HÃN PHU

Sự thật chứng minh, người có thể đỗ trạng nguyên lúc mười tám tuổi chưa chắc có thể thu phục khối rubik. Tưởng Khang Ninh, thần đồng trong miệng đám đông, chỉ có thể giải được khối bậc hai và ba. Không cần đề cập đến khối bậc mười, cả nguyên buổi tối y còn đang vật lộn với khối thứ tư. Sầm lão, hô hô, đã từng là học sĩ tứ phẩm, cũng chỉ dừng bước ở bậc bốn. Vương Thanh miễn cưỡng giải được bậc hai. Ni tử thì hoàn toàn bỏ cuộc, cả bậc hai bé cũng không trị được.

Trên cơ bản, mọi người lớn đều dừng bước ở bậc bốn. Vương Thạch Tỉnh cũng đầu hàng. Thứ này nhìn qua thì đơn giản, nhưng thực tế thao tác rất khó. Thiệu Vân An hiểu rõ giới hạn của mình, căn bản không hề đi khiêu chiến cấp độ cao. Nhưng khiến người khác kinh ngạc nhất chính là Tưởng Mạt Hi. Lúc nhóm người lớn tưởng chừng bị khối rubik cấp bốn hạ gục, bé lại có thể giải được rubik cấp năm, thẳng tiến đến cấp sáu.

Đã đến giờ đi ngủ, Tưởng Mạt Hi vẫn còn hăng hái khiêu chiến khối rubik cấp sáu. Trên chóp mũi lấm tấm mồ hôi, ánh mắt sáng ngời, dường như cuối cùng cũng phát hiện ra thứ khiến bé hứng thú.

Mọi người chơi rubik quên luôn cả bữa ăn tối đoàn viên. Thiệu Vân An không thể không lên tiếng. "Thứ này không chạy mất, ngủ xong ngày mai tiếp tục chơi. Sầm lão, ngài nên nghỉ ngơi, cứ chơi nó riết sẽ chóng mặt. Thanh nhi, Ni tử, đi ngủ." Nói xong, hắn lấy lại khối rubik của Vương Thạch Tỉnh.

Vương Thạch Tỉnh bỏ xuống khối rubik hắn chơi rất nhiều lần nhưng không giải được, lấy tư cách đại gia trưởng lên tiếng. "Canh giờ không còn sớm, đều nên nghỉ ngơi. Thanh nhi, Ni tử, ngày mai các con cùng cha và cha nhỏ đi chúc tết, phải dậy sớm."

Vương Thanh lưu luyến bỏ khối rubik xuống. Ni tử còn chưa chuyển mắt khỏi khối rubik cấp sáu trong tay Tưởng Mạt Hi. Hiện tại, ánh mắt Ni tử dành cho Tưởng Mạt Hi lấp đầy sự sùng bái. Thiệu Vân An tiến lên bế Ni tử. Tưởng Khang Thần xấu hổ bỏ khối rubik cấp năm vẫn chưa có manh mối nào xuống. Không phải Tưởng Khang Thần đã phá được khối cấp bốn, mà khối cấp bốn đang bị Sầm lão chiếm giữ.

Tưởng Khang Thần bế Tưởng Mạt Hi luôn không ngừng tay đi rửa mặt ngủ. Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh mang Thanh nhi và Ni tử về phòng của hai bé. Sầm lão có Sầm phu nhân quản. Những người khác thì tuỳ tiện, dù sao cũng là ăn tết. Hôm nay là mùng một, vốn dĩ nên đi chúc tết mấy nhà, kết quả, vị gia chủ Vương Thạch Tỉnh mê chơi đến độ quên cả "công việc chính." Thiệu Vân An cũng không phải người dài dòng.

Trở lại phòng, Vương Thạch Tỉnh dư vị nói. "Trò chơi rubik rất là có ý tứ!"

Thiệu Vân An cười. "Ta cũng không biết huynh lại thích như vậy. Mấy cái này là hình dạng khối vuông, trong không gian còn có các kiểu dáng khác."

Vương Thạch Tỉnh có điểm ngượng ngùng, cúi đầu hôn lên môi tức phụ, hỏi. "Chỗ đệ ở có nhiều trò chơi hay lắm sao?"

"Có chứ, nhưng ta đã qua tuổi chơi rồi nha. Hôm nay nếu không phải phối hợp với mọi người, ta thật ra thích chơi mạt chược hơn. Ta không biết là Sầm lão bọn họ cũng thích trò này. Không bằng huynh lấy mấy khối rubik trong không gian, gỡ ra xem họ làm như thế nào, sau đó làm vài bộ tặng mọi người?"

"Được, cái này tặng người rất tốt. Chỉ có một bộ chơi không đủ, Hi nhi xem chừng không đến mấy ngày có thể giải được khối khó nhất kia."

"Nó là yêu thích thứ mới lạ. Mặc kệ có phải tự kỷ hay không, ở phương diện khác chắc chắn là thiên tài. Nếu linh nhũ và linh tuyền hữu dụng, Hi nhi tương lai rất khó nói. Huynh xem, chúng ta có nên dẫn dắt hướng đi tương lai của Hi nhi không? Khang Thần đại ca hôm nay chảy rất nhiều nước mắt, hẳn trong lòng rất khổ."

"Việc này tức phụ cứ quyết định, ta đều nghe theo đệ."

"Ừ, để ta quan sát đã rồi tính sau."

Vào phòng, Vương Thạch Tỉnh không chơi nữa, cùng tức phụ trò chuyện, hôn hôn miệng, sờ rồi sờ. Tuy không có làm, nhưng cũng thật mỹ mãn mà ôm tức phụ trên chiếc giường đất ấm áp. Vương Thanh và Ni Tử mệt mỏi trở về phòng, rửa mặt xong thì lên giường ngủ thiếp đi.

Tưởng Khang Thần trong khách phòng. Y ôm nhi tử đang ngủ say trong lòng mà âm thầm rơi nước mắt, trên mặt lại là nụ cười nhẹ nhõm. Tưởng Mạt Hi ngủ, hai tay còn ôm chặt khối rubik cấp sáu. Tưởng Khang Thần nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt rơi xuống mặt hài tử. Giờ khắc này, chỉ có y mới biết y nhớ người kia như thế nào. Muốn nói cho hắn biết, nhi tử của bọn họ không hề ngốc. Nhi tử của bọn họ rất thông minh.

Nằm ở trên giường, Sầm lão vẫn trợn tròn mắt. Sầm phu nhân nhắm mắt lẩm bẩm. "Sao còn chưa ngủ? Đã trễ thế này. Tuy nói là ăn tết, nhưng ông cũng có tuổi, đừng bướng."

Sầm lão nhìn chằm chằm nóc giường nói. "Hi nhi không chừng có thể được Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh chữa khỏi. Vân An làm cái gì "cố nguyên cao" cho quân hậu, nói là tốt cho thân thể. Nếu quân hậu ăn vào có thể sinh hạ hoàng tử, Vân An tuyệt đối sẽ là kỳ nhân của cả Đại Yến. Ta luôn mong chờ hắn có thể làm cho gì Đại Yến. Có lẽ, chờ mong của ta vẫn còn quá nhỏ."

Sầm lão phu nhân mở mắt, quay đầu. "Ông nói, An nhi rốt cuộc xuất thân thế nào? Làm sao lại có nhiều thứ kỳ diệu như vậy? Chẳng lẽ hắn thật sự là kỳ nhân? Vậy sao trước kia hắn không để lộ ra? Lại còn bị người nhà bức hôn. Nếu không phải Vương gia ham tài, hắn trời xui đất khiến mà gả cho Vương Thạch Tỉnh, nếu gả cho Vương Chi Tùng thì đúng là huỷ hoại."

Sầm lão nói. "Khang Ninh nói Vân An là con nuôi, sợ là dưỡng phụ dưỡng mẫu nhận nuôi hắn không được đường hoàng. Vân An không nhớ rõ phụ mẫu thân sinh là ai, cũng không muốn cành mẹ đẻ cành con (chuyện bé xé to), chuyện này hắn không muốn truy cứu. Khang Ninh mới làm vậy. Hắn chết qua một lần, khác biệt trước sau rõ như vậy chắc chắn có liên hệ với chuyện này. Hoàng thượng ý tứ không muốn tra xét, ta và ông cứ coi như hồ đồ. Đã là chuyện của kỳ nhân thì phàm nhân như chúng ta làm sao hiểu. Còn nữa, tiểu tử Vân An này rất hợp ý ta, ta cũng muốn kết giao với hắn, chỉ là hơi lo lắng hắn quá nổi bật lại đưa đến tai hoạ."

Sầm phu nhân khó hiểu. "Có hoàng thượng, quân hậu và Ông lão sư huynh ngươi còn sợ nguy hiểm sao?"

Sầm lão thở dài. "Trong triều không phải chỉ có hoàng thượng, quân hậu và sư huynh ta. Trà và rượu khẳng định đã bị Hằng viễn hầu phủ để ý. Phía sau Khang Ninh và Khang Thần còn có Quốc công phủ phiền toái, trong triều còn phe cánh cũ của tiên hoàng. Đại gia đối địch, đều là mối hoạ. Với những người này mà nói, Vân An có lợi hại cũng chỉ là một thảo dân, sinh tử không quan trọng."

Sầm phu nhân lo lắng hỏi nhỏ. "Ngươi là nói, Vân An sẽ gặp nguy hiểm."

Sầm lão đáp. "Cũng không phải. Nhưng tương lai chắc chắn không tránh khỏi phiền toái. Ta phải viết phong thư cho sư huynh. Cả đời này của ta còn chưa gặp được hậu bối nào hợp ý ta như Thiệu Vân An. Ta tuy không ở miếu đường, nhưng vẫn muốn tận lực chiếu Phật. Ta thật hi vọng Thiệu Vân An có thể chữa khỏi thân thể cho quân hậu, giúp quân hậu sinh hạ long tự. Như vậy thì không còn ai dám đụng đến hắn."

Sầm phu nhân không khỏi ngạc nhiên. "Cố nguyên cao thật sự thần kỳ như vậy?"

Sầm lão nói. "Hy vọng như thế. Vân An cũng làm cho chúng ta mà. Cố nguyên cao phải ngâm trong rượu vàng với a giao ít nhất mười ngày. Hắn làm trước cho quân hậu, ta với bà thì phải chờ thêm."

Sầm phu nhân nhẹ nhõm. "Vân An và Thạch Tỉnh đều biết tri ân, hiểu lí lẽ."

Sầm lão ha ha cười nói. "Hắn a, từng nói với Khang Ninh, muốn nhờ Khang Ninh làm chỗ dựa. Còn nói với ta, muốn hiếu kính ta để sau này đưa Thanh nhi vào Quốc tử giám. Tên tiểu hô ly vuốt mông ngựa còn vuốt đến quanh minh chính đại." Ngưng cười xong, ông lại thở dài. "Quân hậu nếu có tin vui, hoàng thượng càng tín nhiệm Vân An. Đây mới là chỗ dựa lớn nhất."

Quay đầu về phía thê tử, Sầm lão trịnh trọng nói. "Ngươi ngày thường hướng dẫn thêm lễ nghi cho Ni tử, giúp nó luyện cầm thật tốt. Cho dù cố nguyên cao có hữu hiệu hay không, theo ta thấy, Vân An Thạch Tỉnh ngày sau chắc chắn sẽ lên kinh thành. Thanh nhi hay Ni tử cũng đều phải hiểu biết lễ nghi quy củ."

Thấy phu quân trịnh trọng dặn dò, Sầm phu nhân cũng cẩn thận ghi nhớ.

Nếu Thiệu Vân An biết Sầm lão lo lắng cho hắn như thế, chắc chắn sẽ rất cảm động mà ôm chầm lấy ông. Hắn ngày nào cũng mở miệng nói muốn nhận Tưởng Khang Ninh làm chỗ dựa, muốn Sầm lão đưa Thanh nhi vào Quốc Tử Giám cho nên mới tặng nhiều lễ, ôm chặt đùi, nhưng trên thực tế, hắn là người đơn độc xuyên không, ở thời không ngàn năm cổ đại không thân thích, làm sao lại không muốn có thêm nhiều thân nhân, bằng hữu! Sầm lão và phu nhân chủ động tới nhà ăn tết, hắn không biết đã cao hứng đến cỡ nào.

Ngày hôm sau, một nhà Vương Thạch Tỉnh như bình thường rời giường. Sầm lão và Sầm phu nhân cũng mới thức dậy, đêm rồi ngủ cực kỳ ngon giấc, không biết có phải do vận động não bộ nhiều quá hay không. Quách Tử Mục ở trù phòng chuẩn bị bữa sáng. Quách Tử Du chuẩn bị đồ mừng năm mới cho Vương Thạch Tỉnh. Không thể không nói, có một vị quản gia danh chính ngôn thuận như Quách Tử Du, Thiệu Vân An bớt lo hơn nhiều. Năm mới tặng ai cái gì đều phải có quy tắc, người hiện đại như Thiệu Vân An làm sao biết những thứ này.

Sầm lão hiện tại đang ở đây, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh không cần đi lại. Bữa sáng có cháo và bánh bao thịt, còn có kim chi. Ăn sáng xong, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh mang theo Thanh nhi cùng Ni tử ra cửa chúc tết. Sầm lão ở nhà mải mê chơi rubik, đến nỗi Sầm phu nhân xem mà còn lắc đầu ngao ngán, lo lắng đôi mắt và cổ của người bạn già.

Điểm dừng chân đầu tiên của phu phu hai người là nhà lý chính. Đối với sự xuất hiện của một nhà Vương Thạch Tỉnh, nhà lý chính muốn bao nhiêu nhiệt tình là có bấy nhiêu nhiệt tình, đến nỗi Thiệu Vân An nổi cả tầng da gà da vịt. Người tới chúc tết nhà lý chính cũng không ít, trong đó nhiều nhất là tộc nhân Triệu thị. Nhìn thấy Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh thì khỏi nói có bao nhiêu nhiệt tình. Đối với Vương Thanh và Ni tử cũng thập phần quan tâm. Bên này khen Vương Thanh đọc sách giỏi, chỗ kia khen Ni tử ngày càng xinh đẹp. Khen đến hai đứa bé phải cầu cứu cha nhỏ. Hai bé bình thường làm gì gặp phải loại "đãi ngộ" này chứ!

Tuy vậy nhưng những người này cũng không phải trợn mắt nói dối. Có thể vào Bạch Nguyệt học đường, trong mắt các thôn dân, Vương Thanh hẳn là có thể đến Quốc tử giám khảo tú tài. Hoàn toàn khác so với Triệu Tùng Bác và Vương Diễn. Triệu Tùng Bác và Vương Diễn là được hưởng lây từ Vương Thanh. Hiện tại, Vương Thanh lại không phải người trước kia dễ dàng bị khi dễ, có phụ mẫu nhưng không khác nào cô nhi đáng thương, mà là công tử nhà giàu khiến nhiều người ghen tỵ, còn khiến không ít khuê nữ nhà khác động lòng muốn liên hôn. Mà Ni tử, càng khiến các nữ tử trong thôn ganh ghét không thôi.

Ni tử mặc chiếc áo bông tơ lụa màu đỏ, cộng thêm một kiện áo trong cùng màu. Bên dưới mặc váy lụa trắng, khoác áo lụa màu hồng đào. Một thân quần áo này họ không với tới được. Ngay cả trong thôn, trừ Vương Thạch Tỉnh, nhà giàu nhất như Lý chính và Tôn gia cũng không có khả năng cho hài tử vận y phục như vậy.

Còn về trang điểm, Sầm phu nhân chải cho Ni tử hai cái búi tóc tròn, là loại búi tóc thường thấy ở các bé gái. Trên hai búi tóc được đính thêm trâm cài bằng ngọc. Trên tai cũng đeo một đôi khuyên tai trân châu thanh ngọc. Cổ tay trái đeo hai vòng ngọc. Nếu không phải các thôn dân ngày ngày đều thấy Ni tử, sợ lại tưởng quan gia tiểu thư từ đâu tới. Với nông hộ nhân gia mà nói, có một chiếc vòng tay bằng bạc trong mơ thôi cũng đủ vui rồi, huống chi là vòng ngọc còn quý hơn vàng.

Ngoại hình Vương Thanh và Ni tử quả thật thay đổi rất nhiều. Ban đầu có không ít người trong thôn ôm tâm lý xem kịch vui, tính chờ xem hai đứa nhỏ sau khi có cha kế sẽ thảm hại hơn như thế nào. Hiện tại, ai mà không hâm mộ hai đứa nhỏ, có cha kế so với thân mẫu còn hạnh phúc hơn.

Quách Tử Du chuẩn bị đồ chúc tết cho Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh không quá quý trọng, chủ yếu là thức ăn nhà làm. Vương Thạch Tỉnh là nhà giàu nhất trong thôn, nếu tặng lễ quá giá trị, đối phương làm sao đáp lễ lại. Không bằng tặng chút thức ăn hiếm lạ trong nhà còn ý nghĩa hơn.

Ngồi ở nhà lý chính một lát, uyển chuyển từ chối lưu lại dùng bữa trưa, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An lại mang theo hai đứa nhỏ qua nhà tộc trưởng Vương Văn Hoà chúc tết. Từ sau khi Thiệu Vân An đưa Vương Diễn vào Bạch Nguyệt học đường, tâm tính Vương Văn Hoà thay đổi rõ rệt. Vốn dĩ vô cùng thất vọng với Vương lão thái và Vương Chi Tùng, hiện tại mỗi lần nhìn thấy Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh lại giống như nhìn nhi tử của mình. Hai người vào nhà, Vương Văn Hoà nhiệt tình tiếp đón không khác gì Lý chính.

Lão bà Vương Văn Hoà, Vương Tiền thị và Vương Tố thị luôn tươi cười tiếp đón Thiệu Vân An. Khuê nữ của Vương Văn Hoà đã xuất giá nay cũng về nhà phụ mẫu. Nhìn thấy Thiệu Vân An lập tức nói lời cảm tạ Thiệu Vân An vì đã giúp đưa cháu nàng vào Bạch Nguyệt học đường. Còn bắt nhi tử và hai nhi nữ của mình cúi đầu chúc tết Thiệu Vân An, khiến Thiệu Vân An rất ngại ngùng. Nữ nhi nhà Vương Văn Hoà gọi là Vương Tịnh, là trưởng nữ, lớn hơn Vương Thư Bình sáu tuổi, xuất giá từ rất sớm.

Vương Tịnh sinh được ba hài tử, trưởng tử Từ Lâm đã mười sáu, học được mấy năm tư thục, nhưng không thi đậu đồng sinh nên không tiếp tục đọc sách, hiện tại đang làm tiểu tư trong thú y quán, cũng coi như là chân chạy việc lệ thuộc vào thú y tại huyện nha, đi theo để học việc. Bên trượng phu Vương Tịnh là đại gia tộc, lại chưa phân gia, các thúc các thẩm đều ở cùng một chỗ. Nhị thúc của Từ Hoài Lâm, phu quân của Vương Tịnh là cử nhân, đương gia của toàn gia tộc. Từ Hoài Lâm tuy là trưởng tử, nhưng vì nguyên nhân này mà trong gia tộc, nhị thúc chưởng gia, phụ mẫu có ý hướng theo nhà nhị thúc, cho nên gia đình nàng chỗ nào cũng phải cẩn thận.

Vương Văn Hoà là tộc trưởng, nhưng dù sao cũng chỉ là tộc trưởng thôn Tú Thuỷ. Vương Tịnh xuất giá thật ra là vì coi trọng sự giàu có của Từ gia. Từ Hoài Lập lại là trưởng tử, thành thật trung thực. Nào biết, mười tám năm qua đi, Từ Hoài Lập không thể lên làm chưởng gia, Vương Tịnh là đại tẩu mà lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt mấy cô em mà sống. Ba hài tử trong nhà luôn phải nhường nhịn các đệ đệ muội muội. Từ Lâm từ nhỏ đã thích học thú y. Chức tiểu tư thú y quán này là do chính y tự tìm, vì thế mà khiến không ít người chê cười.

Vương Diễn vào Bạch Nguyệt học đường, nghe nói còn được Sầm lão coi trọng. Cho dù việc này là do hưởng lây từ Vương Thanh, nhưng đối với nhà Vương Văn Hoà, bao gồm cả Vương Tịnh ở nhà chồng luôn bị khinh bỉ mà nói là đại sự đáng tự hào. Từ sau khi chuyện này truyền tới tai nhà phu quân, địa vị Vương Tịnh cũng lên cao. Nhị đệ muội ngày thường hay diễu võ dương oai, nay nhìn thấy nàng thì ôn hoà hơn hẳn. Mặc dù vị cử nhân kia là đương gia, tuy nói từng vào thư viện trên huyện đọc sách, cũng từng gặp Sầm lão vài lần, nhưng làm gì có tư cách được Sầm lão để mắt đến. Chẳng qua là nhân cơ hội lễ tết theo vài người lên huyện học tặng quà cho Sầm lão, nhân tiện hỏi đáp mấy câu.

Sau khi Vương Diễn đến Bạch Nguyệt học đường của Sầm lão, vị cử nhân đương gia này liền có ý nghĩ muốn thông qua Vương Tịnh để kết giao với Sầm lão. Dùng ngôn ngữ hiện đại mà nói, Sầm lão rất có địa vị trong ngành giáo dục, đối với Sắc Nam phủ càng quan trọng hơn. Vị cử nhân đương gia tuy có công danh, cũng từng quyên góp tiền lấy được chức quan nhỏ trong huyện. Nhưng vì không có bối cảnh, chưa đến hai năm đã bị cách chức. Nếu có thể lọt vào mắt của Sầm lão, hoặc là có thể giao hảo với Sầm lão, đối với y đương nhiên là rất có lợi. Ngoài vị cử nhân đương gia, gia đình phu quân bao gồm phụ mẫu đều có ý này. Mẫu thân phu quân trước khi nàng về nhà đã nói rõ ràng, muốn nàng phải ra sức, dù sao cũng là sự tình quan trọng của nhà họ Từ.

Vương Tịnh không ngốc. Chưa nói nàng, ngay cả thân đệ đệ Vương Thư Bình còn chưa có tư cách thông qua Thiệu Vân An mà gặp mặt Sầm lão. Vương Tịnh nói cho Vương Thư Bình ý tứ của nhị thúc. Vương Thư Bình lập tức khuyên nàng đừng nên động tâm tư này. Từ gia muốn thế nào thì tự bọn họ nghĩ cách. Nếu bọn họ thật sự muốn làm như vậy, chưa nói đến Thiệu Vân An sẽ nghĩ thế nào, Sầm lão tuyệt đối sẽ không vừa lòng đối với Vương gia, Vương Diễn. Hiện tại chuyện gì cũng không quan trọng bằng tiền đồ của Vương Diễn. Vương Diễn có tiền đồ càng cao, Vương Tịnh còn sợ không có địa vị ở nhà phu quân?

Vương Thư Bình cũng không dấu diếm Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Lúc hai người chuẩn bị qua nhà khác chúc tết, Vương Thư Bình lén nói chuyện này với Vương Thạch Tỉnh. Vương Tịnh sẽ không thay mặt lão nhị Từ gia mở lời, nhưng khó đảm bảo người Từ gia sẽ không ỷ vào quan hệ mà làm phiền Thiệu Vân An.

Thiệu Vân An rất thích tính cách thẳng thắn này của Vương Thư Bình. Rời khỏi nhà Vương Văn Hoà, Thiệu Vân An hỏi Vương Thạch Tỉnh. "Muốn giúp không?"

Vương Thạch Tỉnh không chút nghĩ ngợi nói. "Kệ đi, đệ giúp một nhà, lại có thêm nhiều người đến tìm đệ. Chúng ta không nên tạo phiền toái cho Sầm lão."

"Nghe huynh."

Thiệu Vân An đương nhiên cũng nghĩ như vậy. Không phải Vương Thạch Tỉnh là đương gia sao, đương nhiên phải tôn trọng đúng không!

Sau đó, phu phu hai người mang theo hai hài tử đi chúc tết thêm vài vị tộc trưởng trong thôn, một vài gia đình hảo hữu, bao gồm Vương Tứ Thẩm cùng Ngân thúc. Lúc đi mang theo nhiều đồ chúc tết, lúc đề quà đáp lễ lại càng nhiều hơn. Những người được hưởng lợi trực tiếp hoặc gián tiếp đều vô cùng cảm kích. Người không được hưởng lợi cũng muốn ra sức kết giao. Gần đến giờ ăn trưa bốn người mới trở về nhà.

Từ xa đã nhìn thấy vài cỗ xe ngựa trước cửa viện, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An quay qua nhìn nhau, nhanh chân nện bước. Thiệu Vân An nói. "Thanh nhi, Ni tử, các con về trước, nói với khách nhân là chúng ta lập tức về đến."

Vương Thanh và Ni tử nắm tay chạy về.

Bình luận

Truyện đang đọc