HÃN PHU

"Các ngươi vô lại như vậy ta không đánh!"

"Chậc, ngươi không đánh để Thạch Tỉnh đánh, không được thì Tử Du Tử Mục đánh."

"Ra bài không được rút lại! Đây là quy tắc đánh bài cơ bản!"

"Chúng ta vừa mới học, cho phép đổi ý!"

Ni tử mặt đỏ tai hồng, dẩu môi đi đến cạnh cha nhỏ, giật nhẹ tay áo cha nhỏ. Đang tranh bài cùng Tưởng Khang Ninh, Thiệu Vân An giật mình quay lại, kinh ngạc. "Làm sao vậy, Ni tử!"

Ni tử hít hít cái mũi. "Cha nhỏ, con chỉ có đường thua thôi, Hi ca ca quá lợi hại."

"A??"

Mọi người trên bàn mạt chược đều ngây ngẩn. Tưởng Khang Thần đứng lên đi xem nhi tử. Chỉ thấy trước mặt Tưởng Mạt Hi có một đống kẹo nhỏ. Trước mặt Vương Thanh chỉ có ba viên. Chỗ ngồi của Ni tử trống không.

"Hi ca ca lợi hại như vậy!"

Thiệu Vân An nắm tay Ni tử đứng lên, trong lòng thất kinh. Tưởng Mạt Hi thế nhưng lại cùng Thanh nhi và Ni tử chơi xúc xắc!

Tưởng Khang Thần và Tưởng Khang Ninh không đánh bài nữa, Sầm lão cũng đứng dậy qua xem. Thiệu Vân An ngồi xuống vị trí của Ni tử, bế Ni tử đặt trên đùi, nhấc chén lên.

"Tới, Hi nhi, An thúc cùng chơi với con."

Tưởng Mạt Hi vẫn không ngẩng đầu nhìn ai, chỉ chủ ý chén nhỏ trước mắt mình. Thiệu Vân An không để bụng Tưởng Mạt Hi có nghe hiểu hắn nói gì hay không, động tác lưu loát cầm lấy chén của Ni tử, đảo xúc xắc. Lắc xong, hắn mở chén ra. Hai cái bốn điểm, một cái sáu điểm. Chuyện khiến người kinh ngạc lại lần nữa xuất hiện. Thiệu Vân An vừa mới mở chén ra, phía bên kia Tưởng Mạt Hi đã cầm lấy chén của mình lắc lên, chính là tư thế tới lượt chơi. Tưởng Khang Thần và Tưởng Khang Ninh nhìn mà khiếp sợ. Tưởng Khang Thần xoa xoa hai mắt của mình, nghi ngờ có phải mình nhìn nhầm hay không!

Tưởng Mạt Hi gầy ốm nhưng tay nhỏ không hề nhường nhịn mà rung chuyển. Một lúc sau bé buông chén xuống, mở ra.

"Oa!"

Ba cái sáu!

Tưởng Mạt Hi thu tay lại, lại không có phản ứng, nhưng lại khiến mọi người có một loại "ảo giác" là bé đang chờ. Thiệu Vân An kinh ngạc nhìn ánh mắt kích động lại có ánh nước của Tưởng Khang Thần, chớp chớp mắt, hắn quay đầu lại, nói. "Thanh nhi, cho cha nhỏ mượn một viên đường."

Vương Thanh đem cả ba viên đường cho cha nhỏ. Thiệu Vân An cầm một viên đưa tới trước mặt Tưởng Mạt Hi. Tưởng Mạt Hi cúi đầu đem viên kẹo bỏ vào đống chiến lợi phẩm của mình. Tưởng Khang Thần há miệng sững sờ, Tưởng Khang Ninh ôm lấy bả vai đại ca. Mỉm cười, Thiệu Vân AN sắn tay áo lên.

"Tỉnh ca, mang cho ta mấy viên kẹo đường."

Cả nhóm người không chơi mạt chược mà đứng nhìn Thiệu Vân An đối chiến Tưởng Mạt Hi. Thiệu Vân An khí thế đặt chén xuống, mở ra.

"Ba cái năm!"

Tưởng Mạt Hi cầm chén xúc xắc bắt đầu đảo, tiếng vang lách cách.

Bang!

"Hai cái năm, một cái ba!"

"Lại là Hi nhi lớn hơn! Ta không tin!"

Thiệu Vân An chơi liên tục mười lần, chỉ thắng một lần. Tưởng Khang Ninh lên tiếng. "Tới lượt ta."

Thiệu Vân An ôm Ni tử sang một bên, Tưởng Khang Ninh ngồi xuống. Quan sát cả nửa ngày, Tưởng Khang Ninh rốt cuộc cũng hiểu thế nào là đổ xúc xắc. Y ra dáng ra hình cầm xúc xắc bỏ vào chén, bắt đầu lắc.

"Mở!"

Mọi người. "..."

Ni tử che miệng cười trộm, ba cái một, ha ha ha, đại bá thật là ngốc!

Tưởng Khang Ninh trên mặt cứng ngắc, thế nhưng Tưởng Mạt Hi không cho cữu cữu bé cơ hội nào, lách cách lắc chén, lại là ba cái sáu.

"Ah! Hi nhi thật may mắn nha!" Thiệu Vân An ngạc nhiên không thôi. Nước mắt Tưởng Khang Thần làm thế nào cũng không thu về được.

"Tiếp tục!" Tưởng Khang Ninh cố gắng kìm chế nội tâm chấn động, cầm lấy chén.

Sau một nén nhang, Sầm lão vỗ vai Tưởng Khang Ninh. "Ngươi đánh thua hết đường của An nhi rồi, đến lượt ta."

Vương Thạch Tỉnh tinh ý đem đến cho Sầm lão chén kẹo đường mới. Núi kẹo trước mặt Tưởng Mạt Hi chất ngày càng cao, trong ánh mắt thế nhưng có ánh sáng chói rọi. Tưởng Khang Thần im lặng đến phía sau nhi tử ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy. Tưởng Mạt Hi thì nhìn chăm chăm vào chén xúc xắc trong tay Sầm lão.

Thiệu Vân An xem như được chứng kiến cái gì gọi là thần đồng. So với Tưởng Mạt Hi, Tưởng Khang Ninh hoàn toàn không có cửa. Ở đây trừ bỏ Sầm phu nhân, mỗi người đều thay phiên ra trận, ngay cả Quách Tử Mục cũng chơi mười ván. Vương Thạch Tỉnh không tin tà mà cũng đánh mười ván. Kết quả, Tưởng Mạt Hi chỉ thua Quách Tử Du một ván, thua Vương Thạch Tỉnh hai ván, còn lại toàn thắng. Chỉ thấy trước mặt Tưởng Mạt Hi một ngọn núi kẹo đường, đậu phộng chất cao cao, những người khác đều thua tan tác.

Thiệu Vân An xoa mặt, giơ ngón cái lên. "Hay, con đánh rất hay, An thúc cam bái hạ phong."

Tưởng Mạt Hi cầm một viên kẹo bỏ vào miệng, cúi đầu chơi chim máy nhỏ trong tay, bộ dáng giống như đang coi thường "bọn người phàm nhân các ngươi quá kém."

Thiệu Vân An nhìn về phía Tưởng Khang Thần đang không ngừng gạt nước mắt. "Khang Thần đại ca, Hi nhi là thiên tài. Nó vừa mới học xong trong nháy mắt đã hạ gục ta và mọi người. Ta không dám nói bản thân chơi xúc xắc tuyệt đỉnh, nhưng chắc chắn không kém. Kết quả so với Hi nhi hoàn toàn chẳng là gì nha!"

Sầm lão vuốt râu gật đầu. "Hi nhi đúng thật là lợi hại, rõ ràng không phải do vận khí."

Tưởng Khang Thần nghẹn ngào nói không nên lời. Lần đầu tiên có người khen nhi tử là thiên tài, y cảm thấy tâm hồn đã chết thật lâu bỗng bắt đầu sống lại.

Thiệu Vân An cúi đầu nhìn hài tử đang chơi chim máy nhỏ, trong đầu chợt loé lên ý tưởng. Hắn đứng lên vỗ vỗ Vương Thạch Tỉnh. "Tỉnh ca, ta nhớ lúc huynh trở về có mang theo một món đồ chẳng biết là cái gì, có lẽ Hi nhi có thể biết được, huynh với ta đi lấy ra xem."

Vương Thạch Tỉnh trầm mặc đứng lên, cùng Thiệu Vân An ra khỏi phòng, trở về nội viện. Vừa vào phòng, Vương Thạch Tỉnh lập tức hỏi. "Đệ nói là cái gì?"

Thiệu Vân An đáp. "Là khối Rubik, ở chỗ chúng ta nó là món đồ chơi luyện trí óc, ta có nguyên một bộ bằng pha lê. Cứ nói lúc huynh đi đánh sơn phỉ lấy được. Huynh cũng không biết là cái gì, nhìn thấy mới lạ nên đem về."

"Lấy pha lê ra ngoài sao?"

Chim máy nhỏ còn có thể lắt léo giải thích cho qua, còn rubik dù sao cũng là món đồ chơi hiện đại, dễ dàng khiến người khác nghi ngờ.

"Bởi vì nó là pha lê nên mới không sợ bị lộ. Huynh nhìn thấy sẽ biết."

Nói xong, Thiệu Vân An lắc mình vào không gian, Vương Thạch Tỉnh ở bên ngoài canh chừng. Thiệu Vân An không nhớ rõ chim máy nhỏ trong không gian vì sao lại có, nhưng hắn tinh tường nhớ rõ hắn có một bộ rubik bằng thuỷ tinh rất to, rất đáng giá, là bằng hữu của hắn từ nước ngoài đem về tặng cho hắn, đơn giản là vì nó quá đẹp. Thiệu Vân An vốn muốn cất đi, nhưng có lẽ đối với Tưởng Mạt Hi nó có ý nghĩa để sử dụng hơn là cất chứa.

Đồ vật trong không gian phần lớn Vương Thạch Tỉnh chưa có thời gian sửa sang lại. Ngắm đám cây trà, lương thực, rau dưa trưởng thành khoẻ mạnh ngoài ruộng, Thiệu Vân An đến chỗ đám đồ vật còn chưa sắp xếp tìm kiếm. Tìm khoảng hơn hai mươi phút, hắn mới tìm ra được hộp đựng rubik, cái hộp đựng cũng là bằng thuỷ tinh. Thiệu Vân An trực tiếp ôm cả hộp ra khỏi không gia.

"Là cái gì?"

Thiệu Vân An vừa ra khỏi không gian, Vương Thạch Tỉnh liền hỏi, hắn chưa từng thấy khối rubik bao giờ. Thiệu Vân An mở hộp. Vương Thạch Tỉnh lập tức ngây ngẩn cả người. "Đây là rubik?" Nhìn mắt Thiệu Vân An, hắn không chắc chắn hỏi. "Là pha lê?"

"Không phải, là thạch anh tự nhiên, có đẹp không?"

"Đẹp!"

Vương Thạch Tỉnh cầm lên một khối rubik, bên trong có ba màu khác nhau, tất cả đều là hình vuông, lấp lánh dưới ánh sáng. Còn có rất nhiều hình khối lớn lớn nhỏ nhỏ trong hộp, có hình vuông, hình thoi, hình tam giác và mấy hình dạng kỳ lạ khác. Các khối rubik với hình dáng và kích thước khác nhau có số mặt khác nhau, nhưng chỉ có ba màu.

Thiệu Vân An cầm lấy khối rubik bậc hai đơn giản xoay xoay, trên miệng nói. "Xoay tất cả các ô có cùng màu về một phía, ba màu đồng nhất hết là hoàn thành. Cái này là khối rubik bậc hai đơn giản nhất. Ở chỗ ta khối rubik cao cấp nhất có mười một mặt, chỉ có thiên tài hoặc biến thái mới có thể hoàn thành."

Vương Thạch Tỉnh nuốt cổ họng, nhìn tức phụ xoay chuyển khối rubik. Thiệu Vân An không phải thiên tài, một khối rubik bậc hai xoay hơn mười phút mới xong.

Vương Thạch Tỉnh nghiêm túc xem. Thiệu Vân An nhìn màu sắc khối rubik trên tay rồi đưa nó ra. "Huynh thử xem!"

Vương Thạch Tỉnh buông hộp thuỷ tinh xuống, cầm lấy khối rubik. Xoay gần hai mươi phút, Vương Thạch Tỉnh mới hoàn thành. Hai mắt hắn toả sáng. "Rất khó, nhưng rất thú vị!"

"Trong không gian hình như còn có, nhưng chất liệu hiện đại, không thể lấy ra. Huynh thích thì chơi trong không gian."

Vương Thạch Tỉnh hỏi. "Mấy cái này đệ định đưa cho Hi nhi?"

"Cho ba hài tử chơi, bất quá phỏng chừng chỉ có Hi nhi có khả năng giải hết toàn bộ. Chơi cái này yêu cầu trí lực và độ linh hoạt của ngón tay rất cao. Nếu Vương Thanh và Ni tử thấy không vui cũng có thể chơi để rèn luyện. Về sau đồ chơi trong nhà không phân biệt là của ai, để cho ba hài tử cùng nhau chơi."

"Đều nghe theo đệ."

Tuy rằng cảm thấy khối rubik bằng thạch anh này thật mới lạ, thực xa xỉ, Vương Thạch Tỉnh rất nghe lời tức phụ, không dám nói gì.

***

Mọi người ngoài khách phòng chờ mãi chờ mãi không thấy hai người kia trở lại. Càng chờ càng cảm thấy hiếu kỳ không biết Thiệu Vân An đi lấy thứ gì. Tưởng Khang Thần đã ngừng rơi nước mắt, y ôm chặt Tưởng Mạt Hi, vành mắt hồng hồng. Tưởng Khang Ninh cũng kích động không thôi, chẳng lẽ bệnh của Hi nhi có thể trị khỏi sao?

Rốt cuộc, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh đã trở lại. Tưởng Khang Ninh lập tức chất vấn. "Sao mà đi lâu thế! Là cái gì vậy?"

Sầm lão cũng cực kỳ tò mò nhìn hộp thuỷ tinh trong tay Vương Thạch Tỉnh, có thể nhìn thấy rõ ràng mấy khối đồ vật đựng trong hộp.

Vương Thạch Tỉnh bước đến bàn mạt chược, tất cả mọi người đi lại vây quanh. Tưởng Khang Ninh bế Tưởng Mạt Hi lên. Vương Thạch Tỉnh mở hộp, tiếng kinh hô vang lên. "Đây là cái gì?"

Tưởng Mạt Hi thờ ơ chơi chim nhỏ, không để ý chút nào.

Sầm lão vươn tay cầm lấy một khối rubik, nhìn mắt Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, tiếp theo ngó trái ngó phải. "Đây là trò chơi gì?"

Tưởng Khang Ninh một tay ôm Tưởng Mạt Hi, một tay cầm lất một khối, khác với cái trên tay Sầm lão, cũng khác số mặt, suy tư nói. "Đồ chơi này thật tinh xảo, mỗi cái đều có ba màu, hình dạng mỗi cái khác nhau là vì sao?"

Những người khác đều cầm một cái lên nghiên cứu, Vương Thanh kinh ngạc. "Cái này có thể xoay!"

Ni tử cũng ngạc nhiên nói. "Cha nhỏ, cái này có thể xoay!" Nói xong, bé xoay thử vài cái. Tưởng Khang Ninh buông Tưởng Mạt Hi, cầm lấy cái bậc hai nhỏ nhất nhét vào tay bé, nói. "Hi nhi, con nhìn xem cái này."

Tầm mắt Tưởng Mạt Hi từ chú chim máy nhỏ chậm rãi chuyển sang khối rubik, tay từ từ nắm chặt. Thiệu Vân An làm bộ làm tịch cầm lấy khối rubik cao cấp nhất bậc mười một, nói. "Thứ này ta với Tỉnh ca nghiên cứu đã lâu, cũng không biết để làm gì. Vừa hay hôm nay chúng ta nghiên cứu một phen."

Vương Thạch Tỉnh cũng rất tò mò, vừa rồi chơi còn chưa đã nghiện. Hắn cầm lây khối rubik trên tay Thiệu Vân An, dự định trực tiếp khiêu chiến bậc cao nhất.

Hiện trường vừa lúc có mười một người, trừ Thiệu Vân An, mỗi người đều cầm một khối rubik đứng bên bàn mạt chược nghiên cứu. Sầm lão nhíu mày sâu xa nói. "Mỗi cái này đều có ba màu, chắc chắc là có ẩn ý."

Tưởng Khang Ninh gật đầu. "Nhưng vì sao chỉ có ba màu, còn có thể xoay?"

Sầm lão lắc đầu, ông còn chưa nghĩ ra.

Thiệu Vân An không định giải thích, chờ xem ai có thể phát hiện ra sự ảo diệu của rubik. Hắn đặc biệt lưu ý đến Tưởng Mạt Hi, không bao lâu, trong mắt liền ánh lên vẻ kinh ngạc.

"Hi nhi!"

Tất cả mọi người nhanh chóng nhìn về phía Tưởng Mạt Hi, chỉ thấy khối rubik bậc hai trong tay Tưởng Mạt Hi, ba màu sắc được xếp chỉnh tề, ngay hàng thẳng lối.

Thiệu Vân An làm bộ phát hiện bí mật gì to lớn hô lên. "Cái này không phải chơi như vậy chứ?" Trong lòng âm thầm kinh ngạc, Tưởng Mạt Hi không phải chính là thần đồng có chỉ số thông minh tự kỷ chứ! Hay là nói bé không phải tự kỷ, mà là chỉ số thông minh quá cao, bên cạnh đều là người bình thường nên mới lười phản ứng.

Sầm lão vươn tay. "Hi nhi, cho Sầm gia gia nhìn thử."

Tưởng Khang Thần nôn nóng lấy đi khối rubik trên tay Tưởng Mạt Hi. "Hi nhi, cho cha nhìn thử."

Tưởng Mạt Hi buông tay, đưa khối rubik cho cha, đổi qua cầm lấy khối rubik bậc năm trên tay Tưởng Khang Thần, ngay sau đó hai bàn tay lại xoay chuyển.

Sầm lão cầm lấy khối bậc hai từ chỗ Tưởng Khang Thần nghiêm túc nhìn nhìn một hồi, sau đó nói với mọi người. "Có lẽ thứ này nên giải như vậy. Ba màu khác nhau, có thể xoay tròn, cuối cùng mỗi màu sắc phải ở cùng mặt."

"Chúng ta thử xem!" Thiệu Vân An cổ vũ.

"Thử đi!" Sầm bỏ xuống khối bậc hai, cầm lên khối bậc mười một bị Vương Thạch Tỉnh vứt qua một bên. Lúc này đây, cả nhà không ai muốn chơi mạt chược, chơi xúc xắc nữa. Vương Thanh cầm một khối bậc sáu, Ni tử là bậc ba. Thiệu Vân An cầm lấy khối bậc hai đã được giải, làm bộ cẩn thận nghiên cứu, trên thực tế là đảo lộn lại một lần rồi đưa cho Vương Thanh. "Thanh nhi, cha nhỏ cảm thấy khối này dễ hơn khối của con, con chơi thử cái này trước đi."

Xoay chuyển đến ra cả mồ hôi sau đầu, Vương Thanh đưa khối của mình cho cha nhỏ, cầm lấy khối bậc hai. Vương Thạch Tỉnh thuận tay lại tóm lấy khối bậc sáu của Thiệu Vân An.

Đã giữa trưa, không ai muốn ăn cơm, tất cả mọi người đều hăng hái chiến đấu với khối rubik. Ngay cả Quách Tử Mục cũng quên cả đại sự đi nấu cơm, cảm thấy thứ trong tay (bậc bốn) rất quái lạ. Rõ ràng nhìn thì rất đơn giản, nhưng xoay thế nào cũng không đều được các mặt? Sầm lão khiêu chiến khối bậc mười một. Tưởng Khang Ninh chơi khối bậc mười. Không phải là đem các ô cùng màu chuyển tới cùng một mặt sao, thoạt nhìn rất đơn giản nha! Hắn, Tưởng Khang Ninh, chính là người đỗ trạng nguyên lúc mười tám tuổi đó!

A...~~

Thiệu Vân An trong bụng thầm cười to. Các người cứ từ từ giải, ta thấy đói bụng rồi. Liếc mắt nhìn Vương Thạch Tỉnh đồng dạng cắm mặt vào khối rubik, Thiệu Vân An không định quấy rầy hắn, một mình đi xuống phòng bếp chuẩn bị cơm trưa. Nếu cả nhà đều chơi, cơm trưa không cần quá phức tạp.

Bình luận

Truyện đang đọc