HẠNH PHÚC LÀ KHI GẶP ĐƯỢC EM


Cậu Phạm đây dường như hiểu lầm gì thì phải?
Dương Mỹ Lệ tuy có chút ngoài ý muốn nhưng bà ta vẫn một mặt bình thản không tỏ ra thái độ gì.

Quả thật, nói về độ cao tay, Dương Quyền Triết còn thua xa người đàn bà tâm cơ này.
- Ha, "người phụ nữ tấm lòng bác ái" luôn giúp đỡ những mảnh đời bất hạnh.

Thử hỏi xem, liệu có ai biết được bộ mặt thật mà bà đang che giấu hay không?
Phạm Thụy Nghi nhếch môi, khí thế hoàn toàn áp chế những kẻ khác.
- Tôi không hiểu cậu đang nói gì.
Dương Mỹ Lệ vẫn mỉm cười nhưng móng tay đã bấu sát vào da thịt.
- Vậy sao? Vậy thì mọi người có thể xem đoạn phim tiếp theo.
Phạm Thụy Nghi vẫn giữ nguyên nụ cười.

Ánh mắt hướng về phía màn hình lớn.
Và lúc đoạn phim vừa được chạy, khuôn mặt vốn đang cười của Dương Mỹ Lệ bất chợt đông cứng.
"Cút! Cứu! Cứu tôi với! Mau tránh ra! Á!"
"......."
Khi đoạn phim kết thúc, một thoáng im lặng cho tất cả.


Những người có mặt sững sờ, trên khuôn mặt biểu lộ sự rùng mình đến nổi cả gai óc.
Dương Mỹ Lệ sao có thể độc ác như vậy? Bà ta cũng là phụ nữ sao có thể cưỡng ép những người phụ nữ vô tội lâm vào con đường khốn cùng hèn mọn?
Những hình ảnh bà ta đe dọa, những lời nói cay độc cùng cách đánh đập dã man khiến ai nhìn thấy cũng phải sợ hãi.
Buôn người rồi đến cả mại ***, một người phụ nữ sao có thể làm những chuyện kinh tởm đến mức đó.
- Thằng chó chết!
Dương Quyền Triết lúc này đã mất kiểm soát mà muốn xông lên nhưng ông ta chưa kịp chạm đến Phạm Thụy Nghi thì đã bị người của hắn nhấn xuống.
- Thằng chó!
Ông ta nghiến răng, cả cơ thể bị người của Phạm Thụy Nghi khống chế ở dưới đất không khác gì một giống loài hèn mọn thấp kém.
Phạm Thụy Nghi vô cảm nhìn ông ta.

Gương mặt sắc xảo cộng thêm đôi mắt của loài sói hoang như muốn phanh thây ông ta ra từng mảnh.
Cách! Cách!
Tiếng lách cách bấm máy chụp hình vang lên.
Không biết từ đâu, những phóng viên bên ngoài bắt đầu ùa vào.
Bữa tiệc Dương Quyền Triết vốn chuẩn bị cho mẹ mình trong phút chốc lại hóa thành nơi buộc tội của ông ta và Dương Mỹ Lệ.
..............
Dương gia...
- Alo, có chuyện gì sao?
- Tôi đã biết rổi, cảm ơn cậu!
Tút!
Dương Thừa Nam một tay cầm điện thoại một tay soạn thảo gì đó trên máy tính xách tay của mình.
"Bố trí tất cả....không lẽ ba đã sớm đoán được?"
Nhìn hình ảnh chiếu trên camera đặt ở ngoài cửa kết nối với máy tính.

Anh nhíu mày, sau đó quan sát một lần nữa để chắc chắn giả thuyết của chính mình.
- Alo, là cháu đây, chuyện của Dương Quyền Triết chắc ba cháu đã nói với chú rồi.

Mấy ngày nay tạm thời chú đừng để Khả Như và dì ra ngoài một mình, cháu nghĩ Lâm Gia Thi đó sẽ hành động.
"......"
- Dạ, cháu biết điều đó nhưng rất nhiều trường hợp có thể xảy ra, cháu mong rằng không có gì bất trắc xảy đến với mọi người!
..............

Cốc! Cốc!
- Bà nội, là cháu đây!
Dương Thừa Nam gõ cửa phòng của bà mình rồi khẽ gọi.

Vì lý do an toàn cho nên ba và mẹ đã ngỏ ý muốn bà đến đây sống chung để tiện bề chăm sóc cũng như là có thể bảo vệ bà khỏi nguy hiểm ngay lập tức.
- Vào đi!
Hoàng Kỷ Hạ đáp.
Cạch!
- Bà nội...
Mở cửa bước vào liền nhìn thấy bà đang ngồi xem thứ gì đó.

Nhìn kỹ một chút thì ra là tấm hình hồi đó ông bà chụp chung.
Xem ra bà nội đang hoài niệm về quá khứ.
- A Nam, lại đây ngồi!
Hoàng Kỷ Hạ nâng niu đặt khung hình lên bàn, sau đó tháo cặp kính lão ra để qua một bên.

Đúng là già rồi, làm gì cũng sẽ thấy bất tiện.
- Bà gọi cháu có chuyện gì sao?
Anh tò mò nhìn bà của mình.

Nhưng thực chất anh cũng đoán được một phần nào lý do bà gọi mình vào nói chuyện.
Nếu như đoán không lầm thì chuyện này chắc hẳn là liên quan đến người đàn bà kia...
- Chuyện về Dương Quyền Triết ba của con đã nói.


Lần làm việc này, con và cậu nhóc họ Phạm kia làm không tồi.
Hoàng Kỷ Hạ nhìn anh vẻ mặt thể hiện sự tán thưởng.
- Vậy chắc bà cũng biết....Lâm Gia Thi đã trốn thoát..
Anh nói xong liền khẽ quan sát biến đổi trên gương mặt bà mình.

Nhưng tất cả chỉ vỏn vẹn là sự lãnh đạm không hơn không kém.
- Ừ, ba của cháu có nói....chắc là cháu cũng đoán được lý do bà gọi cháu đến đây là gì.
Hoàng Kỷ Hạ cười cười, làm hai bên mắt lộ rõ nét chân chim.
- Liên quan đến người đó phải không ạ?
- Lâm Gia Thi đó chắc chắn sẽ đến đây để gặp bà, A Nam, đến lúc đó bà muốn nói chuyện riêng với bà ta.
Hoàng Kỷ Hạ thoáng nhìn ra cửa sổ sau đó thu tầm mắt mà đối diện với anh.

Trong giọng nói ẩn chứa sự quyết tâm lạ thường.
- Không được!
Anh nhíu mày lập tức từ chối.
Sao anh có thể để bà của mình gặp gỡ riêng với người đàn bà điên đó? Lâm Gia Thi kia cái gì cũng dám làm, để bà ta tự tung tự tác thật sự là điều vô cùng nguy hiểm..


Bình luận

Truyện đang đọc