HÃN PHU

Cả hai dùng xong bữa tối, Đại Tề Du trình lên hai phần tấu chương dày cộm của Tưởng Khang Thần cho Vĩnh Minh đế. Vĩnh Minh đế theo kiến nghị của quân hậu xem phần tấu chương "quỹ cứu trợ" trước. Vĩnh Minh đế bắt đầu đọc thì biểu tình theo sau biến hoá. Sau khi đọc xong, Vĩnh Minh đế cực kỳ cao hứng. "Hay! Tốt lắm! Việc này không để quân hậu chu toàn thì không còn ai khác có thể. Nếu thành công, đây là việc đại thiện."

Tâm tình vui sướng của Vĩnh Minh đế ảnh hưởng tới Đại Tề Du, y đồng dạng vui vẻ nói. "Thần đã coi thường Thiệu Vân An này. Bên trong có một câu thần cảm thấy phi thường đạo ký. "cái gì lấy từ dân, thì dùng cho dân," nếu việc này thành công, cho dù không thể cứu giúp hết con dân Đại Yến cần cứu trợ, vẫn có thể tích công đức cho hoàng thượng, trợ giúp cho Đại Yến cường thịnh."

Đại Tề Du đứng lên, cung kính quỳ xuống. "Hoàng thượng, thần khẩn cầu hoàng thượng giao việc này cho thần phụ trách."

Vĩnh Minh đế khom người, hai tay nâng quân hậu, hạ giọng. "Trẫm, chuẩn."

"Tạ ơn hoàng thượng."

Đại Tề Du tươi cười khiến Vĩnh Minh đế có chút thất thần, đã bao lâu rồi y không nhìn thấy nhiệt huyết chiến đấu của người này, ý cười thoải mái tràn dâng trên miệng như vậy. Thất thần một lúc, Vĩnh Minh đế ôm trầm lấy Đại Tề Du cười ha hả. "Tề Du, trẫm nhớ tới đã từng nói với ngươi, sớm muộn sẽ có ngày, trẫm và ngươi sóng vai quan sát giang sơn Đại Yến thịnh thế, trẫm sẽ không để ngươi hối hận!"

Đại Tề Du cũng kích động ôm chặt Vĩnh Minh đế. "Thần, mãi mãi không hối hận."

Tại thái dương của quân hậu hạ xuống một nụ hôn thâm tình, thật lâu sau Vĩnh Minh đế mới rời ra.

Kỳ thực, con đường đế vương của Vĩnh Minh đế có thể không cần gian nan như hiện tại. Chỉ cần y lập nữ nhi thế gia vọng tộc làm hoàng hậu, cân bằng thế lực trong triều, được gia tộc sau lưng hoàng hậu chống đỡ, y sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng Vĩnh Minh đế không muốn, hơn nữa trong lòng vô cùng mâu thuẫn, thậm chí là phẫn hận.

Mẫu hậu của Vĩnh Minh đế là hoàng hậu đầu tiên của tiên đế, vì từng cứu mạng tiên hoàng nên được phong làm hoàng hậu, nhưng không có xuất thân thế gia vọng tộc. Vĩnh Minh đế là đại hoàng tử.

Mặc dù thời điểm đó tiên hoàng còn đắm chìm trong thâm tình và ân cứu mạng của hoàng hậu mà phong y làm thái tử. Dùng từ hiện đại chính là nam nhân khi chìm trong bể tình thì não bộ nóng lên, làm ra quyết định. Nhưng...

Từ sau khi mẫu hậu dần bị thất sủng, tiên hoàng bắt đầu xa cách với vị thái tử do chính mình sắc phong.

Những nữ nhân sau này lần lượt tiến cung, lợi dụng gia tộc sau lưng mà tranh giành làm sủng phi của tiên hoàng. Hoàng hậu không có bối cảnh kết quả chỉ có một, không bị phế bỏ giam vào lãnh cung thì cũng bỏ mình tiêu vong. Mẫu hậu Vĩnh Minh đế vì bảo vệ y, biết rõ có người hạ độc, nàng vẫn tiếp tục dùng dược độc mạn tính, mãi đến khi độc phát thân vong nàng mới nói cho Vĩnh Minh đế, không cần báo thù, chỉ muốn y dùng hết thủ đoạn bảo tồn vị trí thái tử.

Hoàng hậu bị độc chết, gây ra làn sóng nghị luận mãnh liệt trong triều đình. Là thái phó của thái tử, Ông lão là người đầu tiên đứng ra lên tiếng, theo sau có Đại tướng quân, Đại lão tướng quân. Tiên hoàng vì dẹp yên lửa giận của thái tử, cùng với bất mãn của trung thần như Ông lão và Đại tướng quân, quyết định xử tử hai người phi tần đang được sủng ái lúc đó, nhưng lại không xử trí gia tộc của các nàng. Nhưng bởi vì vâỵ, có thể là xuất phát từ áy náy hoặc chột dạ, mà tiên hoàng mới từ bỏ ý niệm phế thái tử.

Sau này, mãi tới khi Vĩnh Minh đế đăng cơ, y vẫn luôn bị những gia tộc đó âm thầm hãm hại. Bởi vì chỉ cần một ngày y chưa chết, các hoàng tử khác sẽ không có cơ hội thành thái tử. Bởi vì tiên hoàng đã xác minh, không phế thái tử. Bên cạnh Vĩnh Minh đế nguy hiểm rình rập, người thân cận nhất cũng thành người bị nguy hiểm nhất. Đại Tề Du mấy lần gặp nạn, bị người hạ độc bởi vì y là tâm phúc của Vĩnh Minh đế, bởi vì y là người Vĩnh Minh đế yêu thương. Nếu không phải y võ công cao cường, phía sau lưng là phủ Đại tướng quân, thì y sớm đã không còn trên nhân thế. Dù về sau Đại Tề Du được phong làm quân hậu, Vĩnh Minh đế vẫn chẳng thể kê cao gối mà ngủ, vẫn còn rất nhiều gia tộc từ tiền triều âm thầm muốn đẩy Đại Tề Du vào chỗ chết. Chỉ cần Đại Tề Du chưa chết, người khác không có cơ hội trở thành quân hậu hoặc hoàng hậu, không có cơ hội hạ sinh hoàng tử, thậm chí là thái tử.

Vĩnh Minh đế ghét bỏ những thế gia vọng tộc đó, tình nguyện để giang sơn không yên ổn, tình nguyện để ngôi vị hoàng đế trở nên gian nan, y không muốn cúi đầu, thậm chí còn tính toán một ngày nào đó diệt trừ hết toàn bộ đám thế gia chướng mắt! Chuyện này rất khó, rất khó, Vĩnh Minh đế thậm chí còn chuẩn bị nếu cả đời này y không hoàn thành, sẽ để hậu thế tới hoàn thành. Con đường này tuy gian nan, nhưng Vĩnh Minh đế biết, có một người luôn ở bên cạnh y, trợ giúp y, không oán không hận.

Đại Tề Du ở trong lồng ngực Vĩnh Minh đế ngẩng đầu, nói. "Hoàng thượng có muốn xem phần tấu chương còn lại viết gì hay không?"

"Quân hậu xem cùng trẫm đi."

Vĩnh Minh đế dắt tay quân hậu, kéo y ngồi xuống, cầm lên tấu chương còn lại.

"Hay!"

"Rất hay!"

"Quá tuyệt vời!"

Ông lão ở trong thư phòng, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng la kích động. Chỉ thấy gương mặt Ông ửng đỏ, cặp mắt mở to, râu mép chập chùng lên xuống do hô hấp quá nhanh. Ngồi ở bên dưới chính là người từ trong cung đi ra thì trực tiếp tới đây, Tưởng Khang Thần. Lúc Tưởng Khang Thần chuẩn bị rời thôn, Sầm lão đã sao chép xuống toàn bộ thơ ca mà Thiệu Vân An đã nói, nhờ y mang về kinh cho Ông lão. Sầm lão còn gửi một phong thư cho Ông lão. Hiện tại, mấy thứ này đang ở trên tay Ông lão. Ông kích động tột độ cũng là vì mấy thứ này.

Xem hết văn chương thơ từ kinh điển, lại đọc xong phong thư của của sư đệ và Tưởng Khang Ninh, Ông lão hai mắt sáng quắc ngẩng đầu. "Khang Thần, kể lại cho lão phu nghe hết những gì ngươi nghe thấy, nhìn thấy ở nơi đó."

Tưởng Khang Thần lập tức ngồi thẳng, kỹ càng tỷ mỉ kể hết toàn bộ mọi thứ mới lạ mà y nghe thấy, nhìn thấy ở thôn Tú Thuỷ. Ông lão giống Sầm lão đều là người đáng tin cậy, cũng là chỗ dựa Thiệu Vân An muốn ôm chặt, Tưởng Khang Thần không có ý định dấu diếm, trong lời nói thể hiện rõ sự sùng bái đối với Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh.

Ông lão hứng thú bừng bừng lắng nghe, tưởng tượng chính mình đi thôn Tú Thuỷ gặp gỡ tên tiểu tử kỳ lạ kia. Nghe Tưởng Khang Thần nói Thiệu Vân An không muốn lên huyện học làm phu tử, sợ ngôn luận của mình sinh ra phiền toái không cần thiết, Ông lão nhíu mày; nghe Tưởng Khang Thần nói Sầm lão muốn nhận Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh làm nghĩa tử, Ông lão chỉ nói. "Sư đệ ra tay thật là nhanh;" nghe Tưởng Khang Thần kể Vương Thạch Tỉnh mang về món đồ chơi gọi là khối rubik, đến Sầm lão chỉ có thể giải được bậc bốn, Ông lão cảm thấy ngứa tay, lại nghe kể khối rubik chỉ có một bộ, đang lưu tại Vương trạch, có mười cấp, Ông lão tức khắc tiếc nuối, còn bắt Tưởng Khang Thần hoạ ra cho ông xem bộ dáng của nó; nghe kể bọn hắn còn đánh "mạt chược", sư đệ Sầm Nguyệt Bạch còn chơi xấu, Ông lão thẳng thừng "Lần tới gặp mặt sư đệ nhất định sẽ thuyết giáo hắn."

Ở kinh thành mỗi ngày phải đấu trí đấu dũng, giúp đỡ hoàng thượng thanh trừ chướng ngại triều đình, nghe Tưởng Khang Thần miêu tả bọn họ ăn tết vui vẻ thế nào, Ông lão chỉ muốn đi ngay đến thôn Tú Thuỷ để được yên tĩnh.

Đợi Tưởng Khang Thần kể xong, Ông lão vuốt chòm râu. "Khang Thần a, mấy chuyện này ngươi đừng nói ra bên ngoài. Sự tồn tại của đôi phu phu kia không giữ được lâu, nhưng chúng ta không thể để hai người họ bại lộ quá sớm, chúng ta còn phải đối mặt rất nhiều nguy hiểm và chướng ngại."

"Khang Thần minh bạch."

Nhìn Tưởng Khang Thần, Ông lão trầm mặc, Tưởng Khang Thần nhịn không được hỏi. "Ông bá, ngài, có chuyện gì muốn nói với chất nhi sao?"

Kéo kéo chỏm râu, Ông lão buông tay, nói thẳng. "Khang Thần, Quốc công phủ phái người hỏi thăm hướng đi của ngươi."

Tưởng Khang Thần sắc mặt cả kinh, sau đó trầm xuống. Ông lão nói. "Ngươi bây giờ hiển nhiên chính là hoàng thương mà bệ hạ và quân hậu lựa chọn, trà và rượu thiên kim khó cầu, sinh ý tửu lâu mới mở cũng là khó cầu, ai cũng biết quân hậu chủ trì sau lưng tửu lâu. Bởi thế, quốc công phủ chắc chắn tìm đến ngươi, ngươi cũng nên suy tính cẩn thận."

Tưởng Khang Thần mím chặt môi.

Ông lão hỏi. "Ngươi, còn muốn trở về hay không?"

Tưởng Khang Thần lập tức nói. "Chất nhi đã rời quốc công phủ, Hi nhi cũng sửa thành họ Tưởng, chẳng lẽ lại sửa trở về sao? Nếu như vậy, quốc công phủ thật sự mất thể diện lớn."

Ông lão tán thưởng gật đầu. "Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt nhất. Lão phu hiểu ngươi và Võ Giản chia lìa là bất đắc dĩ, mà Khang Thần, ngươi phải hiểu được một chuyện, quân hậu sở dĩ chọn ngươi, không phải bởi vì ngươi là huynh trưởng của Khang Ninh, cũng không phải bởi vì quan hệ giữa chúng ta, mà bởi vì ngươi là Tưởng Khang Thần, không phải con dâu của Võ gia."

Tưởng Khang Thần gật mạnh đầu. "Chất nhi minh bạch. Chất nhi sẽ không trở lại Võ gia. Ngay cả vì Hi nhi, chất nhi cũng sẽ không trở lại."

"Vậy là tốt nhất." Ông lão thả lỏng tâm tình lo lắng, nói. "Ngươi cũng mệt mỏi, hôm nay không cần về phủ, ở đây nghỉ ngơi đi."

"Vâng."

Lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm của quản gia. "Lão gia!"

Tưởng Khang Thần đứng dậy đi mở cửa, quản gia tiến vào nói. "Lão gia, người trong cung đến truyền khẩu dụ, hoàng thượng triệu ngài tiến cung trao đổi chuyện quan trọng, cần ngài ở lại trong cung mấy ngày."

Ông lão kinh ngạc nhìn về phía Tưởng Khang Thần đồng thời giật mình, nói. "Lão phu đã biết, ngươi đi nói lão phu nhân chuẩn bị cho lão phu một chút."

"Vâng."

Quản gia rời đi, Ông lão nói. "Lão phu tiến cung, mấy ngày nay ngươi tạm thời ở đây, bên An quốc công phủ sợ lại sẽ có người đến tìm ngươi. Chỉ cần ngươi không muốn trở lại, lão phu sẽ ra mặt cho ngươi."

Tưởng Khang Thần nói. "Đã để ngài bận tâm. Việc này chất nhi muốn tự mình xử lý, nếu không được sẽ nhờ ngài."

Suy nghĩ một chút, Ông lão gật đầu. "Cũng tốt. Mà ngươi phải nhớ kỹ, không được miễn cưỡng chính mình. Hiện tại đã khác dĩ vãng, ngươi không cần phải bận tâm nhiều như vậy."

"Chất nhi hiểu."

Ông lão để Tưởng Khang Thần đi nghỉ ngơi. Tưởng Khang Thần rời đi, nhìn cánh cửa khép lại, Ông lão trong mắt đầy suy nghĩ sâu xa.

Trở lại phòng ngủ dành cho khách tại Ông phủ, rửa mặt qua một lần, lúc này Tưởng Khang Thần mới cảm thấy mỏi mệt. Nằm ở trên giường, mặc dù mệt rã rời nhưng y ngủ không được. Lời nói cuối cùng của quân hậu, y không hiểu là ý gì. Hiện tại, y lại minh bạch. Quân hậu nói y không cần sợ người khác đến quấy nhiễu, chắc là ám chỉ An quốc công phủ.

Tưởng Khang Thần nở một nụ cười tự giễu, y nhắm mắt lại. Đã từng, Võ gia khinh thường Tưởng gia sa sút, khinh thường phụ mẫu y không quyền không thế bỏ mình, cứ thế áp bức y. Hiện giờ nhìn lại, y có thể được quân hậu sai sử, mà còn trực tiếp phụ trách sinh ý trà và rượu. Tưởng Khang Thần muốn học theo Thiệu Vân An mắng bọn họ hai chữ "hạ tiện." Bọn họ xem Tưởng Khang Thần y là người nào? Cho dù y đói chết, cũng tuyệt không về lại quốc công phủ. Bọn họ làm ra những chuyện như vậy với y, cả đời y sẽ không quên.

Tưởng Khang Thần mở mắt ra, móc ra một mảnh ngọc cũ đang đeo trên cổ, khóe mắt ửng đỏ. Toàn bộ người ở An quốc công phủ, người duy nhất y mong nhớ, chỉ có người kia. Lần thứ hai đóng lại đôi mắt, Tưởng Khang Thần nắm chặt mảnh ngọc cũ, trong lòng âm thầm niệm tên một người có tên hai chữ Võ Giản.

Nhận được khẩu dụ của hoàng thượng, Ông lão và Đại lão tướng quân chuẩn bị y phục, tiến vào xe ngựa từ trong cung tới đón, đi hoàng cung. Đại lão tướng quân hiện giờ đã ngoài bảy mươi tuổi, lớn hơn Ông lão hai tuổi. Ở thời đại này, người giống Ông lão và Đại lão tướng quân đã được coi là trường thọ. Đại lão tướng quân tên thật là Đại Nghiêu, xuất thân nghèo khổ, mười bốn tuổi đã bị trưng binh đi đến biên quan đánh giặc. Có thể nói, uy danh của Đại gia hiện nay do một tay Đại lão tướng quân, dùng huyết nhục của mình chém giết mà đạt thành.

Đại lão tướng quân trời sinh thần lực, không sợ sinh tử, tác chiến dũng mãnh, lại có tâm kế. Khi tiên hoàng còn là thái tử, Đại lão tướng quân lúc đó đã được hoàng đế phong làm Phiêu Kỵ tướng quân. Đến khi tiên hoàng đăng cơ, ông bao lần lãnh binh đánh bại địch quốc xâm lăng, được tiên hoàng phong lên làm Đại tướng quân. Lúc tiên hoàng ở tuổi xế chiều, phủ Đại tướng quân vững vàng chấn giữ giữa dòng tranh giành mãnh liệt. Khi tân hoàng đăng cơ, hậu nhân của Đại lão tướng quân lại tiếp tục lãnh binh đánh giặc, đuổi giết kẻ địch ra khỏi biên quan, giữ vững giang sơn Yến quốc.

Hai cỗ xe ngựa dường như cùng lúc một trước một sau dừng ở trước cổng nội cung. Ông lão cùng Đại lão tướng quân đều có đặc quyền ngồi xe ngựa tiến thẳng vào hoàng cung. Ông lão xuống xe ngựa trước, Đại lão tướng quân râu bạc, tóc bạc xuống theo sau. Hai vị lão nhân gia vừa nhìn thấy nhau, liền nở nụ cười. Ông lão tiến lên nâng đỡ cái quải trượng đầu rồng của Đại lão tướng quân, cười hỏi. "Lão ca ca cũng bị hoàng thượng triệu kiến?"

Vì bị thương mà tàn phế một chân, Đại lão tướng quân cười ha hả đáp. "Đúng thế! Làm sao, lão đệ cũng bị hoàng thượng tuyên triệu? Chẳng biết là chuyện gì quan trọng, hoàng thượng còn để lão thần ở trong cung vài ngày."

"Lão đệ cũng thế nha."

Ông lão đỡ Đại lão tướng quân, từng bước một chậm rãi hướng về nội cung. Nhóm công công đi tiếp đón nói, hoàng thượng và quân hậu đang chờ mọi người ở Cảnh U cung.

Đại lão tướng quân chống quải trượng, khập khiễng đi chậm rãi. Đại lão tướng quân chỉ hơn Ông lão hai tuổi, nhưng thoạt nhìn lại trông già nua hơn rất nhiều. Hàng năm ở biên quan giết địch, chưa nói đến tình trạng ăn uống thế nào, lao tâm lao lực thế nào, thương tổn do ám khí gây ra mới là nguyên nhân tổn hại đến thân mình của ông. Đùi phải của Đại lão tướng quân chính là do lúc bị thương không kịp thời chữa trị, hơn nữa kỹ thuật chữa bệnh còn không đủ phát triển, nói là bảo vệ, thật ra là phế đi. Đại lão tướng quân không muốn yếu thế, chẳng sợ đứng lên đi lại sẽ gây tổn thương, ông vẫn kiên trì bước đi.

Đại lão tướng quân kéo theo một cái chân tàn phế cứ như vậy chấn thủ biên quan, sau đó Đại gia có chuyện, ông lại phải kéo một thân tàn phế đi bảo vệ Đại gia, phò tá Vĩnh Minh đế thuận lợi đăng cơ. Từ sau khi Vĩnh Minh đế đăng cơ, Đại lão tướng quân rất ít lộ diện, ở trong phủ bảo dưỡng tuổi thọ, giáo dục bọn tiểu bối Đại gia. Hiện giờ ở Đại gia có trưởng tử Đại Minh Quân kế thừa phong hào Đại tướng quân; thứ tử Đại Minh Vinh chức vị chỉ sau Đại tướng quân, Phiêu Kỵ tướng quân; hình bộ thị lang thì có tam tử Đại Minh Qua. Đại lão tướng quân còn có một nữ nhi, xếp thứ ba trong nhà gọi là Đại Oánh Như, gả cho phó tướng của Đại Minh Quân, cũng là hậu nhân nhà tướng, thứ tử của Giang gia, Giang Diệp. Mà khiến người kiêng kỵ nhất, quân hậu Đại Tề Du cũng xuất thân từ Đại gia, tuy là dòng thứ, nhưng từ nhỏ sinh hoạt ở Đại gia, sau lại trở thành thư đồng của thái tử, hiện giờ là quân hậu.

Đại gia có thể coi là gia tộc hiển hách nhất Đại Yến quốc. Thế nhưng, người Đại gia thuỷ chung đều là người kín tiếng. Dù cho quân hậu là người Đại gia, nhưng ở Đại gia từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện ỷ thế hiếp người. Đại lão tướng quân quản lý nghiêm ngặt, đối với người nhà lại càng nghiêm ngặt vạn phần, đặc biệt là từ sau sự kiện xảy ra ở Đại gia mười mấy năm trước, người Đại gia lúc làm việc càng cẩn thận nhiều hơn.

Hai lão đầu đi chưa được vài bước, phía trước nghênh đón một đội người, khiêng hai cái nhuyễn kiệu. Vừa nhìn thấy nhuyễn kiệu, Đại lão tướng quân sắc mặt lập tức khó coi. Người dẫn đầu nhân mã chạy lên hành lễ, nói. "Lão tướng quân, Ông lão, trời giá rét, thiên tuế sợ nhị lão bị lạnh, mệnh nô tài tới đón nhị lão."

Ông lão thừa hiểu trong lòng Đại lão tướng quân không thích người khác xem ông là tàn phế, đặc biệt là tiến vào nội cung rồi còn ngồi nhuyễn kiệu, liền nói. "Hôm nay đúng thật là lạnh, xuân hàn se lạnh, quả nhiên là se lạnh xuân hàn. (Nhiên cũng chẳng hiểu Ông lão đang cảm khái cái gì nữa!) Lão ca ca, hoàng thượng có chuyện quan trọng cần thương lượng với chúng ta, chúng ta không nên chậm trễ, lên kiệu thôi."

Đại lão tướng quân hừ hừ, không tình không nguyện tiến lên nhuyễn kiệu, còn hất văng tay của tiểu thái giám, không thèm khen ngợi người dìu ông. Trác Kim bất đắc dĩ lắc đầu, chờ hai vị lão gia tử yên vị, y hạ lệnh nhấc kiệu.

Ông lão muốn dời đi sự không vui của Đại lão, mở miệng hỏi. "Trác công công, ngươi có biết hoàng thượng triệu hai lão nhân chúng ta vào cung là có chuyện gì không?"

Trác công công thần bí nói. "Nhị lão ngài đến là biết. Nếu nô tài nói lộ ra hết, thiên tuế sẽ không vui."

Hai ông lão tò mò, Ông lão hỏi. "Không phải có chuyện đại sự sao?"

Trác công công cười nói. "Đương nhiên là đại sự, bất quá theo nô tài thấy, không phải là chuyện xấu. Hoàng thượng thiên tuế buổi chiều còn bồi quân hậu ở Cảnh U cung dùng ngự thiện."

Hai vị lão nhân nhìn nhau, đáy lòng tức khắc nhẹ nhàng, chỉ cần không phải chuyện xấu là được. Còn về phần chuyện này có bao nhiêu quan trọng? Không sợ, trời có sập xuống cũng có hai lão nhân này thay hoàng thượng chống lên!

Bình luận

Truyện đang đọc