HẠNH PHÚC LÀ KHI GẶP ĐƯỢC EM


Thừa Hiên, Tú Thi!
Vừa mới dứt lời, một giọng nói gấp gáp lo lắng đã vang lên.
- Như Ngọc...
- Tú Thi bà nói cho tôi biết đi, Khả Như sao rồi, con bé có gặp nguy hiểm gì không? Bà nói trong điện thoại tôi không hiểu gì hết!
Liễu Như Ngọc trên mặt đầy vẻ lo lắng, cả đời này đứa nhỏ mà bà ấy yêu quý nhất là con bé Khả Như kia.

Từ nhỏ nó đã ở cạnh hai vợ chồng bà.

Nếu bây giờ con bé mà thật sự không tỉnh lại, bà biết tính phải làm sao? Càng nghĩ đến trong lòng lại càng lo lắng, hốc mắt cũng không nhịn được mà ửng đỏ.
- Như Ngọc....con bé vẫn chưa tỉnh lại.

Nhưng....nhưng chắc chắn sẽ sớm thôi....chắc chắn mà....
Nhìn bạn mình đau lòng, Trịnh Tú Thi cũng không thể yên lặng.

Nếu bà thương Khả Như một thì người phụ nữ này còn thương con bé gấp mười lần.


Thử hỏi xem trên đời này có người mẹ nào mong con mình gặp tai nạn không tỉnh lại cơ chứ?
- Tú Thi, Như Ngọc hiện tại vẫn còn rất sốc, từ hôm qua đến giờ cô ấy vẫn chưa chớp mắt nghỉ ngơi.
Diệp Quý Bình vẻ mặt mệt mỏi nhìn vợ mình đầy đau lòng.

Là vợ chồng với nhau gần hai mươi năm trời, có mặt nào yếu đuối của đối phương mà cả hai không nhận ra.

Huống chi con bé Khả Như lại còn là vảy ngược của Như Ngọc.

Hiện tại con bé gặp chuyện bất trắc, thử hỏi xem vợ của ông có thể cư xử như bình thường hay sao?
Trịnh Tú Thi nghe thế liền gật đầu, sau đó nhẹ nhàng dìu người kia về phòng nhằm giúp bà ấy nghỉ ngơi.
- Thừa Hiên, là tên khốn kia làm có phải không?
Đợi hai người phụ nữ khuất mắt, Diệp Quý Bình lập tức thay đổi sắc mặc, sự lạnh lùng tàn nhẫn hiện lên như muốn bóp ch3t kẻ thù bị nhắm đến.
- Phải, thật không ngờ hắn ta lại ra tay nhanh như vậy.

Chưa kể đến lại là cách thức tàn độc...
Dương Thừa Hiên chắp hai tay vào nhau, ánh mắt trầm tư hướng về người đối diện.
- Chết tiệt! Ông đây sẽ đi phanh thây tên khốn đó ra!
Diệp Quý Bình tức giận hét lớn, sau đó vừa định quay lưng thì đã bị người kia giữ lại.
- Quý Bình suy nghĩ cho thấu đáo một chút.

Hiện tại nếu ông manh động thì người chịu thiệt chỉ có thể là chúng ta!
Dương Thừa Hiên cau mày nói.
- Không lẽ để tên khốn đó tự tiện muốn làm gì thì làm sao? Đợi đến khi hắn ta đạt được mục đích thì mới quay đầu giải quyết, ý ông là như vậy có phải không?
Diệp Quý Bình bị cơn giận làm lu mờ lý trí dẫn đến dù người trước mặt là bạn thân của ông thì ông vẫn không nhịn được cảm xúc mà trào phúng.
- Nếu muốn để hắn ta nắm được thóp của mình thì ông cứ việc! Chưa kể đến nếu ông làm liều thì người tiếp theo gặp chuyện bất trắc có khi lại là Như Ngọc cũng không chừng!
Dương Thừa Hiên biết không thể dùng cách thường để nói với người này liền dùng chiêu khích tướng.

Quả nhiên nó vẫn hiệu nghiệm như ngày nào.
- Vậy bây giờ....chúng ta phải làm gì?
Diệp Quý Bình cuối cùng cũng bình tâm trở lại, sau đó nắm chặt hai tay nhìn bạn mình nói.
- Theo như những gì tôi điều tra được thì không chỉ chúng ta muốn lật đổ Dương Quyền Triết...
- Ý ông là...!
- Phải, còn một kẻ giấu mặt mà chúng ta không hề biết đến! Và có lẽ cả Dương Quyền Triết cũng vậy!
- Ha, con cáo già đó làm ra bao chuyện xấu xa, kẻ muốn diệt hắn ta dù có đếm bao nhiêu cũng không xuể!
Diệp Quý Bình trào phúng nói.
- Tôi chắc chắn kẻ giấu mặt đó nắm giữ rất nhiều thông tin bí mật của Dương Quyền Triết, điều đó có thể chứng tỏ tên đó là kẻ rất thân cận với hắn ta!
Dương Thừa Hiên chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình.
- Vậy ông có nghĩ đến ai hay không?
Diệp Quý Bình nhíu mày hỏi.
- Về vấn đề này...
- Phạm Thụy Nghi!
Bỗng một giọng nói vang lên thu hút sự chú ý của cả hai.
- Mẹ...
- Hoàng lão phu nhân....
Hoàng Kỷ Hạ chậm rãi chống gậy bước vào.
Trên gương mặt lớn tuổi thấm thoát nhiều nếp nhăn ẩn hiện.
- Không phải hai mươi năm trước, nhà họ Phạm xảy ra một bi kịch hay sao?

Hoàng Kỷ Hạ nhìn hai người trước mặt mình nói.
- Hai mươi năm trước...
Dương Thừa Hiên lẩm bẩm trong miệng, sau đó nhanh nhẹn lấy điện thoại ra bấm vào thứ gì đó.
- Bi kịch gia tộc họ Phạm, tất cả những người có mặt đều thiệt mạng chỉ duy cậu con trai độc nhất của gia đình đó là biến mất một cách bí ẩn...
- Phải, đứa trẻ đó là Phạm Thụy Nghi, vệ sĩ chủ chốt của gia đình nhà họ Dương!
Hoàng Kỷ Hạ ngồi xuống ghế sofa khẽ nói.
- Theo tính cách của Dương Quyền Triết, hắn ta chắc chắn sẽ không tỏ lòng thương xót mà cưu mang bất kỳ đứa trẻ nào....vậy lý do để hắn ta làm vậy...
Dương Thừa Hiên nhìn mẹ mình nghi hoặc.
- Con đoán không sai! Gia sản nhà họ Phạm hiện tại vẫn chưa thuộc quyền sở hữu của bất kỳ ai.

Do đó, Dương Quyền Triết không thể làm gì gây hại cho Phạm Thụy Nghi kia!
- Nhưng không phải khi đủ mười tám tuổi là có thể thừa kế tài sản rồi sao? Tính đến bây giờ thì đứa trẻ đó không phải đã là hai mươi lăm tuổi?
Dương Thừa Hiên chau mày hỏi.
- Con nên nhớ, trên đời này núi cao còn có núi cao hơn!.


Bình luận

Truyện đang đọc