mãn lóe lên.
Cao Cần đang định đi ra ngoài, giữa đường lại nghĩ ra gì đó, đột ngột dừng bước chân, quay đầu lại nói: “Còn nữa, lần sau nếu muốn tự sát bằng thuốc lá thì tốt nhất hãy ngồi trong máy giặt ấy.”
Chuyện Thẩm Thận Nguyên nhảy máng được miêu tả trong tạp chí lá cải Showbiz càng lúc càng mơ hồ, về sau, đã trở thành hai câu chuyện thần kỳ, một là Thẩm Thận Nguyên và Lỗ Thụy Dương âm thầm cấu kết, muốn hãm hại Y Mã Đặc, ai ngờ bị Mã Thụy mắt tinh như thần, cuối cùng phải chật vật chạy trốn. Hai là, Mã Thụy muốn đặt quy tắc ngầm với Thẩm Thận Nguyên, nhưng Thẩm Thận Nguyên băng thanh ngọc khiết chết cũng không chịu theo, trải qua một hồi giằng co đeo đuổi và phản đeo đuổi, cưỡng ép và phản cưỡng ép, cuối cùng dẫn đến kết cục Thẩm Thận Nguyên rời khỏi.
Bất kể người đọc tin tưởng bao nhiêu % vào hai câu chuyện ấy thì ít nhất fans cũng đã tin, còn gây lên một hồi náo loạn.
Trước cổng lớn Y Mã Đặc tụ tập một lượng lớn fans kháng nghị, ở giữa dựng lên một tấm biển hình chữ nhật lớn, trên đó mặt của Mã Thụy bị gạch chéo, ở dưới còn viết “đả dảo Mã sắc lang, đả đảo Mã vô sỉ.”
Rõ ràng, trong lòng của fans, Thẩm Thận Nguyên băng thanh ngọc khiết đáng tin hơn là Mã Thụy mắt tinh như thần.
Sau khi Mã Thụy trốn trong văn phòng 3 ngày, cuối cùng cũng nhịn không được gọi điện triệu tập Cao Cần “đập trứng bị vỏ trứng cứa đứt tay” đến.
Cao Cần ồn ào băng bó vết thương, đi vào văn phòng.
“Anh có biết đám fans ở trước cổng sẽ gây ảnh hưởng lớn đến mức nào với Y Mã Đặc không?” Mã Thụy tức đến độ đập bàn. Hình ảnh của bản thân bị hủy thì thôi đi, khó khăn lắm Mã Duy Càn mới được đóng phim, mà mẩu báo to bằng cái móng tay thôi cũng không có, khắp báo đều là Thẩm Thận Nguyên Thẩm Thận Nguyên, hại ông ta ngay cả Hối Nguyên Thận Bảo (thuốc bổ thận) cũng nghe thành Thận Nguyên Hối Bảo…
Cao Cần nói: “Biết chứ, bọn họ đã ủng hộ album của Thẩm Thận Nguyên, ủng hộ phim của Thẩm Thận Nguyên, cống hiến số lượng tiêu thụ đĩa hát, cống hiến lượng vé rạp phim, gián tiếp tiếp tế cho tất cả cổ đông của Y Mã Đặc.”
Mã Thụy nổi sùng, nói: “Cậu đang nói tiếng người đó hả?”
“Anh nghe hiểu hay không hiểu?”
“…” Mã Thụy quay đầu, đối diện với cửa kính mắng chửi Cao Cần suốt 30 giây, lúc bình tĩnh rồi mới quay đầu lại, nói: “Cậu mau chóng giải quyết chuyện này đi.”
Cao Cần đáp: “Rất dễ dàng, thu hồi quyết định chấm dứt hợp đồng với Thẩm Thận Nguyên là được.”
“Không thể được!” Mã Thụy nói chắc nịch.
Cao Cần rầu rĩ đáp: “Nếu như fans cứ tiếp tục gây rối như thế, chuyện này càng lúc sẽ càng không thể giải quyết. Đến lúc đó, có lẽ một số chân tướng nên bị phát hiện, không nên bị phát hiện sẽ đều bị phát hiện.”
Sắc mặt Mã Thụy kịch biến: “Lời đồn là do cậu tung ra!”
“Anh cảm thấy tôi sẽ tung ra lời đồn rằng anh mắt tinh như thần sao?” Cao Cần nhướn mày.
“…” Mã Thụy ngẫm nghĩ cũng thấy có lý.
Cao Cần thầm nói: tôi tuy rằng sẽ không tung ra lời đồn anh mắt tinh như thần, nhưng có thể tung ra lời đồn Thẩm Thận Nguyên băng thanh ngọc khiết.
“Vậy cậu cảm thấy là ai?” Lời đồn vừa ly gián quan hệ giữa Thẩm Thận Nguyên và Mã Thụy, vừa lôi kéo quan hệ giữa Lỗ Thụy Dương và Thẩm Thận Nguyên, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ thấy có một người làm như vậy. Mã Thụy hiếm có khi nào thông minh: “Có khi nào là Lỗ Thụy Dương không?”
“Chắc thế.”
Mã Thụy nổi giận nói: “Ông ta rốt cuộc đang làm cái gì! Ông ta muốn ký thì Thẩm Thận Nguyên đi ký, chẳng lẽ ông ta còn mong tôi cản lại? Kỳ quái, vô duyên vô cớ lôi tôi xuống nước làm gì?”
Cao Cần thong thả thêm dầu vào lửa, “Người cùng ngành là oan gia mà.”
Mã Thụy lần này không mắc lừa, hừ lạnh: “Quyết định của Hội đồng quản trị không thể thu hồi được, cậu nghĩ cách khác đi.”
“Chỉ cần tìm ra một công ty cho Thẩm Thận Nguyên là được rồi, đáng tiếc, cậu ta không muốn đến công ty giải trí LB.”
Mã Thụy hồ nghi liếc anh: “Ý của cậu là sao?”
Cao Cần chậm rãi đáp: “Dưới Y Mã Đặc không phải còn một công ty môi giới đó sao?” Công ty môi giới này còn là lúc đầu Mã Thụy thấy Trương Phúc Mãn lập một cái, mới tâm huyết dâng trào nhất định lập cho bằng được, cuối cùng, lập thì lập xong rồi đó, nhưng bản thân liền bỏ mặc không quản, nếu như không phải mấy năm nay Cao Cần rảnh rỗi để ý một chút, có lẽ đã sụp đổ từ lâu rồi.
Mã Thụy nghe anh ta nhắc đến lúc này mới nhớ ra, “Công ty đó còn tồn tại sao?”
“Còn chứ.”
“Cậu muốn Thẩm Thận Nguyên ký hợp đồng với công ty đó sao?” Mã Thụy cảm thấy khó tin, “Chỗ đó còn không bằng LB!”
Cao Cần đáp: “Nói đồng ý hay không đồng ý cần nhiều lời thừa để đệm vào thế sao?”
Để Thẩm Thận Nguyên đến nơi khỉ ho cò gáy đó, Mã Thụy tất nhiên đồng ý. Ông ta ngẫm nghĩ, phất tay, nói: “Bất kể ra sao, cậu trước tiên hãy giải quyết đám fans trước cổng kia đi!”
“Được.” Cao Cần mở cửa ra, bước dài ra khỏi cửa, bất ngờ quay đầu lại nói: “Trương Phúc Mãn cũng muốn ký hợp đồng với Thẩm Thận Nguyên.”
Mã Thụy cười lạnh nói: “Chỉ biết nhặt thứ tôi không cần.”
Cao Cần nói: “Tôi cũng cảm thấy Thẩm Thận Nguyên không thích hợp với Duy Kiệt.”
Mã Thụy lập tức nói: “Đúng vậy, đúng vậy, tốt hơn là nên ký ở cái… cái công ty đó đi.”
Cao Cần không bày tỏ thái độ, đóng cửa lại.
Buổi tối là thời gian nhóm nghiên cứu chiến lược phát triển của Thẩm Thận Nguyên gặp mặt.
Nhóm trưởng Cao Cần chỉ định địa điểm họp nhóm ở nhà Thẩm Thận Nguyên, trợ lý nhóm trưởng là Phong Á Luân phụ trách đồ uống đồ ăn vặt, kế toán trưởng La Thiếu Thần phụ trách trả tiền, ba thành viên còn lại phụ trách…
“Khoai tây chiên của hãng này chẳng ngon chút nào! Sư huynh cẩn thận, quái vật đến đấy!”
“Chít chít.”
“… Giải quyết xong rồi. Cậu tiếp tục ăn đi.”