HÃN PHU

Thôn dân có nhà ở gần đó nhanh chóng mang giấy bút tới, còn cẩn thận mang theo bàn ghế. Người thôn Tú Thuỷ, đại bộ phận hiện tại đều có dư bạc, có thể cho hài tử đi đọc khoá, đi trường tư thục thì cần chuẩn bị giấy bút. Sầm lão hướng Khang Thuỵ gật đầu. Khang Thuỵ ngồi xuống, chấp bút.

Sầm lão nói. "Vương Đại Lực, Vương Chu thị, lão phu hỏi lại một lần, các ngươi có đồng ý dùng năm trăm lượng bạc bỏ tên Vương Thạch Tỉnh ra khỏi gia phả, từ đây không còn quan hệ máu mủ."

Vương Đại Lực. "Ta đồng ý."

Vương lão thái xoay chuyển tròng mắt, Chu Văn Hoa tức giận. "Ngươi không muốn thì thôi! Dù sao ngươi cũng đâu coi Thạch Tỉnh là nhi tử, đỡ cho Thạch Tỉnh phải mất một bút bạc."

Vương lão thái nhanh chóng đáp. "Ta nguyện ý, ta nguyện ý."

"Được!" Sầm lão lớn giọng. "Hôm nay, lão phu đứng ra làm chứng, Khang Thuỵ ngươi viết."

"Mời lão sư."

"Hôm nay, thôn dân thôn Tú Thuỷ, Vương Đại Lực, cùng phu nhân Vương Chu thị nhận của trưởng tử Vương Thạch Tỉnh chẵn năm trăm lượng bạc. Từ nay..."

Từng câu từng chữ đoạn tuyệt thân tình mà Sầm lão nói ra, theo từng nét bút Khang Thuỵ hạ xuống, Vương Thạch Tỉnh siết tay càng chặt. Trước khi cưới Thiệu Vân An, thân tình với hắn mà nói không hề ấm áp, mà giống như tảng băng lớn lạnh lẽo. Sau khi cưới Thiệu Vân An, khối băng này nhẹ hơn rất nhiều, mà giờ khắc này, hắn có thể nhìn thấy phần còn lại của khối băng kia cũng từ từ tróc hết khỏi người hắn.

"Vương Thạch Tỉnh rời khỏi gia phả, hai bên dứt hết quan hệ. Vương Thạch Tỉnh không còn là nhi tử của Vương Đại Lực và Vương Chu thị. Vương Đại Lực và Vương Chu thị không còn là phụ mẫu của Vương Thạch Tỉnh. Nhi tử nhi nữ của Vương Đại Lực không còn là huynh đệ tỷ muội của Vương Thạch Tỉnh. Vương Đại Lực, Vương Chu thị thân tộc không còn là Vương Thạch Tỉnh thân tộc, hai bên chỉ là người xa lạ.

Thư khế nhân chứng: Sầm Nguyệt Bạch, Khang Thuỵ!"

Sầm lão hỏi. "Còn ai muốn làm chứng không?"

"Ta!"

"Ta nguyện ý!"

Các thôn dân sôi nổi làm chứng. Cuối cùng, lý chính, Vương Văn Hoà, Vương Thư Bình, Triệu Nguyên Đức, Vương lão cha, Tôn tộc trưởng, Tôn Đại Giang được đề cử đại diện, cùng đề tên lên thư khế, ấn dấu tay. Vương Thư Bình, Triệu Nguyên Đức và Tôn Đại Giang đại diện cho thế hệ tiếp theo có quyền lên tiếng. Như vậy cũng tránh được sau khi thế hệ lão thành qua đời, hậu bối nhà Vương Đại Lực giở quẻ.

Thư khế mới viết xong, Vương lão thái kêu. "Bạc đâu? Không đưa bạc ta không ký tên."

Vương Thạch Tỉnh nói. "Rời gia phả trước ta mới đưa bạc."

"Đưa bạc trước!"

Vương Thư Bình kéo y phục phụ thân, Vương Văn Hoà lên tiếng. "Vương Chu thị, bà còn không chịu thừa nhận thư khế. Người cả thôn đều ở đây, ta chắc chắn Thạch Tỉnh sẽ không thể quỵt tiền của bà. Có Sầm viện trưởng và Khang viện trưởng làm chứng, bà còn sợ không lấy được bạc?"

Vương Thạch Tỉnh quay sang Đinh Nhất Lâm, vốn nguyên bản nên chạy trở về, mà vì Sầm lão tới nên bị trì hoãn, nói. "Ngươi trở về tìm tiểu lão gia lấy bạc, nhớ lấy thêm bạc trị thương cho Quách gia."

"Vâng!"

Đinh Nhất Lâm chạy. Vương lão thái nghe thấy Vương Thạch Tỉnh kêu người về lấy bạc, vẻ mặt hài lòng, từ dưới đất bò dậy.

Sầm lão hướng Vương Văn Hoà nói. "Còn nhờ Vương tộc trưởng mở từ đường, sửa gia phả."

Vương Thạch Trinh. "Ta muốn rời khỏi tông tộc, tự lập môn hộ."

"Cái này..." Vương Văn Hoà luống cuống.

Vương Thạch Tỉnh nói. "Ta không tin bổn gia sẽ từ đây buông tha ta. Chỉ có không còn ở trong tộc, ta mới chân chính được giải thoát."

Tất cả mọi người nhìn về phía Vương lão thái đang vui vẻ, thầm nghĩ. [Đúng đấy! Cho dù Thạch Tỉnh không còn là người nhà bà, nhưng vẫn là tộc nhân Vương thị. Tính Vương lão thái mặt dày như vậy, khẳng định lại chối bay chối biến.]

Nhưng tộc nhân Vương thị không muốn, có người mở miệng. "Thạch Tỉnh rời khỏi tông tộc, sau này sẽ mặc kệ chúng ta."

Phải biết rằng, người Vương tộc còn đang chờ đợi Vương Thạch Tỉnh chỉ cho bọn họ cách kiếm tiền mà. Người này nói xong, những người khác cũng sôi nổi hưởng ứng, không muốn Vương Thạch Tỉnh rời khỏi.

Vương lão thái nhân cơ hội nói. "Thư khế viết là rời khỏi nhà ta, chứ không viết là rời khỏi tông tộc."

Vương Thư Bình lại lần nữa chặn ngang phụ thân đang tính nói chuyện, mở lời. "Ta tin tưởng Thạch Tỉnh, dù có rời khỏi tộc cũng sẽ không quên tộc nhân. Thạch Tỉnh có nói qua "tích thuỷ chi ân, dũng tuyền tương báo." Thạch Tỉnh làm nhiều việc thiện không hề quan tâm có phải là tộc nhân hay không, mọi người cũng đều biết, cần gì phải câu nệ Thạch Tỉnh là tộc nhân hay không phải tộc nhân? Còn nữa, nhà Thạch Tỉnh do Vân An chưởng quản, Vân An còn chưa có nhập Vương thị gia phả."

Đại bộ phận tộc nhân Vương thị nghe Vương Thư Bình nói thế thì bình tĩnh lại. Đúng vậy, bọn họ đã quên, nhà Vương Thạch Tỉnh hiện tại do Thiệu Vân An chưởng quản. Thiệu Vân An không phải người Vương thị, Vương Thạch Tỉnh dù là tộc nhân thì tính thế nào. Thiệu Vân An không đồng ý thì coi như toi công. Nhìn nhà người ta giúp Triệu thị và Tôn thị kiếm bạc, còn không phải vì Thiệu Vân An có quan hệ tốt với hai tộc kia?

Vương Thạch Tỉnh nhân cơ hội nói. "Ta và Vân An là người thôn Tú Thuỷ, muốn giúp cũng sẽ giúp người thôn Tú Thuỷ, không liên quan đến việc người đó ở tộc nào. Đối với ta có ân, ta, Vương Thạch Tỉnh mãi mãi không quên."

Vương Thư Bình lại kéo y phục phụ thân. Vương Văn Hoà thở dài, nói. "Được rồi, nhà Thạch Tỉnh chỉ có một mình Thạch Tỉnh còn trong gia phả, nếu Thạch Tỉnh kiên trì, hắn lại đoạn tuyệt quan hệ với bổn gia, vậy chiều theo sở cầu của Thạch Tỉnh, dời tên hắn khỏi gia phả Vương thị."

"Ta không đồng ý!" Vương lão thái lại nhảy dựng lên.

Chu Văn Tài thiếu chút nữa lại quăng ra một bạt tai. "Ngươi chỉ là tức phụ gả vào, lắm miệng làm gì! Tộc trưởng Vương thị đồng ý là được."

"Ta không đồng ý!"

Vương lão thái lại lần nữa khiến các thôn dân cập nhật thêm trình độ vô sỉ của bà. Vương Thạch Tỉnh lạnh giọng hỏi. "Năm trăm lượng còn chưa vào tay, ngài định chống chế nữa có phải không?"

Vương lão thái nhảy cẫng lên. "Năm trăm lượng này là mua thân tình với ta và cha ngươi, chứ không phải mua ngươi dời khỏi tông tộc."

Vương Thư Bình. "Lão thẩm muốn lên làm tộc trưởng Vương thị, hay là lão thúc muốn làm?"

Vương Đại Lực run run, lần đầu tiên đẩy Vương lão thái, lớn tiếng. "Hết thảy nghe tộc trưởng làm chủ."

"Ta không đồng ý!" Vương lão thái đẩy Vương Đại Lực, chỉ vào mũi Vương Thạch Tỉnh mắng. "Ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa, đồ..."

"Một nghìn, ta mua Vương Thạch Tỉnh và bổn gia đoạn thân, cùng với rời khỏi gia phả Vương thị."

Một đạo thanh âm giòn tan ngăn chặn Vương lão thái chửi bới. Theo thanh âm này xuất hiện, không khí ở hiện trường nháy mắt biến đổi, mang theo vẻ hưng phấn kỳ dị.

Đám người tự động nhường ra một con đường. Cùng mặc y phục tình lữ giống như Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An hai tay đút trong áo, chậm rì rì lắc lư tiến đến. Nhìn thấy hắn, Vương lão thái rõ ràng run run mấy cái, muốn chạy ra trốn sau lưng Chu Văn Hoa. Chu Văn Hoa xoay người né tránh, không để ý đến bà.

"Vân An!" Sầm lão và Khang Thuỵ đồng thời gọi. Thiệu Vân An mang theo nụ cười áy này. "Lại để lão gia tử và sư huynh bận tâm."

Sầm lão trong mắt đầy đau lòng. "Lão phu không hề bận tâm."

Khang Thuỵ ra tiếng. "Vân An, ngươi có biết chuyện xảy ra chưa?"

"Biết! Đại Đinh ca nói với ta." Thiệu Vân An đi đến bên người Vương Thạch Tỉnh, hai tay còn đút trong áo. Hắn nhìn Vương lão thái hừ lạnh một tiếng, lại nhìn nhìn xung quanh, sau đó hỏi. "Vương Xuân Tú sao lại không tới?"

Hả?

Mọi người giật mình, Thiệu Vân An sao tự dưng lại hỏi Vương Xuân Tú? Vương Thạch Tỉnh không quan tâm ngoại nhân, ôm eo nhỏ của Thiệu Vân An. "Đệ hỏi nàng làm gì?"

Thiệu Vân An nói. "Nàng với nương nàng giống nhau, quen không biết xấu hổ. Nàng không ở đây, thư khế này của huynh, lỡ nàng không chịu nhận thì sao? Ta không muốn thấy nàng sau này hở ra là gọi "đại ca," hoặc ngày nào đó lại chạy tới nhà ta nói cái gì mà đánh gãy xương cốt còn dính gân."

Vương lão thái mặt đỏ chót, không dám gào thét lại Thiệu Vân An. Bà bị Thiệu Vân An mắng mà sợ. Chu Văn Tài, Chu Văn Hoa và người nhà họ Quách lần đầu tiên nhìn thấy Thiệu Vân An. Chu Văn Hoa nhịn không được nói. "Xuân Tú là cô nương, ở đây không thích hợp."

Thiệu Vân An đánh lại một câu. "Cô nương mà đêm khuya chạy tới nhà nam nhân, ban ngày ban mặt nhiều người nhìn nàng sợ cái gì? Ta có thể khiếm nhã với nàng sao?"

"Vân An (An nhi)!" Vương Thạch Tỉnh, Sầm lão và Khang Thuỵ bị Vân An làm cho choáng váng, có người lại cười ha hả.

Thiệu Vân An không để ý tới Chu Văn Hoa nghẹn tức đến đỏ bừng, nói thẳng. "Tứ thẩm, phiền ngài giúp ta gọi Vương Xuân Tú tới. Nếu nàng không ra, sau này hễ ta gặp nàng một lần lại mắng nàng đê tiện một lần."

"Ồn ào!"

Không thể không nói, loại đanh đá này của Thiệu Vân An đôi khi khiến các thôn dân phá lệ kích động, đặc biệt là phụ nhân nào đó, thực sự rất hăng hái.

"Ngươi, ngươi muốn huỷ hoại danh tiếng của Xuân Tú!" Vương lão thái nhị không được. Chu Văn Tài và Chu Văn Hoa cũng không thể tiếp thu. "Xuân Tú còn chưa gả chồng, ngươi chửi bới nàng là vì cớ gì?"

Thiệu Vân An cười lạnh. "Cớ gì? Cớ rất nhiều nha. Các ngươi là cữu cữu của Xuân Tú đúng không? Nếu là cữu cữu thì nên mang nàng về nhà dạy giỗ lại. Nếu ở đây, nàng sớm muộn gì cũng bị mẫu thân nàng phá huỷ. Nhưng mà thanh danh của nàng thúi từ lâu rùi, các ngươi còn chưa biết?"

Triệu Lưu thẩm lập tức phụ hoạ. "Không phải sao. Vương Xuân Tú bây giờ ở bên ngoài nổi tiếng cực kỳ, ai mà không biết nàng thích câu dẫn nam nhân."

"Đúng đó nha!"

Bốn phía lập tức vang lên âm thanh phụ hoạ. Vương Trầm thị cũng theo sau nói. "Nàng còn muốn câu dẫn Vân An cơ, quá hạ tiện."

"Nói điêu! Là hắn hại thanh danh khuê nữ nhà ta!" Vương lão thái hết chịu nổi, chỉ Thiệu Vân An. Thiệu Vân An mắt to trừng lại. "Ngươi cứ chỉa vào ta thử xem? Ngươi dám nói nhi nữ của ngươi không hạ tiện? Ngươi dám nói nàng không chạy đến nhà ta câu dẫn nam nhân? Ngươi dám nói ngươi không xúi giục nàng đi câu dẫn nam nhân!"

Thiệu Vân An không biết vô tình chọc vào chỗ đau nào của Vương lão thái, môi bà phát run, huyết sắc trên mặt nháy mắt rút đi, ngay cả Chu Văn Tài và Chu Văn Hoa cũng có chút khác thường.

"Vân An!" Sầm lão lên tiếng.

Thiệu Vân An rút lại vẻ tàn nhẫn, chuyển đề tài. "Sư huynh, ta muốn xem thư khế."

Khang Thuỵ biểu tình bất đắc dĩ đưa thư khế qua. Thiệu Vân An không vươn tay, tay còn đút trong áo, liếc mắt nhìn qua thư khế một lần, sau đó nói. "Thêm một điều, Vương Thạch Tỉnh ra thêm năm trăm lượng rời khỏi gia phả Vương thị, tự lập môn hộ." Tiếp theo hắn nhìn Vương Văn Hoà thần sắc không tốt. "Tộc trưởng, ngài đừng để ý quá, cái này là để tránh người nào đó không biết xấu hổi nương chuyện Thạch Tỉnh ca còn ở trong tộc mà bắt bẻ, ta cũng không còn biện pháp. Ngài không đồng ý cũng đúng, chỉ cần bỏ hết nhà bọn họ ra khỏi gia phả thì Tỉnh ca không cần phải dời ra. Dù sao hôm nay ta phải nói rõ ràng, gia phả, có bọn họ không có chúng ta; có chúng ta không có bọn họ. Nhà chúng ta và nhà bọn họ vĩnh viễn không tồn tại cùng một chỗ."

"Tám trăm!" Vương lão thái hô. "Tám trăm, ta liền đồng ý."

Thiệu Vân An thèm vào để ý tới bà, hắn nhìn Vương Văn Hòa. Vương Văn Hoà thờ dài, hôm nay, biểu hiện của Vương lão thái ông đã nhìn ra, Thiệu Vân An và Vương lão thái vĩnh viễn không để cùng chung sống. Ông gật đầu. "Bạc thì miễn, ta là tộc trưởng, những người khác trong tộc hết thảy đều im miệng, ai nhiều lời ta liền đuổi khỏi tộc! Đem bài vị tổ tông dời ra khỏi từ đường!"

Vương Đại Lực nghe được, lần đầu tiên có dũng khí giơ tay đánh Vương lão thái một bạt tai. "Bà câm miệng đi! Bà còn ngại huyên náo chưa đủ lớn hay sao?"

Ông lại uất ức, không thể nào để bài vị tổ tiên bị dời khỏi từ đường, nếu vậy sau này chết đi, mình sẽ trở thành cô hồn dã quỷ!

"Ông dám đánh ta!" Vương lão thái nổi điên túm đánh Vương Đại Lực. Vương Đại Lực đẩy bà ngã xuống đất, thở hào hển nói. "Nhà chúng ta, ta làm chủ! Vương Thạch Tỉnh muốn dời cứ dời!" Giọng nói cùng khí thế phảng phất phong thái đỉnh thiên lập địa trước nay chưa từng có, ông mới là gia chủ chân chính trong nhà. Thiệu Vân An không biết đời này Vương Đại Lực chỉ có một lần làm nam nhân chân chính như vậy hay không, nhưng lúc này, Vương Đại Lực thoạt nhìn mới chân chính là nam nhân.

Bộ dạng này của Vương Đại Lực khiến Vương lão thái sợ hãi không dám nói lại, ngồi dưới đất gào khóc, Thiệu Vân An ra quyết định. "Tám trăm thì tám trăm, sư huynh, làm phiền ngươi viết xuống."

"Vân An..." Vương Văn Hoà định nói chuyện, bị Thiệu Vân An giơ tay ngăn cản. "Vương tộc trưởng nghe ta đi."

Vương Thư Bình lại kéo áo phụ thân, Vương Văn Hoà không nói.

Vương Thạch Tỉnh rời bổn gia, rời tông tộc bỏ ra đến một nghìn ba trăm lượng bạc, quả là có tiền! Các thôn dân bàn tán sôi nổi, nhưng cũng có thể lý giải vì sao Thiệu Vân An hào phóng như vậy. Nhìn thái độ của Vương lão thái hôm nay còn chưa chịu ngừng lại, nếu bọn họ có người nhà như vậy, thà đập nồi bán sắt cũng phải "chuộc thân" ra trước!

Khang Thuỵ viết thêm trên thư khế điều kiện Vương Thạch Tỉnh rời khỏi tộc, đưa Thiệu Vân An kiểm tra không có vấn đề, y lại đưa những người khác xem, người làm chứng cũng như không làm chứng. Lúc này, Vương Tứ thẩm đã kéo Vương Xuân Tú đang trốn ở nhà không muốn tới nhưng không thể không tới. Thiệu Vân An nhờ Khang Thuỵ đọc lại cho Vương Xuân Tú nghe một lần, hắn hỏi. "Ngươi nghe rõ đi. Nương ngươi lấy năm trăm lượng bạc bán Thạch Tỉnh cho ta, huynh ấy về sau không còn là người thân của các ngươi, sau này đừng có ở trước mặt ta nói là người một nhà."

Vương Xuân Tú không dám nhìn Thiệu Vân An, cũng không lên tiếng. Thiệu Vân An rút tay trong áo ra, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng kinh hô, Vương Xuân Tú tò mò ngẩng đầu, sau đó ngây ngẩn. Trên tay Thiệu Vân An đang cầm hai nén vàng rực rỡ! Vương lão thái chật vật bò từ dưới đất lên, muốn đi lấy.

Vương Thạch Tỉnh ngăn Vương lão thái, Thiệu Vân An lắc lắc nén vàng trên tay, hỏi. "Vương lão thái, ngươi muốn lấy nó cũng được. Ta hỏi ngươi, nếu tương lai ngươi lại đổi ý thì sao?"

Vương lão thái trong mắt chỉ có vàng, không cần nghĩ ngợi đáp. "Ta mà đổi ý sẽ bị thiên lôi đánh!"

"Không được. Lỡ không có thiên lôi thì sao. Ta không tin điều mê tín. Như vầy đi!" Thiệu Vân An cất vàng vào lại trong tay áo, "Chúng ta viết thêm vào thư khế, nếu Vương Đại Lực, Vương Chu thị đổi ý, không tuân theo thư khế, phải giao cho Thiệu Vân An toàn bộ đất ruộng và nhà ở. Ngoài ra, Vương Đại Lực và Vương Chu thị còn phải bồi thường phí thiệt hại tinh thần năm nghìn lượng bạc cho Thiệu Vân An. Đồng thời, hậu thế Vương Điền Nham, Vương Xuân Tú, Vương Chi Tùng, Vương Tại Tranh cùng với cháu chắt sau này phải bán mình vi nô cho Thiệu Vân An."

Vương Xuân Tú hãi hùng nhìn Thiệu Vân An, sau đó quay sang nhìn mẫu thân nàng, Vương lão thái. Vương Đại Lực môi mấp máy, đôi tay run rẩy.

"Không được!" Vương lão thái đâu có ngu. Vương Xuân Tú rơi nước mắt. Không biết có phải hay không vì nhìn thấy Thiệu Vân An mà nàng cảm thấy lo sợ hoảng hốt.

Bình luận

Truyện đang đọc