HÃN PHU

Trong căn phòng sau hậu viện ở Vân Long Các, An Trạch An công công đang nghe đại chưởng quầy báo cáo. Sinh ý Vân Long Các phát triển như hoả bạo, mỗi ngày phải thu mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, tiền bạc thu chi đại chưởng quầy mỗi ngày đều báo cáo lại cho An công công. Lại ngay dịp năm mới, khách nhân xếp hàng tới tửu lâu kéo dài không dứt. Tửu lâu lại mới mở cửa chưa bao lâu, có nhiều chuyện cần đến kinh nghiệm bản thân của An công công. Hơn nữa còn có cửa hàng bán đồ ăn vặt, cửa hàng bán trà hoa, cửa hàng điểm tâm đều cần An công công xử lý. Ông bận rộn đến mức muốn phân thân, không thể không triệu Tưởng Khang Thần hồi kinh.

Nhờ Thiệu Vân An truyền cảm hứng, An công công vừa hồi kinh đã thỉnh cầu quân hậu tu sửa một gian phòng ấm để trồng rau. Cái này không dùng để kiếm tiền như trà và rượu, có quân hậu đồng ý, ở kinh thành đã dựng nên tổng cộng mười cái phòng ấm, dùng để cung ứng nguyên liệu cần thiết cho tửu lâu và cửa hàng. Có đôi khi cũng sẽ đưa vào trong cung, nhưng chủ yếu vẫn là cho tửu lâu. Cũng bởi vậy, các tửu lâu khác ở kinh thành ít nhiều do thiếu rau dưa nên món ăn cũng khiếm khuyết. Vân Long Các thì mỗi ngày đều có rau dưa mới, khách hàng quen chỉ nhiều hơn chứ không ít đi. Điều này dẫn đến việc các tửu lâu khác đã cử người đến Vân Long Các thám thính xem rau dưa xuất xứ từ nơi nào.

Được tiểu tư đến thông báo Tưởng Khang Thần đã trở lại, An công công vội vã thúc giục hắn lại đây. Tưởng Khang Thần vừa bước vào phòng, An công công đã lên tiếng. "Xem như ngươi chịu trở lại." Phất phất tay ám chỉ đại chưởng quầy ra ngoài, An công công vội hỏi. "Vân An có nhờ ngươi mang cái gì về không?"

Tưởng Khang Thần cười nói. "Đương nhiên là có. Vân An còn làm cố nguyên cao nhờ ta mang về cho An đại nhân ngài, còn có điểm tâm, đồ ăn vặt nha. Quan trọng nhất chính là Thiệu Vân An lại đưa ra ý tưởng mới, đại nhân nhìn thử xem.

Tưởng Khang Thần mang bản kế hoạch cửa hàng lẩu ra, An công công cầm lấy đặt sang một bên, nôn nóng hỏi. "Trà và rượu sớm nhất khi nào Thiệu Vân An mới có? Ngày nào cũng có người tới hỏi, một cân lá trà hạng ba bây giờ giá từng đây!"

An công công giơ lên hai đầu ngón tay, Tưởng Khang Thần chớp chớp mắt. "Hai trăm lượng bạc một cân?"

An công công phóng ra ánh mắt khinh thường "sao ngươi lại không tự tin đến thế", lớn tiếng nói. "Hai nghìn lượng!"

"Sao!"

Tưởng Khang Thần nổi da gà. "Hai ngàn lượng?! Trà nhất đẳng không phải mới hai ngàn lượng sao?!" Trước đó trà tam đẳng có giá là một trăm lượng một cân!

"Đó là lúc trước!" An công công lau mồ hôi trên trán. "Trà thượng đẳng và nhất đẳng hiện tại đã lên đến vạn lượng bạc một cân! Dương nãi tử tửu cũng lên tới một ngàn lượng một cân, nhưng chúng ta lại hết hàng!"

Tưởng Khang Thần trợn to hai mắt. "Tại sao? Chuyện xảy ra khi nào? Hôm qua ta vào cung quân hậu không đề cập tới."

An công công gấp đến mức muốn đập bàn. "Là hôm qua có khách nhân tới gặp gia, đưa ra con số này, có đến mấy người! Gia làm sao dám bẩm báo lên quân hậu. Sớm biết vậy, sớm biết vậy đã không bán hết trà và rượu. Hố! Hố lớn!"

Tưởng Khang Thần cũng nóng vội. "Thế, thế, người nọ là ai! Giá, giá này quá cao!"

An công công nói. "Là người bộ lạc Sơn nhân và thương nhân Tiên Lộc quốc! Bọn họ ở chỗ nào đó uống được trà và rượu, nên đồng ý ra giá này!"

"..." Tưởng Khang Thần ngây ngẩn cả người. Thời khắc này, hắn đột nhiên nhớ tới Thiệu Vân An từng nói, sau này sẽ bán trà và rượu ra khỏi biên giới Đại Yến, tới các nước láng giềng khác. Chưa tới bao lâu, bây giờ đã có thương nhân nước khác đến nguyện ý ra giá cao để thu mua trà và rượu. Nhớ đến mấy ý tưởng thương mại, phát triển kinh tế... của Thiệu VÂn An, Tưởng Khang Thần nuốt một ngụm nước miếng, lắp bắp. "Vậy, làm sao mấy cái đó, tốt không?" Y cũng mất trí rồi.

An công công cắn răng nói. "Gia đã gửi thư cho Vân An, nhờ hắn nghĩ cách. Tiểu tử kia lắm chủ ý, thế nào cũng được, miễn là giúp chúng ta nghĩ ra biện pháp. Ngàn vạn ngân lượng đang ở trước mắt, nếu không lấy được, chúng ta còn mặt mũi nào đi gặp hoàng thượng và quân hậu thiên tuế!"

Tưởng Khang Thần nghe thế cũng cuống lên. "Vân An có thể có biện pháp gì. Trà này phải đợi tới cốc vũ hoặc thanh minh mới hái được. Hái xong còn phải đóng kín một thời gian mới có thể bán, dương nãi tử tửu thì càng lâu hơn."

An công công nói. "Gia cũng biết, nhưng hoàng thượng và quân hậu cần bạc, số ngân lượng lớn nằm ở trước mặt như vậy, nếu để bạc đi mất, chúng ta chính là tội nhân! Vân An lúc nào cũng có chủ ý, hắn nhất định có thể nghĩ biện pháp. Gia tin tưởng, chỉ cần hắn giữ lại được đám ngân lượng này, sau này gia chính là thân thúc của hắn!"

Tưởng Khang Thần không biết nói sao cho phải. An công công là tâm phúc bên cạnh quân hậu, địa vị so với Trác Kim còn cao hơn mấy lần, chứ không quân hậu làm sao yên tâm giao việc đối ngoại trà và rượu cho An công công phụ trách. Người muốn nhận An công công làm nghĩa phụ, làm thúc thúc số lượng đếm không xuể, quan viên trong triều không ít người có ý tưởng này, có thể được An công công chủ động nhận làm thúc thúc, thì thể diện lớn biết bao nhiêu.

Cuối cùng Tưởng Khang Thần chỉ có thể nói. "Vậy chờ biện pháp của Thiệu Vân An đi. Những người đó còn ở kinh thành sao?"

An công công gật đầu. "Gia nói nửa tháng nữa mới trả lời, hy vọng nửa tháng sau Vân An có thể cho chúng ta tin tức tốt."

Tưởng Khang Thần nói. "An đại nhân không cần nóng vội. Nếu sinh ý này thực sự không thành, mấy tháng sau, bọn họ nhất định sẽ làm sinh ý với chúng ta. Vân An không phải từng nói, đến lúc đó, tiệc trà xã giao sẽ càng nhiều."

An công công nói. "Ngươi không hiểu, hiện tại không biết bao nhiêu người đang theo dõi chúng ta. Nếu chúng ta không thể làm bút sinh ý này, chưa nói đến việc bọn họ sẽ ở sau lưng chúng ta suy đoán hướng đi của thiên tuế, ngay cả Hằng viễn hầu phủ cũng sẽ mượn cơ hội này mà phủ đầu. Hiện giờ Hằng viễn hầu phủ đã âm thầm phái người đi thu mua trà và rượu trên tay người khác. Mua bán là tiểu, nhân mạch mới đại. Nếu để Hằng viễn hầu phủ cướp được sinh ý này, cho dù sau này chúng ta có trà và rượu, cái giá này sẽ không bao giờ có nữa."

Tưởng Khang Thần minh bạch, có lẽ đây chính là thương cơ Thiệu Vân An từng nhắc đến. Y nhíu mày. "Hằng viễn hầu phủ dám quanh minh chính đại đoạt sinh ý của chúng ta? Bọn họ không biết người chủ trì phía sau là quân hậu sao?"

An công công mỉa mai nói. "Sao bọn họ lại không biết được. Bọn họ căn bản là không thèm để hoàng thượng và quân hậu trong mắt. Bạc của Hằng viễn hầu phủ so với quốc khố của Đại Yến không biết nhiều hơn gấp mấy lần, nhưng mỗi lần hoàng thượng kêu gọi quyên góp ngân lượng, Hằng viễn hầu phủ có bao giờ vì hoàng thượng phân ưu? Người nào mà không biết Hằng viễn hầu phủ muốn nữ nhi nhà mình tiến cung, nhưng hoàng thượng không nể mặt. Ông ta ấy, ước gì hoàng thượng trong tay không có bạc."

Tưởng Khang Thần hiện tại cũng là người của quân hậu, coi như là đồng sự với An công công, An công công mới nói cho y. Chuyện này Tưởng Khang Thần cũng từng nghe qua.

Cao tổ hoàng đế thời còn tại vị đã hạ chỉ sắc phong nhị công, tam hầu, gồm: An quốc công Võ gia, Ninh quốc công Sở gia, Hằng xa hầu Nguỵ gia, Chiêu dương hầu Trịnh gia, Chính xa hầu Lỗ gia. Đến thời kỳ tiên hoàng Khang thịnh, đã tăng đến tam công ngũ hầu, thêm vào Lỗ quốc công Túc gia, Bình an hầu Tằng gia và Cảnh lăng hầu Bạch gia. Lúc Khang thịnh đế về già, Lỗ quốc công phủ và Cảnh lăng hầu phủ do có quan hệ thông gia với Đại gia mà bị tước mất tước vị. Sau khi Vĩnh Minh đế đăng cơ thì hồi phục lại tước vị như cũ. Hiện tại trong kinh thành lưu truyền rộng rãi chính là "tam công, ngũ hầu, nhất vương và nhất tướng." Nhất vương ám chỉ vị "vương" duy nhất của Yến quốc, La Vinh Vương Mộ Dung Đoan, "tướng" chính là đại tướng quân Đại gia.

Trong mười thế gia vọng tộc lớn nhất kinh thành, thì Hằng viễn hầu phủ Nguỵ gia là giàu có nhất. Từ khi cao tổ hoàng đế còn chưa thống nhất giang sơn, Nguỵ gia từ khi đó đã là thương nhân. Khi ấy Nguỵ gia phò tá cao tổ hoàng đế đánh chiếm thiên hạ, cung cấp tiền tài cho cao tổ hoàng đế. Sau khi cao tổ hoàng đế đăng cơ, Nguỵ gia từ vị trí thương nhân thấp hèn nhảy lên thành hầu gia, tay nắm quyền cao chức trọng. Từ đó về sau, Nguỵ gia dựa vào quan hệ với cao tổ hoàng đế mà lũng đoạn toàn bộ thương nghiệp ở Yến quốc, trở thành đế vương thương nghiệp thực sự của Yến quốc.

Đồng thời, là một trong những đại thế gia lâu đời tại Yến quốc, Hằng viễn hầu phủ không biết bao nhiêu lần đưa nữ nhi vào cung, giành lấy lợi ích quyền lực lớn hơn nữa cho gia tộc. Lúc tiên hoàng ở tuổi xế chiều, trong số nam quân nữ phi được sủng ái đương nhiên có người của Nguỵ gia. Tại cơn tinh phong huyết vũ chốn hoàng cung trước và sau khi Vĩnh Minh đế đăng cơ, nam tử nữ nhi các đại gia tộc tiến cung đều bị sát hại hoặc bị đuổi ra khỏi cung, nhân mạch của Nguỵ gia trong cung mới chặt đứt. Sau đó, Hằng viễn hầu phủ cùng các thế gia khác không ít lần thượng tấu, thỉnh Vĩnh Minh đế tuyển phi, mục đích để đưa tộc nhân của mình vào lại hoàng cung, đến bên người hoàng thượng. Thật không may, Vĩnh Minh đế là một kẻ si tình hiếm thấy, căm thù thế gia vọng tộc đến tận xương tuỷ, nhóm gia tộc lớn vì thế cũng chẳng thể làm gì được. Cũng bởi vậy, ngai vàng của Vĩnh Minh đế mới gian nan.

Là thuộc hạ tuyệt đối trung tâm với hoàng thượng cùng quân hậu, nên khi An công công nhắc tới những người dám "coi thường" hoàng thượng cùng quân hậu thì nghiến răng nghiến lợi. Ông lo lắng nóng vội không phải chỉ vì tuyệt bút bạc kia, mà là không thể để Hằng viễn hầu phủ chiếm tiên cơ. Mặc kệ dùng biện pháp nào, ông nhất định phải bắt tới tay những thương nhân giàu có đó. Yên quốc bị tiên hoàng làm cho hư thoái, lại thêm mấy năm chống giặc biên cương, toàn bộ quốc gia đều nghèo đến leng keng (nghèo đến mức chỉ còn mấy xu lẻ), so sánh với bộ lạc Sơn nhân bưu hãn và Tiên Lộc quốc vị trí địa lý thuận lợi, rất ít trải qua chiến loạn, có thể nói là quốc thái dân an, thập phần giàu có. Dùng quan điểm hiện đại mà nói, hai "quốc gia" này thổ hào khắp mọi nơi, ai cũng không thiếu tiền.

Nếu Thiệu Vân An có ở đây, chắc chắn sẽ hỏi, hai quốc gia này giàu có như vậy sao không nhân cơ hội chia rẽ Yến quốc? Chúng ta hãy nhìn một chút vào bối cảnh lịch sử của thời đại này. Bộ lạc Sơn nhân là bộ lạc liên minh từ hai, ba mươi bộ lạc nhỏ, tài nguyên phong phú, dân cư cường tráng. Có thể nói, bọn họ chỉ cần dựa vào thiên nhiên là lợi nhuận có thừa. Mặc dù dân cư bộ lạc Sơn nhân cường tráng, nhưng không dám khai chiến cùng Yến quốc, bởi vị diện tích bộ lạc không lớn, dân cư không nhiều, đồng thời cũng bị Hồ Cáp Nhĩ quốc xâm chiếm. Ở thời điểm tiên hoàng về già Yến quốc mới bắt đầu suy thoái, nhưng vẫn đẩy lui sự tấn công của Hồ Cáp Nhĩ quốc. Cho nên, trừ phi là nhàn rỗi đến đau trứng, bộ lạc Sơn nhân sẽ không động đến Yến quốc.

Tiên Lộc quốc thì cách Yến quốc tương đối xa, ở giữa còn ngăn cách bởi một vùng đồi núi. Tiên Lộc quốc nằm ở ven biển, địch nhân của họ chủ yếu là hải tặc Đại Tư quốc ở bờ bên kia. Do nằm ven biển, hải vận phát đạt, sinh ý của họ chủ yếu dựa vào ngoại thương. Bởi vì giàu có nên dân cư Tiên Lộc quốc tương đối yêu thích cuộc sống an nhàn, hơn nữa vị trí cách xa Yến quốc, nên rất ít khi chủ động gây chiến. Có thể nói, bộ lạc Sơn nhân và Tiên Lộc quốc đối với Đại Yến quốc tương đối hoà thuận.

Yến quốc nghèo, Vĩnh Minh đế không phải chưa từng nghĩ tới việc hợp tác cùng bộ lạc Sơn nhân và Tiên Lộc quốc, bất hạnh là chưa có phương pháp. Thương nghiệp Yến quốc bị Hằng viễn hầu phủ lũng đoạn, trong tay Vĩnh minh đế không có thuộc hạ giỏi về kinh thương. Nếu có, cũng khó lòng vượt qua toà núi lớn Hằng viễn hầu phủ. Hiện tại, Vĩnh Minh đế cuối cùng có thể thoái khỏi bị ảnh hưởng và khống chế bởi Hằng viễn hầu phủ, làm sao chịu để yên cho Hằng viễn hầu phủ cướp đoạt mất.

Nghĩ kỹ điểm mấu chốt trong đó, Tưởng Khang Thần trấn an nói. "An đại nhân, việc này không thể gấp gáp, nếu không chúng ta sẽ bị loạn trận hình. Ta thấy, trước tiên cứ bẩm báo chuyện này cho thiên tuế, sau đó chờ xem Vân An có biện pháp nào hay không. Tết này, ta đã thưởng thức qua rất nhiều món ăn mỹ vị ở chỗ Thiệu Vân An. Vân An đã viết thực đơn, lần này ta trở về là muốn thương lượng với ngài, mở một tiệm lẩu, còn có, Vân Long Các có thể bổ sung thêm món mới, món vịt nướng."

"Cửa hàng lẩu? Vịt nướng?" An công công nhạy bén phát hiện ra thương cơ.

Tưởng Khang Thần lập tức giới thiệu tỉ mỉ cái gì là lẩu, cái gì là vịt nướng, còn kể thêm cảm thụ của y khi lần đầu nếm thử. Ánh mắt An công công càng lúc càng sáng, chưa đợi Tưởng Khang Thần nói xong, An công công vỗ bàn nói. "Mở! Thừa dịp trời còn lạnh, phải lập tức mở cửa hàng lẩu! Vịt nướng thì phải cho đầu bếp thời gian nghiên cứu, sẽ mau chóng bổ sung vào. Vừa khéo, thiên tuế có một nông trang, nuôi không ít dê, vốn dĩ do hoàng thượng tặng cho quân hậu để bổ bổ thân mình."

Tưởng Khang Thần nghe xong vội vàng nói. "Hay là chúng ta tới chỗ khác thu mua thịt dê đi, những con dê đó để dành cho quân hậu."

An công công thở dài. "Quân hậu mỗi lần ăn thịt dê lại đau bụng, lâu rồi không ăn nữa, thịt dê có thể bán lấy tiền nên quân hậu mới giữ lại, nhưng thật bây giờ lại vừa lúc."

Tưởng Khang Thần không nói gì, An công công phấn khích nói thêm. "Nào, chúng ta nói tiếp chuyện cửa hàng lẩu, chờ lát nữa gia tiến cung sẽ bẩm báo quân hậu chuyện trà, rượu và cửa hàng lẩu luôn."

Tưởng Khang Thần từ Vân Long Các trở về Tưởng trạch đã nửa đêm. Y cùng An công công ở Vân Long Các thương nghị cả ngày việc làm sao phát triển Vân Long Các, cửa hàng lẩu và thêm món vịt nướng vào thực đơn, cả một ngày hai người chỉ tuỳ ý ăn tô mì lấp bụng, trong đầu toàn là mua bán, kiếm tiền, sinh ý.

Nói thật, mấy tháng trước, Tưởng Khang Thần không thể nào tưởng tượng nổi cuộc sống của bản thân sẽ bận rộn đến thế. Mà từ khi công việc nhiều lên, tâm y mới càng kiên định, càng thêm nhẹ nhàng. Gông xiềng vác trên người từ trước tới nay phảng phất như bị công việc cuỗm bay đi mất.

Về đến nhà, tẩy đi một thân mệt mỏi, Tưởng Khang Thần không lập tức lên giường nghỉ ngơi, mà ngồi xuống bàn viết tấu chương. Trên phương diện làm ăn, quản lý trướng vụ là An công công, Tưởng Khang Thần không nhúng tay, việc của y chủ yếu là mở rộng sinh ý. Ở quốc công phủ bế tắc nhiều năm, sau này ở kinh thành mở buôn bán "nhỏ", Tưởng Khang Thần mới thấy đầy khó khăn và thách thức, nhưng lại khiến y nhiệt huyết sôi trào. Khoảng thời gian ngắn ở thôn Tú Thuỷ, đi theo Thiệu Vân An học cách buôn bán, tuy khó khăn nhưng y còn có thể ứng phó. Hiện tại số lượng trà và rượu quá ít, ở kinh thành cung không đủ cầu. Tương lai khi số lượng trà và rượu nhiều lên, y nhất định sẽ phá tan ngăn trở cùng chèn ép của Hằng viễn hầu phủ và các thương nhân lớn khác. Phát triển sinh ý của hoàng thượng và quân hậu ra khỏi kinh thành, rộng khắp toàn bộ Đại Yến quốc mới là nan đề cần giải quyết hàng đầu của y.

Đến khi Tưởng Khang Thần viết xong thì đêm đã khuya. Mệt đến nỗi không mở mắt nổi, y trực tiếp ngã nhào lên giường, đá giày, kéo chăn nghiêng đầu ngủ mê mệt, chuyện mà trước giờ tuyệt đối không thể phát sinh trên người y. Nhi tử Tưởng Mạt Hi được đưa đến thôn Tú Thuỷ, điểm lo lắng băn khoăn cuối cùng của y đã được xoá bỏ. Hiện giờ, y chỉ cần lao thẳng về phía trước, vì chính mình, vì nhi tử, vì đệ đệ Khang Ninh, vì Tưởng gia kiến tạo một mảnh trời. Trên chóp mũi nhàn nhạt hương thơm hoa mai, Tưởng Khang Thần dựa đầu trên gối đang ngủ. Trong mộng, có người ôm chặt y, ghé vào lỗ tai y thì thầm: "Thần bảo... Thần bảo..."

Bình luận

Truyện đang đọc