HÃN PHU

Đưa Tưởng Khang Ninh đến phòng dành cho khách, sau khi chiếu cố y nghỉ ngơi, Vương Thạch Tỉnh trở lại chủ viện. Đẩy ra cửa phòng ngủ, xuyên qua bình phong, nhìn thấy tức phụ mặc áo ngủ, ngồi dựa trên giường đọc sách, Vương Thạch Tỉnh đi qua ngồi xuống mép giường, cúi người hôn một cái xuống viền môi tức phụ.

"Đại ca ngủ rồi hả?" Thiệu Vân An bỏ sách, cũng ở bên miệng Vương Thạch Tỉnh hôn lại một cái.

"Đã ngủ."

"Muốn tắm rửa hay không?"

"Ta đi lau người."

Thiệu Vân An thổi tắt đèn dầu, ôm Vương Thạch Tỉnh vào không gian. Vương Thạch Tỉnh ôm Thiệu Vân An bắt đầu hôn xuống. Thiệu Vân An không hề cự tuyệt. Vương Thạch Tỉnh mỗi lần hành sự trên giường đều rất vội vàng, phảng phất như một con lang đã qua cả trăm năm chưa được ăn thịt. Lần Vương Thanh xém chết đuối, Vương Thạch Tỉnh hận không thể ăn Thiệu Vân An vào trong bụng. Lúc này, tuy không còn vẻ hung ác như đêm hôm Vương Thanh xém bị chết đuối, nhưng so với thường ngày cũng có chút mất khống chế. Cũng bởi vì thân thể Thiệu Vân An đặc thù, lại có linh tuyền, Vương Thạch Tỉnh mới dám mất kiểm soát.

Bị mạnh mẽ tiến vào, chưa kịp thích ứng đã bị luật động liên hồi, Thiệu Vân An ôm lấy tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Vương Thạch Tỉnh, mặc hắn cày cấy trên cơ thể mình. Môi bị gặm cắn đến không còn cảm giác, Thiệu Vân An dùng tiếng rên rỉ của mình nuông chiều theo dục vọng mãnh liệt của Vương Thạch Tỉnh. Ước chừng hơn cửa canh giờ, Vương Thạch Tỉnh mới hét lên một tiếng rồi dừng lại. Bên trong cơ thể bị chất lỏng nóng bỏng thiêu cháy, Thiệu Vân An mệt mỏi thở dốc, tay chân không còn chút khí lực.

Vương Thạch Tỉnh cúi đầu, lần này, hắn nhẹ nhàng, ôn nhu hôn lên bờ môi sưng đỏ của tức phụ. Bởi vì có linh tuyền nên mấy nốt chai dày trên tay hắn nhạt dần, ở trên thân thể tức phụ phủ đầy dấu vết của hắn mà âu yếm.

"Tức phụ..."

"Ừ..."

"Tiểu tức phụ, đệ là của ta."

"Ừm!"

Ở trên cổ tức phụ làm thêm một dấu hôn thật sâu, Vương Thạch Tỉnh mới rút ra, bế tiểu tức phụ đang mềm nhũn vào trong ao.

Khoá ngồi trên eo Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An chậm chạp, lười biếng hỏi. "Làm sao vậy?" Giọng nói khàn đặc.

Vương Thạch Tỉnh vuốt ve thân thể tức phụ, một hồi lâu sau mới lên tiếng. "Ta thật vô dụng."

Thiệu Vân An sững người, nhìn lên. "Tại sao đột nhiên nói câu này? Huynh vô dụng chỗ nào?"

Vương Thạch Tỉnh nhấp môi. "Nếu không phải do đệ bản lĩnh, theo ta, đệ không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ sở." Tưởng Khang Ninh đồng cảm với hoàn cảnh của hai người như chính bản thân mình, thì Vương Thạch Tỉnh làm sao lại không đồng cảm với câu chuyện của Tưởng Khang Ninh.

Thiệu Vân An chớp chớp mắt, đột nhiên phá lên cười, sờ soạng cơ ngực Vương Thạch Tỉnh một vòng, nói. "Cái này không do huynh, huynh kỳ thực đã làm rất tốt. Ít nhất lúc ta đối phó bọn họ huynh đều đứng bên cạnh. Nếu huynh ngu hiếu, ta mới gọi là xui xẻo. Nhưng nếu như huynh thực sự ngu hiếu, chắc chắn sáng hôm sau ta sẽ ly hôn. Ngay cả ở thời đại của ta, nếu gặp phải chuyện như thế này cũng đành bất lực, quá lắm là tìm chỗ nào đó trốn đi. Chỉ có thể nói là huynh không may, gặp phải người thân như vậy!"

Vương Thạch Tỉnh hôn lên bờ môi còn sưng đỏ của tức phụ, hỏi. "Chỗ đệ cũng có chuyện này?"

"Đương nhiên, không phải ít đâu. Có mẹ chồng đích thân mang con trai và con dâu đi ly hôn, có mẹ ruột chia rẽ nhân duyên của con cái. Chế độ gia trưởng truyền từ xưa để lại. Chẳng qua chỗ đó giao thông thuận tiện, có thẻ chứng minh cá nhân là có thể bay ra nước ngoài. Không thể giải quyết thì có thể trốn đi, nhưng không phải ai cũng trốn được. Nếu không đã không có biết bao bi kịch gia đình xảy ra. Huynh đã làm rất tốt rồi. Ở chỗ đó của ta không thể lấy hiếu đạo làm cớ giết người, nhưng đôi khi so với trực tiếp giết người còn nặng nề hơn, giai cấp nào cũng vậy, giàu có hay nghèo khó đều có vài tình trạng tương tự. Ngược lại, cũng có những người đặc biệt bất hiếu với cha nương, chỉ biết lợi dụng thân sinh của họ."

Thiệu Vân An nói lời thật lòng phần nào trấn an được Vương Thạch Tỉnh. Tâm tình Vương Thạch Tỉnh thả lỏng hơn nhiều. Dùng nước linh tuyền xoa vào vết sưng đỏ trên môi Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh khàn giọng nói. "Ta lớn lên không giống cha nương, lúc ra đời lại làm nương khó sinh, trước kia trong thôn còn đồn đại ta không phải nhi tử của cha, cho nên cha nương mới không thích ta."

A, người này biết! Thiệu Vân An lập tức hỏi. "Thế sao ta lại nghe nói huynh là giống... giống thúc công?"

Vương Thạch Tỉnh không hề kinh ngạc, không dò hỏi tức phụ là nghe lời đồn từ ai, chỉ nói. "Lão nhân trong thôn đều nói như vậy, nhưng ngay cả cha ta cũng không nhớ rõ vị thúc công kia, nếu thật sự giống, trong lòng cha chỉ sợ càng nhiều oán hận. Ta biết cha nương thành thân không phải do mai mối, nguyên nhân thế nào ta không rõ lắm, nhưng chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp. Cả hai cữu cữu cũng không thích ta, nương cũng chưa từng mang ta về nhà ngoại. Nếu không phải chắc chắn ta là do nương sinh ra, ta thực sự hoài nghi có phải là được bọn họ nhặt về nuôi hay không?"

Thiệu Vân An ngậm lấy môi Vương Thạch Tỉnh, nhẹ nhàng cọ xát vài cái, dán lấy bờ môi của hắn nói. "Đừng suy nghĩ mấy thứ đó, cho dù huynh không phải hài tử thân sinh của ông ta, thì cũng là chuyện ân oán cá nhân ông ấy. Huynh đã trả hết những gì cần trả. Hiện tại huynh với hai người họ không còn quan hệ, chỉ cần trong nhà này ta còn làm chủ, bọn họ không thể đụng đến huynh. Chúng ta tự mình sống thật tốt, dạy dỗ Thanh nhi và Ni tử thành người, để bọn họ tức chết!"

"Tiểu tức phụ..." Vương Thạch Tỉnh ngậm lấy vành môi tức phụ, làm sâu hơn nụ hôn này. Đối với bí ẩn thân thế của mình, Vương Thạch Tỉnh không phải không muộn phiền, nhưng hắn biết, trừ phi cha nương chính miệng nói ra, hắn có hỏi thế nào cũng bằng không. Càng ở lâu bên tức phụ, hắn càng cảm thấy bản thân không xứng. Tức phụ nói cho hắn biết sự tồn tại của không gian, không thể nghi ngờ đây mới chính là liều thuốc an thần tốt nhất.

"Ưm... dừng lại đi, đại ca ở đây, ngày mai phải dậy sớm."

"Ngày mai ta dậy sớm, tức phụ ngủ nhiều thêm một chút."

"Ưm...a! Nhẹ chút... đừng, đừng hút... không có sữa a..."

********

"Bánh mì ăn với mứt trái cây quả thật tuyệt vời." Tưởng Khanh Ninh mĩ mãn nuốt xuống miếng bánh mì, cảm khái. "Đại ca có hai người các ngươi làm huynh đệ thật là có phúc."

"Cha nhỏ, bánh mì ăn ngon." Ni tử cắn miếng tiếp theo, lẩm bẩm. "Mai con muốn mang theo mời sư nương."

"Chuyện nhỏ. Sáng mai cha nhỏ nướng thêm mấy cái, con và ca ca mang theo mời sư nương và viện trưởng. Trong nhà không còn nhiều mứt trái cây, con nói sư nương quết mật ong lên ăn sẽ càng ngon."

"Vâng!"

Quách Tử Du, Qúach Tử Mục cùng Vương Thanh đều không nói lời nào, há miệng to cắn bánh mì, uống canh sữa dê táo đỏ hoa quế. Sau khi dọn qua nhà mới, Thiệu Vân An được lợi không chỉ có tiền biếu, mà còn có dê, heo, gà vịt, các loại súc vật không cần mua. Cặp dê hắn và Vương Thạch Tỉnh lúc trước vừa mới mang thai, Vương Tứ thẩm tặng dê cũng mang thai, nên vừa lúc có sữa dê để dùng. Thiệu Vân An lấy sữa dê làm bánh mì, còn nấu thêm súp sữa dê hoa quế đậu đỏ.

Thấy Tưởng Khang Ninh thích món này, Thiệu Vân An nói. "Đại ca, buổi tối trước khi về, ta làm cho huynh hai cái bánh mì đậu đỏ, vắt thêm ít sữa, trời lạnh lâu hư, có thể để mấy ngày."

Tưởng Khang Ninh còn đang ăn chưa dừng miệng nói. "Không cần sữa dê, trù sư ở chỗ ta không thể làm ra mùi vị giống ngươi. Khi nào có thời gian đại ca sẽ đến chỗ ngươi ăn uống. Ngươi làm chút bánh và điểm tâm là được."

"Vậy đại ca mang theo ít mật ong đi. Tỉnh ca mua rất nhiều, buổi sáng lúc bụng rỗng uống vào là tốt nhất, rất tối với cơ thể."

"Được."

Tưởng Khang Ninh không hề khách khí với Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh.

Đừng nhìn Tưởng Khanh Ninh lớn hơn Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, y thực ra rất thích ăn đồ ngọt. Vương Thạch Tỉnh ngược lại không thích ngọt. Thiệu Vân An làm riêng một cái bánh mì cho hắn. Vương Thạch Tỉnh chỉ nếm một muỗng canh sữa dê của Thiệu Vân An, còn lại thì ăn bánh mì với cháo và dưa chua. Thiệu Vân An không ngại hắn kén ăn, thích là được.

Trong nhà Thiệu Vân An không có quy tắc lúc ăn và ngủ không được nói chuyện. Từ lúc ở chung với hai người họ, Tưởng Khang Ninh cũng không giữ quy củ này. Năm người đang ăn cơm thì Chu thúc bước vào.

Chu thẩm từ bên ngoài chạy tới. "An nhi, Thạch tỉnh, Vương Xuân Tú tới, đang ở ngoài cổng."

Chu thúc, Chu thẩm và Chu Thiên Bảo, mỗi ngày ăn sáng xong thì qua đây hỗ trợ. Buổi trưa và buổi tối đều ở đây dùng cơm, có đôi khi Thiệu Vân An làm mấy món ăn sáng mới mẻ cũng kêu bọn họ qua đây ăn. Hôm nay nướng bánh mì, Thiệu Vân An gọi bọn họ qua đây.

Quách Tử Du và Quách Tử Mục xem bản thân là hạ nhân của Vương gia, ngày thường không có người ngoài, sẽ đáp ứng Thiệu Vân An ngồi cùng bàn dùng bữa. Nếu có khách nhân, hai người sẽ nghiêm cẩm giữ quy tắc của hạ nhân nên có, tuyệt đối không ngồi cùng bàn với chủ tử. Thiệu Vân An nói nhiều lần cũng vô dụng, nên tuỳ ý bọn họ. Tưởng Khang Ninh ở đây, nên hai người cùng gia đình Chu thúc dùng cơm. Chu thúc cùng Chu thẩm cũng tương tự.

Nghe thấy Vương Xuân Tú tới, Thiệu Vân An thầm mắng thật là đen đủi. Tưởng Khang Ninh ưu nhã cắn bánh mì, hỏi. "Nàng ta tới đây làm gì?"

Chu thẩm khinh thường trả lời. "Nói là làm chút cơm bát bảo mang qua. Tử Du không dám để nàng ta tiến vào."

"Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo." Thiệu Vân An hừ lạnh. "Nói nàng biết, chỗ ta không chào đón nàng. Nàng ta không đi thì cứ để nàng đứng ngoài cổng."

Chu thẩm nói. "Nếu nàng đứng bên ngoài sợ người khác lại nói không tốt về ngươi và Thạch Tỉnh."

"Muốn nói cứ nói. Nhà này ta và Thạch Tỉnh đều là nam nhân, không thân thiết gì với nàng cả, nàng ta đến đây có mục đích gì? Ta chính là ngại tị hiềm. Đại ca nàng ở nhà còn được, nếu Tỉnh ca không ở, nàng tới cửa tìm, ta sao có thể cho nàng vào nhà? Không bằng dứt khoát không cho vào."

Chu thẩm nghe thế thì gật đầu. "Đúng vậy. Nàng ta là cô nương chưa xuất giá, một mình lại đây để làm gì. Ngươi cùng Thạch Tỉnh đã phân gia. Để ta đi nói với nàng."

Chu thẩm lập tức ra ngoài, Thiệu Vân An nhìn Vương Thạch Tỉnh. "Nàng ta có ý gì?"

Vương Thạch Tỉnh lắc đầu. "Không biết, mặc kệ nàng."

Tưởng Khang Ninh ngược lại hiểu rõ nói. "Không phải nhìn trúng tiền của các ngươi. Chính là nhìn trúng đại ca đây!"

Thiệu Vân An. "Ý đại ca là sao?"

Tưởng Khang Ninh bình tĩnh trả lời. "Đại ca đây còn chưa có hôn phối."

"..." Thiệu Vân An nghẹn một hơi trong ngực, lập tức ho khan vài tiếng. Vương Thạch Tỉnh nhanh nhẹn xích lại vỗ lưng cho hắn. Vương Thanh và Ni tử bối rối nhìn đại bá.

Vất vả lắm mới nhịn xuống được, Thiệu Vân An thốt lên. "Ta thao."

"Nima, tuyệt đối không thể để nàng ta vào, quá nguy hiểm!"

"Loại người này ta thấy nhiều rồi." Tưởng Khang Ninh nháy mắt. "Nàng bao lớn rồi?"

"Mười bảy."

"Chậc, đến lúc nên gả chồng."

Ý tứ là gì? Thiệu Vân An nhìn biểu tình đại ca lúc này, chỉ có thể nghĩ đến hai chữ "quỷ súc!"

"Đại ca, ngươi...không phải là?" mắt nhìn người dở đến thế sao?

Tưởng Khanh Ninh trừng mắt liếc hắn một cái. "Mắt ta còn chưa có mù!"

Thiệu Vân An vỗ ngực. "Làm ta sợ muốn chết."

Vương Thạch Tỉnh gõ chén hai đứa nhỏ. "Ăn cơm!" Vương Thanh và Ni tử vội vàng cúi đầu xuống chuyên tâm ăn cơm. Tưởng Khanh Ninh cũng không giải thích câu hỏi kia của y là có ý gì, nhưng Thiệu Vân An cảm thấy có chuyện gì đó sắp phát sinh. Đối với mấy lời trò chuyện của Tưởng Khanh Ninh và tức phụ, Vương Thạch Tỉnh không nói gì. Nhưng hắn thấy rõ sự tính kế trong mắt Vương Xuân Tú. Vương Xuân Tú muốn đứng bên ngoài chịu lạnh cứ để cho nàng đứng.

Chu thẩm không đanh đá được như Vương Tứ thẩm. Nguyên nhân cũng bởi vì nhi tử mà bà và Chu thúc không có địa vị gì trong thôn. Nhưng từ khi Vương Thạch Tỉnh mướn nhi tử làm ruộng, hiện tại còn làm luôn các công việc trong nhà, Chu thẩm lại có thêm nhiều phần tự tin. Bà không giống Vương Tứ thẩm, không thể không hề nhân nhượng mà châm chọc Vương Xuân Tú không có mục đích thuần khiết, nhưng vẫn có thể thẳng thắn nói Vương Xuân Tú, đại khuê nữ không ra khỏi cửa lúc này lại đến đây thăm hỏi sẽ khiến người ngoài nói tiếng không hay. Chưa nói trong nhà chỉ toàn nam nhân, hai nhà vốn đã chặt đứt quan hệ tình thân. Vương Xuân Tú nếu hiểu chuyện thì nên yên ổn ở nhà thêu thùa, may vá, nói gì cũng đã đến tuổi gả chồng. Chu thẩm nói xong liền đóng cửa, căn bản không thèm để ý vẻ mặt túng quẫn của Vương Xuân Tú.

Mới đầu Vương Xuân Tú còn ăn vạ ở cổng không chọi đi, muốn tỏ vẻ đáng thương. Nhung Chu thẩm nói không mở cổng là không mở cổng. Vương Xuân Tú ở ngoài bị đông lạnh nửa canh giờ không chịu nổi, lau nước mắt trở về. Nàng nghĩ thầm bản thân dù sao cũng là nữ nhân, bị đại ca, đại tẩu khi dễ, cự tuyệt ngoài cổng. Cho dù trước kia có làm ra vài chuyện có lỗi với đại ca, người trong thôn nhìn thấy chắc chắn sẽ đồng cảm với nàng. Nàng đã quyết định phải dính lấy nhà đại ca. Trên đường trở về gặp phải thôn dân, Vương Xuân Tú còn chủ động "uỷ khuất" mà giải thích nàng mang đồ ăn qua tặng đại ca đại tẩu, đại ca đại tẩu không cho nàng vào cửa. Đáng tiếc, đồng tình thì không được mấy cái, ngược lại lại có người tặng cho nàng vài tiếng cười khẩy. Trong lòng Vương Xuân Tú hoang mang nhưng không dám tỏ ra bên ngoài. So với việc được làm phu nhân huyện lệnh, một chút cười nhạo này thì có là gì.

Vương Xuân Tú về đến nhà, Vương lão thái lập tức hỏi. "Có thấy huyện lệnh đại nhân không?"

Vương Xuân Tú oán trách đáp. "Con đứng bên ngoài nửa canh giờ cũng không cho vào."

"Cái gì!" Vương lão thái nghe thế nổi giận. "Lại là tên sao chổi kia, ta đi tìm hắn!"

"Nương!" Vương Chi Tùng trong phòng đi ra, hơi hơi nổi giận. "Ngài có thể đừng náo loạn nữa được không! Huyện lệnh đại nhân còn đang ở nhà bọn họ!" Sau đó y nhìn Vương Xuân Tú. "Tỷ, ngươi cũng đừng nghĩ đến chủ ý đó. Đại ca cái gì cũng nghe Thiệu Vân An. Thiệu Vân An đã nói rõ không muốn qua lại với nhà chúng ta, ngươi có tới cửa mỗi ngày hắn cũng không cho ngươi vào, ngược lại còn khiến huyện lệnh đại nhân chán ghét."

Vương Chi Tùng cũng có phần tỉnh táo. Thiệu Vân An không phải kiểu người đơn giản. Hiện tại sau lưng hắn có huyện lệnh đại nhân chống lưng, còn có vị đại nhân không biết từ đâu đến kia. Trước khi y thi đạu công danh, trước khi lên làm quan, tốt nhất bọn họ không nên lặp lại rắc rối.

Vương lão thái vỗ bàn cả giận. "Tên Thiệu Vân An kia có bản lãnh cũng là tức phụ nhà họ Vương ta. Đại ca ngươi cũng giống lão cha ngươi vô dụng. Mới thành thân chưa lâu đã bị tên tiểu tiện nhân kia nắm trong tay. Nếu nó bản lĩnh hơn thử xem hắn có dám như vậy sao? Ta là nương hắn! Ngươi là đệ hắn! Xuân Tú là muội muội! Hắn nhận huyện lệnh đại nhân là nghĩa huynh, lại giao hảo với viện trưởng huyện học, nên giúp đỡ ngươi và Xuân Tú! Chính là hắn bị tên kia che mắt! Nương đến giúp hắn mở mắt!"

Vương Xuân Tú ở bên cạnh hát đệm. "Không phải chỉ nhờ Thanh nhi và Ni tử làm thêm chút việc sao? Đại ca bụng dạ quá hẹp hòi. Nói ta muốn bán Ni tử, lời nói từ miệng người khác mà cũng tin. Ta lên làm phu nhân huyện lệnh đối với nhà bọn họ chỉ có chỗ lợi. Nếu ngươi có thể đến Quốc tử giám, chỗ dựa cho nhà bọn họ sau này không phải càng lớn hơn sao? Đại ca tại sao lại không nhìn rõ, thân với người ngoài, có thể bằng thân với người nhà sao?"

Vương Chi Tùng lạnh mặt. "Nương, tỷ, các ngươi thật sự cho rằng đại ca bị Thiệu Vân An che mắt mới không nhận người nhà chúng ta sao? Nương đừng quên, hai mươi lượng bạc tuyệt thân (đoạn tuyệt quan hệ) chính là do đại ca nhơ Triệu Nguyên Đức mang qua. Ngày hôm bọn họ dời nhà, chủ ý của đại ca thế nào các ngươi nhìn không ra sao? Đừng tự lừa mình dối người!"

"Hắn dám không nhận ta là nương! Hai mươi lượng bạc kia là hắn phải hiếu kính ta!" Ở chỗ này Vương lão thái không hề để ý ai vào mắt nói.

Vương Xuân Tú chẳng phải người ngốc, nhưng nàng bắt buộc phải lấy việc bám lấy nhà kia làm hy vọng. Nàng tình nguyện từ lừa dối bản thân rằng đại ca bị Thiệu Vân An ghim chặt, đại ca vẫn sẵn sàng tiếp nhận bọn họ.

Dưới sự bướng bỉnh nói mãi không thông của nương, Vương Chi Tùng sốt ruột nói. "Ngay cả khi đại ca bị Thiệu Vân An chèn ép, nhưng mỗi lần nương giáp mặt Thiệu Vân An không phải la mắng thì chính là khóc lóc. Nương nghĩ Thiệu Vân An có thể tiếp nhận ngài, tiếp nhận chúng ta là người nhà sao? Nếu ngài không tin đại ca cũng có ý đó, vậy ngài cứ thử đối tốt với Thiệu Vân An thử xem, xem đại ca có thay đổi hay không! Nhưng mà, làm cái gì cũng phải nhớ kỹ, chức đồng sinh của ta nếu bị lấy đi lần nữa, ta đừng mong có thể tham gia khoa khảo, đừng mong làm quan. Nếu vậy, ta thà chết còn hơn!"

Buông xuống một câu tàn nhẫn, Vương Chi Tùng xốc rèm cửa vào phòng.

Vương Xuân Tú xoay chuyển tròng mắt, tiến lên bắt lấy tay nương. "Đúng vậy, nương, Chi Tùng nói không sai. Ngài thử đối tốt với Thiệu Vân An một chút, đừng lúc nào cũng mắng hắn. Tên Thiệu Vân An kia vì thanh danh không thể mãi lạnh mặt với chúng ta. Nếu hắn tiếp tục như vậy, vậy là hắn sai. Đến lúc đó, ngài có thể nói hắn bất hiếu, người trong thôn mới đứng về phía chúng ta. Nếu làm to chuyện lên, đại ca hưu hắn, vậy cái kia của đại ca... không phải đều cho ngài quyết định?"

Vương lão thái không chịu. "Tên sao chổi, tiện nhân còn muốn ta đi dỗ hắn!"

"Làm bộ đáng thương thôi mà, nương! Chẳng lẽ ngài không muốn dọn vào nhà lớn ở sao? Không muốn có một đống bạc? Không muốn trở thành lão thái thái được người hầu hạ?"

Làm sao Vương lão thái lại không muốn, đến nằm mơ bà cũng nghĩ đến!

Thấy nương bị động tâm, Vương Xuân Tú nói thêm. "Nương, ngài nghe ta và Chi Tùng đi. Đại ca dù sao cũng là nhi tử của ngài, chỉ cần không có Thiệu Vân An, bắt đại ca trở về không phải dễ như trở bàn tay! Ngay cả đại ca không hưu Thiệu Vân An, chỉ cần ngài có thể làm Thiệu Vân An tiếp nhận chúng ta, tương lai ta và Chi Tùng, một làm phu nhân huyện lệnh, một thi đậu trạng nguyên làm quan. Lúc đó, đại ca cũng phải nghe theo. Nương, hiện tại chịu khó nhẫn nhịn, sau này há lại không có cơ hội cho ngài xả giận?"

"Ta, ta nhìn thấy tên sao chổi kia là muốn đánh chết hắn!" Vương lão thái nắm chặt tay.

"Nương, vì ta và Chi Tùng, ngài tạm thời nhẫn nhịn. Ta đã mười bảy, không thể kéo dài hôn sự nữa!"

Tâm tư trong lòng Vương lão thái đấu đá nhau kịch liệt. Vương Xuân Tú kiên nhẫn thuyết phục, cuối cùng, Vương lão thái tâm không nguyện cắn răng gật đầu. "Được, nương nghe các ngươi. Mau chuẩn bị mâm cơm bát bảo, nương cùng ngươi đi qua." Tưởng tượng đến gia sản và toàn bộ căn nhà lớn của nhi tử sau này đều thuộc về mình, Vương lão thái cố nén sự chán ghét Thiệu Vân An xuống, đồng ý nghe nhi tử và nhi nữ.

Vương Xuân Tú vội vàng nói. "Hôm nay không được. Huyện lệnh đại nhân còn đang ở, ta đã qua một lần, lại qua thêm lần nữa sợ đại nhân phiền chán. Chờ huyện lệnh đại nhân đi rồi chúng ta lại qua, trước tiên phải nắm được Thiệu Vân An, sau đó ngài đề nghị với hắn hôn sự giữa ta và huyện lệnh."

"... Vậy cũng được." Hiện tại Vương lão thái sợ nhất chính là huyện lệnh đại nhân. Vừa nghe thấy huyện lệnh đại nhân còn ở bên kia, hai chân bà mềm nhũn. Tốt nhất là không nên thấy huyện lệnh lúc này.

Trong phòng, ánh mắt Vương Chi Tùng nặng nề.

Bình luận

Truyện đang đọc